Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 446. Xuất Phát

Chương 446. Xuất Phát


Người dịch: Whistle

Trong nội tâm La Khỉ thất kinh, loại pháp môn lấy thân, âm hoặc thần này có thể khiến cho tu sĩ Đạo cơ vô tình rơi vào.

Sợ là ngay cả truyền thừa đỉnh tiêm của Hợp Hoan tông cũng bất quá như thế.

La Khỉ nghĩ nghĩ liền không dám nhìn thẳng vào Trúc Niệm Nô nữa, thậm chí phong bế tai khiếu nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Nhưng mà La Khỉ lại lập tức sững sờ.

Trong lúc những người khác đều bị Trúc Niệm Nô ảnh hưởng thì đôi mắt của Mạc Cầu ở bên cạnh vẫn thanh minh.

Hai con ngươi trong suốt giống như mặt nước êm ả không lay động, sâu không thấy đáy, khó mà phỏng đoán.

"Đúng vậy nha, lại gặp mặt." Tạ Lưu Vân cũng không bị ảnh hưởng, nghe tiếng bèn than nhẹ:

"Chúng ta không phải gặp lại."

"Xem ra Tạ đại ca vẫn còn đang chấp nhất với suy nghĩ chính tà bất lưỡng lập." Trúc Niệm Nô than nhẹ:

"Huynh, vẫn còn muốn động thủ sao."

"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu." Tạ Lưu Vân nhìn về phía đối phương:

"Nếu như Niệm Nô ngươi nguyện ý cải tà quy chính, ta nguyện cầu tình cho ngươi ở trước mặt Tông chủ, để ngươi bái nhập tông môn."

"Trúc cô nương." Phá Thiên Kiếm Tử Tiêu Tình ở phía xa đã nhướng mày, nói:

"Y đang kéo dài thời gian."

"Hảo ý của Tạ đại ca, Niệm Nô tâm lĩnh." Trúc Niệm Nô không để ý đến Tiêu Tình, nở nụ cười xinh đẹp nói:

"Bất quá, cũng chính như lời mà huynh đã nói, đạo bất đồng bất tương vi mưu, chúng ta vẫn là đường ai nấy đi đi."

Chưa nói xong thì cơ thể của Trúc Niệm Nô đã lập tức vỡ vụn.

Vô số mặt kính phản xạ cảnh tượng ở xung quanh giống như thủy tinh vậy, sau đó lao về phía Tạ Lưu Vân.

"Hừ!"

Tạ Lưu Vân hừ một tiếng, lông mày cũng nhăn lại.

Y và Trúc Niệm Nô đã quen biết nhiều năm, hiểu rất rõ ma pháp của đối phương khó chơi cỡ nào.

Mặc dù lực sát thương không đủ.

Nhưng khốn người, ẩn nấp, bỏ chạy, lại là thiên hạ nhất tuyệt.

Lúc này, khi đối mặt với thế công đột kích, Tạ Lưu Vân cũng chỉ đành bay ngược ra sau, tạm thời tránh mũi nhọn.

"Đi!"

Trúc Niệm Nô không có ý định tiếp tục dây dưa, lưu quang lóe lên, bay về phía vị trí của Tiêu Tình.

Dọc đường đi, ả nhẹ nhàng vung tay áo dài lên, vài vị đệ tử Thái Ất tông đã chia năm xẻ bảy.

Đôi mắt Mạc Cầu co vào, kéo hai nàng bay ngược ra sau.

Thần hồn của hắn rất mạnh, cảm giác kinh người, thiên phú khống hỏa cường đại, Linh Quan Pháp Nhãn thì càng cao minh, nhưng vào lúc mà Trúc Niệm Nô xuất thủ, hắn chỉ nhìn thấy vỏn vẹn mấy sợi tơ nhỏ xíu trong suốt xẹt qua hư không.

Trong lòng sao lại không kinh cho được.

"Muốn đi?"

Bạch Tiểu Nhu thấy đối phương giết người không kiêng nể gì như vậy, trong đôi mắt đẹp đã tràn ngập lửa giận.

Nàng lập tức quát khẽ một tiếng, Thần Mộc Kiếm lập tức tăng vọt lên mấy chục hơn trăm lần, giống như khai sơn thần binh hung hăng chém xuống.

Uy thế mạnh mẽ của nó khiến cho hư không gần một dặm cũng phải hơi chậm lại.

Nhưng mà. . .

Tuy rằng thế công của Bạch Tiểu Nhu rất mạnh, nhưng lại không địch nổi độn pháp tinh diệu của Trúc Niệm Nô, mặt kính tản ra đã bay xa hơn trăm trượng.

Khẽ quấn về phía Tiêu Tình, hai người liền biến mất không thấy gì nữa.

"Được rồi!"

Tạ Lưu Vân độn tới phụ cận, thấy vẻ mặt của Bạch Tiểu Nhu vẫn đang rất phẫn hận thì không khỏi lắc đầu khuyên nhủ:

"Thiên Ma Vô Ảnh Độn của Trúc Niệm Nô quá huyền diệu, người trong Đạo cơ cảnh rất khó ngăn lại."

"Ta, cũng không được!"

Tạ Lưu Vân không chỉ là đại sư huynh của Thuần Dương cung, mà còn một trong Song Tử Đạo cơ của Thái Ất tông.

Vào mười năm trước, một thân tu vi sớm đã đạt tới Giả Đan cảnh, thực lực cũng viễn siêu cùng giai.

Ngay cả y cũng nói thẳng là không thắng được thì những người khác càng không có cơ hội.

Cách đó không xa.

Mạc Cầu cầm kiếm che chở hai người La Khỉ, sắc mặt âm trầm bất định.

Từ sau khi hắn tu thành Kiếm Khí Lôi Âm và Kiếm Quang Phân Hóa, mặc dù không thích khoe oai, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có một cỗ ngạo khí.

Tự nhận mặc dù tu vi mình không cao, nhưng néu toàn lực ứng phó, phóng nhãn khắp Đạo cơ cảnh giới cũng ít có địch thủ.

Hôm nay gặp mặt.

Lại làm cho Mạc Cầu hiểu được như thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không được cuồng vọng tự đại.

So với Kiếm Tử, Ma Nữ, Chân truyền Đạo cơ của tông môn.

Hắn, còn kém rất xa!

. . .

Nửa ngày sau.

Ở một nơi nào đó ngoài ngàn dặm.

"Phù phù!"

Hư không lắc lư, một bóng người bị ném từ trong hư không ra ngoài, rơi vào trong nước, nhấc lên một mảng lớn bọt nước.

"Ha ha. . ." Tiêu Tình chấn vỡ mặt nước, cười sang sảng bay ra, không hề phật lòng nói:

"Độn pháp của Niệm Nô tỷ quả thật cao minh, đệ biết là tỷ sẽ không bỏ mặc đệ mà."

"Tiêu Tình, ta cứu ngươi chỉ vì không muốn ngươi rơi vào trong tay của Thái Ất tông, làm hỏng đại sự của Minh chủ." Trong hư không truyền đến giọng nói lạnh như băng của Trúc Niệm Nô:

"Đừng tưởng rằng ta thật sự muốn cứu ngươi."

"Không sao." Tiêu Tình khoát tay, vẻ mặt hào sảng:

"Bất luận lý do là gì thì Tiêu mỗ cũng sẽ không quên phần ân tình này của Niệm Nô tỷ, ngày khác chắc chắn sẽ báo đáp."

Nói xong liền thò tay vào trong ngực lấy ra một vật, đặt ở trước quan sát tường tận.

Vật này giống như một cái bình trong suốt, bên trong có nước, trong nước có mấy con rắn gầy.

Nhìn thật kỹ, những con rắn gầy này chính là Độc Giác Đằng Xà!

"Hô. . ." Tiêu Tình kiểm tra lại số lượng Đằng Xà rồi mới nhẹ nhàng thở ra:

"Mặc dù thiếu đi mấy con, nhưng cũng không phải là không thể bàn giao."

"Như thế nào?" Không khí ở bên cạnh lắc lư, thân hình làm cho người ta cảm thấy kinh diễm của Trúc Niệm Nô xuất hiện ở phụ cận:

"Những vật này rất quan trọng đối với ngươi sao?"

Tiêu Tình quay người, cho dù gã vì ma luyện kiếm ý mà đã từng trải qua khảo nghiệm tâm ma của Hợp Hoan tông, nhưng lúc này trong lòng cũng không nhịn được sinh ra gợn sóng, xuất hiện một cỗ xúc động muốn ôm đối phương vào trong ngực.

Chẳng qua khi nghĩ đến hậu quả của chuyện này thì trong lòng Tiêu Tình lại phát lạnh.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, đè xuống xao động trong lòng, gã nói:

"Mặc dù vật này đối với Tiêu mỗ rất quan trọng, nhưng cũng không phải là không thể bỏ qua, chẳng qua bọn chúng là do vị kia giao cho ta."

"Để cho ta bồi dưỡng cho tốt, nếu không. . ."

Nói đến chỗ này, Tiêu Tình nở một nụ cười khổ bất đắc dĩ, vẻ mặt biệt khuất.

"Vị kia?"

Trúc Niệm Nô nhíu mày.

Tiêu Tình chính là Phá Thiên Kiếm Tử, sư phụ là Nguyên Anh Chân Nhân, còn có người có thể uy hiếp được gã?

Trúc Niệm Nô nghĩ nghĩ, ánh mắt đảo qua mấy con Đằng Xà trong bình, sắc mặt của ả ta bỗng nhiên trầm xuống:

"Trùng Ma, cái tên điên kia?"

"Ngoài người này ra thì còn có thể là ai." Tiêu Tình than nhẹ:

"Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì Tiêu mỗ thực sự không muốn trêu chọc vị này."

"Thì ra là kẻ này." Trên mặt của Trúc Niệm Nô lộ vẻ bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Tình cũng không khỏi mang theo một chút đồng tình:

"Một khi tên Trùng Ma mà điên thì sẽ không quan tâm gì nữa."

Quan trọng hơn là.

Thực lực của người này còn không yếu, nếu như không bị áp chế thì sẽ cực kỳ khủng bố, Nguyên Anh Chân Nhân cũng cảm thấy đau đầu.

"Đúng vậy!"

Dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt của Tiêu Tình càng khó coi hơn.

"Đây là chuyện của ngươi, tạm thời không cần nhắc nữa." Trúc Niệm Nô lấy lại tinh thần, thần sắc khôi phục vẻ cao lãnh:

"Ngươi đã làm xong chuyện cần làm trong Minh chưa?"

"Yên tâm, sẽ không hỏng việc đâu." Tiêu Tình khoát tay:

"Tiêu mỗ đã đưa người được an bài qua rồi, liền cần chờ đến lúc đó liền có thể động thủ."

"Người chịu thiệt trong lễ tế tuần sơn trăm năm một lần này luôn luôn là chúng ta."

"Lần này. . ."

Hai mắt của Tiêu Tình co rụt lại, vẻ mặt dữ tợn:

"Cũng nên cho Thái Ất tông nếm một chút mùi vị."

. . .

Trải qua chuyện của Phá Thiên Kiếm Tử và Ma Nữ, đám người đã không có lòng dạ nào để ăn tiệc uống rượu nữa, nhao nhao cáo từ rời đi.

Mạc Cầu trở lại chỗ ở lâm thời, sắc mặt âm trầm, trong lòng đã hạ quyết tâm sẽ không tham dự những buổi tụ hội tương tự nữa.

Dù sao thì trong Nhạn Đãng sơn mạch này cũng không hề an toàn.

Hắn lấy ra con Độc Giác Đằng Xà vừa bắt được ra rồi ăn vào, dùng Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp luyện hóa lớn mạnh nhục thân.

Mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng rất bổ ích.

Nhoáng cái đã mấy ngày trôi qua.

Tông môn truyền triệu, có việc tới người.

"Mạc sư đệ."

Trên thuyền lâu, Lưu Nhất Minh gật đầu ra hiệu với Mạc Cầu:

"Lần này áp vận đồ vật khá nhiều, còn có một nhóm thương binh, làm phiền sư đệ đi theo một chuyến."

"Hẳn là." Mạc Cầu gật đầu, ánh mắt nhìn xuống phía dưới.

Ở nơi đó, vô số vật tư được xếp chồng như một ngọn núi, từng đám Linh thú đang bị thu vào trong Túi Trữ Vật, Nạp Thú Đại.

Có chút không thể bỏ vào thì được đưa lên lâu thuyền.

Trên mấy chục chiếc lâu thuyền đều đầy ắp bóng người, tiếng gào to bận rộn vang lên không ngừng.

Cực kỳ giống như phường thị chốn phàm tục.

Đại quân xuất phát với tốc độ rất nhanh, vật tư mà tiền phương vơ vét được đều sẽ mang đến nơi tạm thời ở hậu phương.

Lại từ nơi này đưa về tông môn.

Đám người Mạc Cầu đang phụ trách khoảng cự ly này, tương đối mà nói thì việc này cũng xem như an toàn.

Dù sao phía trước đã có mười vạn đạo binh, một đám tán tu, phía sau có tiền bối tông môn tọa trấn một phương.

"Ta về phòng nghỉ trước, trước khi xuất phát nhớ gọi ta một tiếng." Dường như Lưu Nhất Minh không có kiên nhẫn với những việc lặt vặt này, y vuốt vuốt lông mày, nói một tiếng liền bỏ vào trong phòng khách.

Đám người Mạc Cầu chỉ đành gật đầu.

Nửa ngày sau, đại quân xuất phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận