Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 665. Vượt Giới

Chương 665. Vượt Giới


Người dịch: Whistle

"Tiền bối!"

"Hồ tiên tử!"

"Hồ đạo hữu!"

Trên đường đi tới, thỉnh thoảng có người hỏi thăm.

Hồ Thanh Cúc sắc mặt lãnh đạm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, mang theo một nhóm người đi thẳng tới đại điện cao chót vót ở chính giữa trụ sở.

Cửa điện mở rộng, cũng không có hộ vệ canh gác.

Chỉ có một vị bạch bào đạo nhân đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt điều tức.

"Phương đạo hữu!"

Hồ Thanh Cúc đi vào đại điện, chắp tay với vị đạo nhân này rồi nói:

"Tại hạ có việc cầu kiến Tề chân nhân."

"Thì ra là Hồ tiên tử." Đạo nhân mở mắt, nếp nhăn trên mặt run nhẹ, nghe vậy bèn lắc đầu nói:

"Thật là không khéo, Tề tiền bối đã đi thăm dò Tổ miếu rồi, nếu như tiên tử tới sớm hai ngày thì không chừng có thể gặp được."

"Hả?" Hồ Thanh Cúc nhíu mày:

"Có thể truyền tin không, tại hạ có việc gấp."

"Việc gấp?" Trên mặt đạo nhân lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ông ta biết rõ tính tình của Hồ Thanh Cúc, luôn luôn ổn trọng, nhưng lần này nàng ta lại không kìm được nỗi lòng của mình, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng:

"Nhất định phải gặp tiền bối sao?"

"Chuyện này can hệ trọng đại." Hồ Thanh Cúc nhìn Mạc Cầu một cái, cúi đầu trầm tư rồi nói:

"Phương đạo hữu, chúng ta tới hậu điện nói chuyện đi?"

"Cũng tốt!"

Đạo nhân thu liễm ý cười, từ trên bồ đoàn đứng dậy:

"Tiên tử, mời!"

. . .

"Răng rắc!"

"Răng rắc. . ."

Trong hư không u ám, thỉnh thoảng có những tia thiểm điện hắc ám thuần túy xẹt qua, rất nhiều vết rách xuất hiện trong hư không.

Một loại vật chất giống như tro tàn đang trôi nổi bên trong hư không.

Cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt giống như thời tận thế, chúng sinh điêu linh.

Một lúc nào đó.

"Cạch!"

Một khe hở to lớn xuất hiện ở trong tràng.

Thượng phương.

Lục Ly, Liễu Âm Tuyền hai mắt sáng lên, đồng thời cúi đầu nhìn về phái khe hở.

"Muốn tới!"

Lời còn chưa dứt, bên trong khe hở đột nhiên nhô ra một đôi bàn tay to lớn, một trái một phải, gắt gao nắm chặt vết rách hư không to lớn kia.

Bàn tay dài như dãy núi, toàn thân u ám, tầng ngoài lóe lên những luồng ánh sáng băng lãnh.

Mỗi một ngón tay ngắn thì cũng dài chừng trăm trượng, khi hai tay phát lực, khe hở hư không kia đang chậm rãi khuếch trương.

"Luyện thể huyền công!"

Đôi mắt đẹp của Liễu Âm Tuyền hơi co lại:

"Nghe qua tu sĩ Âm phủ bất thiện luyện pháp, sở trường nhục thân, không ngờ là chỉ bằng vào nhục thân mà ngay cả hư không cũng có thể xé rách."

Dưới lực lượng to lớn mà bàn tay to kia hiển lộ, cho dù Liễu Âm Tuyền là Nguyên Anh Chân nhân thì trong lòng cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Sợ là chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng nhục thân đã có thể nghiền ép Kim Đan hậu kỳ.

Bất quá. . .

Đại thủ tuy mạnh, nhưng chỉ bộc phát được lực lượng của bản thân, vả lại, dưới cái nhìn của bà ta thì pháp môn vận dụng lực lượng của đối phương quá đơn sơ lới lỏng.

Nếu như là địch nhân, Liễu Âm Tuyền có thể chém giết đối phương chỉ trong ba hơi!

Hơn nữa hai hơi trong đó là dùng để thăm dò.

"Rống!"

Trong lúc mà bà ta đang suy nghĩ thì bên trong khe hở bỗng nhiên vang lên một gầm giận dữ, hai cánh tay giống như dãy núi kia lập tức nở rộ Linh quang.

"Oanh. . ."

Trong hư không phát ra luồng khí lãng cuồn cuộn.

Thông đạo lưỡng giới giống như đã bị nó xé rách, âm khí nồng nặc từ trong vết nứt tràn ra, trong nháy mắt đã tương dung với Nguyên khí của thế giới này.

Sắc mặt Liễu Âm Tuyền ngưng tụ.

Bà ta bỗng dưng phát hiện, chủ nhân của bàn tay to lớn kia không chỉ có lực lượng kinh khủng, mà ngay cả thủ đoạn phát lực cũng thâm bất khả trắc.

Lực lượng mạnh đến mức có thể làm cho hư không vặn vẹo?

Thậm chí. . .

Là cải biến quy tắc thiên địa?

"Rống!"

Tiếng rống lại vang lên.

"Bành!"

"Ba!"

Trong nháy mắt, hơn mười đôi bàn tay dài như dãy núi từ bên trong khe hở nhô ra, mỗi một đôi tay to lớn đều đang nắm chặt một bộ phận của vết nứt.

Sau đó liền hung hăng kéo sang hai bên.

"XÌ... Lạp. . ."

Một đường nứt dài chừng trăm dặm xuất hiện ở trong hư không.

Hơn mười hai bàn tay to lóe ra u quang, giống như đồng thời thi triển phong ấn định trụ vết nứt, triệt để quán thông thông đạo lưỡng giới.

"Hô. . ."

Âm phong cuốn lên, thiên địa đột nhiên trở nên u ám.

Sau một khắc.

"Phần phật. . ."

Tiếng vỗ cánh chấn động vang lên, bên trong khe nứt lặng lẽ xuất hiện một điểm đen.

Điểm đen càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày, cuối cùng có vô số hình bóng có mọc cánh sau lưng vọt mạnh ra ngoài.

Thành ngàn, hơn vạn. . .

Mấy chục vạn!

Trăm vạn!

Những bóng đen này giống như hình người, toàn thân da bọc xương, trông như khô lâu, thân cao không bằng một đứa nhóc mười tuổi, nhưng phần đầu lại to hơn người trưởng thành một bậc.

Mắt như chuông đồng, miệng có răng nanh, sau lưng mọc lên hai cái cánh, thân mặc Ma y rách rưới, khí tức điên cuồng, ở trong đôi mắt đều tràn đầy sự khát máu tàn nhẫn.

"Thực Hủ quỷ!"

Đôi mắt đẹp của Liễu Âm Tuyền chớp động:

"Số lượng cũng không phải là ít."

Những vật này lấy việc ăn thịt thối mà sống, ham muốn khẩu dục, không có chút linh trí nào, thực lực cũng mạnh hơn người luyện võ bình thường.

Hơn nữa, bởi vì nó biết bay, cho nên sợ là ngay cả Võ giả Luyện thể cũng không phải đối thủ của nó.

Lời còn chưa dứt, bên trong vết nứt lại phun ra vô số bóng hình.

Những hình bóng xuất hiện lần này lại không biết bay, giống như những con khô lâu linh hoạt, tay chân rất dài, đầu lớn vô cùng, tốc độ di chuyển kinh người.

"Thực Phát Quỷ!"

"Oa!"

"Oa!"

Từng con dị loại cao hơn mười mét, thân hình giống như con cóc lớn đang từ trong vết nứt nhảy ra, nhảy một cái đã xa hơn mười trượng xa.

"Thực Pháp Quỷ!"

"Hô!"

Quỷ hỏa lắc lư, ngàn vạn hỏa diễm u lãnh từ trong khe hở bay ra, hóa thành từng đoàn hư ảnh toàn thân u ám, lửa hồng chập chờn theo làn gió.

"Sí Nhiên quỷ!"

Vô số hư ảnh bay lượn, đều nhịp, trên thân chớp động u quang, khí tức có mấy phần giống như Luyện Khí sĩ của nhân tộc.

"Thần thông!"

Trăm ngàn vệt ô quang bay ra, hóa thành một cái quải trượng cầm trong tay, thân thể còng xuống, khí tức lại không thua gì tu sĩ Đạo cơ.

"Sử Chấp Trượng!"

"La Sát!"

"Sát Sinh Ác Quỷ!"

". . . A Tu La!"

Những dị loại vô cùng vô tận nguyên bản chỉ có trong thời kỳ viễn cổ trong truyền thuyết lại liên tiếp xuất hiện, cũng làm cho sắc mặt của Liễu Âm Tuyền càng ngày càng nặng nề.

Cho dù bà ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì trong lòng vẫn vô thức sinh ra một cảm giác hối hận.

Những sinh linh này. . .

Mặc dù có không ít con có hình người, nhưng khí tức hung lệ, tàn bạo, khát máu, điên cuồng, sau này không biết bọn chúng sẽ gây ra bao nhiêu sát nghiệt.

"Đông!"

"Đông!"

Hư không run rẩy, tiếng động giống như nhịp trống liên tục vang lên.

Bên trong khe hở cũng đột nhiên trống không.

Cũng không còn phun ra bất cứ dị loại nào nữa, trong hư không u ám tĩnh mịch này chỉ có một vệt u quang đang chậm rãi tới gần.

"Chúng ta, rốt cục đã gặp mặt!"

Trong bóng tối, một khí tức kinh khủng lặng lẽ hiện lên, chỉ là khí tức uy áp mà đã làm cho Nguyên thần của Liễu Âm Tuyền giống như bị dãy núi nặng cân đè ép.

Mà người tới cũng làm cho lòng ả trầm xuống.

"Lục huynh!"

"Thôi huynh."

Trên mặt Lục Ly nở một nụ cười nhạt:

"Thần giao đã lâu, hôm nay rốt cục gặp mặt, thật là may mắn!"

"Liễu tiên tử."

Gã ta nghiêng người nhìn về phía Liễu Âm Tuyền sắc mặt âm trầm ở bên cạnh, nói:

"Không cần khẩn trương, Thôi huynh không giống với bầy quỷ Âm phủ, Thôi huynh chính là Hoàng tộc của Lưu Quỷ quốc, thần chí thanh tỉnh, không phải hạng người ngơ ngơ ngác ngác."

"Ha ha. . ." Giọng nói giống như sấm rền vang lên:

"Lục huynh đừng có so sánh Thôi mỗ với những tên tiện loại kia, bất quá việc cấp bách bây giờ vẫn là quan sát hoàn cảnh chung quanh."

Hư không lắc lư, một vị cự nhân thân cao sáu trượng, trên đầu mọc sừng nhọn, trong tay cầm một cây đồng trượng dài năm mươi mét, thân hình giống như trâu rừng xuất hiện ở phụ cận.

"Hô. . ."

Cự nhân hít sâu một hơi, trong mắt hiện ra vẻ mê ly:

"Khí tức của dương gian thật sự là làm cho người ta say mê!"

"Đây không phải là khí tức Dương gian." Lục Ly lắc đầu, vươn hai tay ra, nhắm mắt lại, chậm rãi nói:

"Âm dương điều hòa, đại đạo hoàn chỉnh, khi đó mới có thể dựng dục ra Nguyên Thai chi địa!"

Đôi mắt đẹp của Liễu Âm Tuyền chớp động.

Ả cũng đã phát hiện ra, giờ này khắc này, Nguyên Anh trong cơ thể mình đã trở nên sinh hoạt mà trước đó chưa từng có, giống như theo nước đọng nhảy vào đại dương mênh mông.

Sống lại một lần nữa!

. . .

Trụ sở của Thất Thánh minh.

Đám người Mạc Cầu đã tới đây được mấy năm rồi, sớm đã định cư ở nơi đây.

Có được thu hoạch trong trụ sở của Thánh tông, bọn hắn tạm thời không thiếu vật tư tu hành, cũng không có ý định ra ngoài đi dạo, cho nên lựa chọn ở đây tĩnh tu.

Trong tĩnh thất.

Mạc Cầu ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền.

Trong thức hải, tinh thần sáng rõ, một cái màn sáng đang lơ lửng chính giữa, vô số văn tự đang được khắc lên trên đó, thỉnh thoảng lại cắt giảm.

Không biết đã qua bao lâu.

"Ông. . ."

Rất nhiều tinh thần đồng thời tịch diệt, một chút cảm ngộ lặng lẽ dâng lên trong lòng.

"Ngô."

Mạc Cầu mở mắt ra, vẻ mặt trầm ngâm.

Có 'Trấn' tự quyết rồi thì hắn cũng không cần phải lo lắng là nhục thân của mình sẽ bị sụp đổ nữa, cho nên trong mấy năm này, ngoại trừ việc tu hành ra Mạc Cầu đều dùng để thôi diễn Luyện Thể chi pháp.

Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân tầng thứ bảy cũng đã có đầu mối.

Chẳng qua tiến triển tu vi cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, mà sau khi trở ra sẽ lại phải đối mặt với Tán Hoa lão tổ uy hiếp.

Nước xa không cứu được lửa gần.

Hắn cần phải gia tăng thực lực.

Mà Thập Đại Hạn không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

"Xá!"

Trong miệng Mạc Cầu quát khẽ một tiếng, mắt hiện ra oanh minh, trong nháy mắt đã kích phát U Minh Hỏa Thần Thân, toàn bộ cơ thể đều bị liệt diễm bao phủ, khí tức tăng mạnh gấp mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận