Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 827. Thập Giai

Chương 827. Thập Giai


Người dịch: Whistle

Phía dưới.

Đôi mắt đẹp của Tần Thanh Dung run rẩy, trong mắt xuất hiện gợn sóng.

Hai người thần giao một tràng, Mạc Cầu cũng không hề cố ý che giấu tu vi của mình, cho nên nàng biết rất rõ là thực lực của Mạc Cầu không yếu dù là vừa mới tiến giai .

Nhưng lần này khi hiển lộ ra uy năng lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.

Đối đầu trực diện với Long tộc Thập giai mà cũng không rơi vào thế hạ phong.

Có lẽ. . .

Trong lòng khẽ động, cuộc chiến bên trên đã phát sinh biến cố.

Trong đám mây đỏ xuất hiện những con hỏa điểu, hỏa thú, tinh linh, trong chớp mắt đã hóa thành một đoạn ruy-băng lửa dài đến hơn mười dặm.

Nó đang lao về phía Mạc Cầu.

Dải lửa này giống như một con sông dài đang được treo giữa không trung.

Mỗi một con tinh linh trong sông dài khi bộc phát ra uy năng đều có thể làm cho Tông sư Kim Đan phải biến sắc.

Trong nháy mắt đã có trăm ngàn vạn thế công ập đến, nổ tung, liệt diễm tiêu tán lại tiếp tục hội tụ, làm cho con sông lửa này vĩnh viễn không dừng lại.

Những con tinh linh trong này cũng không phải là tử vật thuần túy.

Mà là bị thần hồn của những sinh linh bị Hỏa long giết chết rồi thôn phệ, dung nhập vào trong Bản mệnh Chân hỏa của nó, đợi tới khi sử dụng liền phóng ra giết địch.

Đây cũng chính là Thần thông đặc thù của Bản mệnh Chân hỏa Hỏa long.

Chỉ trong nháy mắt, Cửu Hỏa Thần Long Tráo đã lảo đà lảo đảo.

Cực Âm Chân hỏa tuy mạnh, nhưng khi so với Xích Hỏa Thần Long Thập giai đã sống không biết bao nhiêu vạn năm mà nói thì chung quy vẫn là không đủ nội tình.

"Coong!"

Lúc này, đao minh sục sôi.

Ba trăm sáu mươi vệt đao mang sắc bén đột nhiên xuất hiện, sát ý ngút trời đã xông thẳng vào trong con sông dài.

Mạc Cầu đứng giữa hư không, một tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng quát khẽ:

"Tru Ma!"

"Oanh!"

Đao mang đại thịnh.

Thập Phương Sát giới!

Hai mắt Hỏa long co rụt lại, trong nháy mắt liền cảm thấy cả người phát lạnh.

Cơ thể ấm áp từ khi ra đời đến giờ cũng bắt đầu hạ nhiệt độ, loại hàn ý này không giống như cái giá lạnh như ở địa vực của Băng Long.

Hàn từ tâm lên, như muốn run rẩy.

"Rống!"

Trong tình huống vừa kinh vừa sợ, Hỏa long không khỏi ngửa mặt lên trời gào thét.

Thân là Long tộc, còn là Thập giai, vô số vạn năm qua đều đứng trên đỉnh phong của thế giới này, vậy mà hiện giờ trong lòng lại sinh ra một nỗi sợ hãi với một tên nhân tộc nhỏ bé.

Nó làm sao có thể không giận cho được?

Trong tiếng rống giận dữ, Hỏa long lao mạnh tới, ngang nhiên đụng vào Thập Phương Sát Giới.

Long khu dài đến vài trăm mét, vô số vảy rồng lớn nhỏ không đồng đều bao phủ trên đó, lân phiến màu đỏ trải rộng thân thể, long trảo to lớn cứng rắn mà sắc bén, đôi mắt màu đỏ sậm nộ phóng Linh quang, long uy giống như thực chất khuếch tán va chạm với Thập Phương Sát giới.

"Bành!"

Thân thể Mạc Cầu chấn động, đao mang cũng trở nên ảm đạm.

Sát giới tuy mạnh, nhưng cũng có cực hạn, trong tình huống vây khốn sinh linh quá cường hãn liền sẽ lộ ra cực kỳ phí sức.

Mạc Cầu bấm tay, điểm nhẹ.

Viêm Hỏa Thần Long Đại Chú!

Thiên Tuyền Tà Quang!

Đôi mắt sáng lên, Thần niệm như đao đâm ra.

Sất Niệm Chân Lôi!

Đôi mắt Hỏa long co rụt lại, Long hồn nhanh chóng nhảy lên, Long châu nhất chuyển, miệng lớn mở to rồi đột nhiên phun ra một ngọn lửa màu trắng.

Ngọn lửa này không giống với ngọn lửa trước đó.

Nó vừa xuất hiện, hư không đều lộ ra khó khăn trắc trở, bất luận thế công có hình hay vô hình, chỉ cần vừa chạm vào liền nhao nhao tan rã.

Chẳng qua khi phun ra ngọn lửa này xong thì ánh mắt của nó cũng trở nên có chút tiều tụy.

Trong lòng Mạc Cầu khẽ động, thân hình lập tức biến mất không thấy gì nữa, rồi lại đột ngột xuất hiện ở bên cạnh Hỏa long, một tay đè xuống.

Ngũ Chỉ Sơn!

Vô số trận chém giết đã khiến cho hắn có thể nắm chặt thời cơ một cách hoàn mỹ, đương nhiên là sẽ không để vuột mất cơ hội chớp nhoáng này được.

Nhưng.

Đúng lúc này.

Đại La Pháp Nhãn chuyển động, truyền đến báo động.

Không tốt!

Trong mắt Hỏa long xuất hiện vẻ giảo hoạt, Long khu khổng lồ lập tức dài hơn một xích kia đột nhiên biến mất trong nhận biết của Mạc Cầu.

Rồng, có thể lớn có thể nhỏ, có thể ẩn có thể tàng, có thể đằng vân giá vũ, có thể khu sơn cản hải.

Con Hỏa long to lớn đã bị hồng hà đầy trời che lấp lại, ngay cả Thần niệm đều ngưng tụ ở một điểm, giấu ở trong ngọn lửa.

Sau đó nó liền dễ dàng đánh vỡ Linh quang hộ thể của Mạc Cầu.

Đối với Mạc Cầu mà nói, hắn chỉ cảm thấy chân mình tê rần, cảm giác giống như bị kiến cắn, Thiên Binh hộ thể Phù văn lập tức bị cắn ra một lỗ trống.

"Hừ!"

Hắn hừ lạnh một tiếng, động tác bất biến, ngang nhiên vỗ vào chân mình.

"Bành!"

Hư không run lên.

Một mảng lớn huyết nhục và con Hỏa long đều đồng thời bị cuốn vào trong hư không Ngũ Chỉ Sơn.

Thân thể Mạc Cầu lập tức co rụt lại, đao mang đầy trời lướt tới con Hỏa long Cửu giai ở phía xa kia, hắn quát khẽ một tiếng, Bách Tịch Đao chém mạnh về phía trước.

"Oanh. . ."

Bạch quang chói mắt xuất hiện, mọi thứ đều trở thành hư vô.

Cho dù là với nhận biết của Long tộc Thập giai thì mọi thứ cũng trở thành một mảnh trắng xóa, chỉ có Đại La Pháp Nhãn mới có thể nhìn rõ biến hóa phát sinh.

"Bành!"

Một đôi tay hợp lại với nhau, đập trúng người con Hỏa Long vừa mới từ trong hư không thoát ra.

Bách Tịch Đao trở lại, những vết rách hư xuất hiện ở bốn phía của lưỡi đao.

"Ầm ầm. . ."

Tiếng nổ liên tục vang lên, quanh quẩn ngàn dặm, vô số sơn phong sụp đổ, không biết đã có bao nhiêu sinh linh gặp nạn.

Một lát sau.

"Bạch!"

Mạc Cầu từ trong hỗn loạn xông ra, toàn thân đẫm máu, hắn vung mạnh tay áo dài quấn lấy Tần Thanh Dung, kêu lên một tiếng đau đớn rồi nhanh chóng độn về phía xa:

"Đi!"

Độn quang trì trệ giữa không trung, dường như có chút không khoái, dừng lại một chút rồi lại tiếp tục nhanh chóng lao đi.

Một canh giờ sau.

Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên một ngọn núi, bên cạnh có nước róc rách, đôi mắt đẹp của Tần Thanh Dung chớp động, nhìn chằm chằm hắn.

"Ta già rồi "

Lúc này, Mạc Cầu đã hiện ra bộ dáng vốn có, mặt đầy nếp nhăn, đầu toàn tóc trắng, cơ thể tiêu điều mang theo vẻ già nua.

"Đúng vậy."

Tần Thanh Dung chậm rãi gật đầu:

"Ở trong. . . Trí nhớ kiếp trước của ta, chàng không phải như vậy."

"Thì có sao." Mạc Cầu cười nhạt đứng dậy, thở dài một ngụm trọc khí:

"Ta vẫn là ta, nàng cũng vẫn là nàng."

Tần Thanh Dung nghiêng đầu, dường như trong lòng xuất hiện một chút cảm xúc kỳ lạ, nàng không biết bản thân mình hiện giờ có còn là vị thê tử trong lòng Mạc Cầu nữa không.

Sau khi chuyển thế, có phải vẫn còn là một người?

"Không ngờ là chỉ vừa mới tiến giai Nguyên Anh mà chàng đã có thể giết chết Long tộc Thập giai."

"Cho nên. . ." Mạc Cầu mở miệng:

"Chờ ta trăm năm, ta sẽ đón nàng về."

.....

Mạc Cầu nhìn Tần Thanh Dung rời đi, đến khi không còn cảm ứng được khí tức của đối phương thì sắc mặt hắn mới thay đổi, tinh khí thần lập tức uể oải.

"Khụ khụ. . ."

Mạc Cầu ho nhẹ hai tiếng, bọt máu trộn lẫn với xương vỡ phun ra.

Hắn xoay người, khóe miệng vẫn còn dính tiên huyết.

Đấu với Long tộc Thập giai không dễ như trong tưởng tượng của hắn.

Nhất là một con Thiên long Thập giai, tuổi thọ dài đến vài vạn năm, để nó có thể thi triển Bản mệnh Thần thông một cách tùy tâm sở dục.

Tuy rằng thuật khống hỏa của Mạc Cầu rất mạnh, nhưng còn kém hơn đối phương nhiều lắm.

Lực lượng nhục thân thì càng không thể sánh bằng.

Lực lượng mà Đấu Mẫu Pháp Ấn mượn được tuy mạnh, nhưng hắn lại hoàn mỹ chưởng khống nó.

May mắn là, tuy rằng tuổi thọ của Long tộc Thập giai rất dài, nhưng vì thiếu khuyết thiên địch, đã quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, làm cho nó không thích ứng với những trận chém giết sống còn.

Mạc Cầu ỷ vào Đại La Pháp Nhãn nhạy cảm với nguy hiểm mới có thể chém giết đối thủ trước khi Đại La Pháp Thể sắp không cầm cự được nữa.

Nhưng bản thân hắn cũng bị thương rất nặng.

"Bất quá. . ."

"Bát Bộ Thiên Long, còn là Long tộc có huyết mạch thuần túy nhất, cho dù là so với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ thì có có thể chiếm được thượng phong."

Hắn hít sâu một hơi, hai mắt ngưng tụ:

"Như vậy ta cũng không tính là đang lừa nàng."

Dứt lời.

Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn trời, Bồ Đề diệp run rẩy, hóa thành một luồng u quang vô ảnh vô hình, sau khi cảm ứng được phương vị liền độn qua.

Một canh giờ sau.

Đế Khốc xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Mạc đạo chủ."

Sau khi quan sát Mạc Cầu một hồi, Đế Khốc nhíu mày mở miệng:

"Ngươi bị thương rồi?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, tiện tay ném cho y một cái túi da thú:

"Cái này là chiến lợi phẩm."

"Nha!" Ánh mắt Đế Khốc khẽ nhúc nhích, đợi khi y mở túi ra thì sắc mặt đột nhiên đại biến:

"Tinh huyết này. . ."

"Thập giai!"

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Tinh huyết Xích Hỏa Thần long Thập giai, mới vừa giết được, bảo tồn hoàn hảo, vẫn còn ấm áp, đủ để truyền thừa mấy đời."

Có lẽ là trong lòng có hi vọng, tinh thần của hắn rất đẹp, thậm chí còn có thể nói đùa.

"Ngươi giết?" Đế Khốc nắm chặt túi da thú, vội vàng nhìn về phía Mạc Cầu, dừng một chút, thần sắc phức tạp mở miệng:

"Thật là không ngờ. . ."

"Mạc đạo chủ vẫn luôn ngoài dự liệu như vậy, nhưng lần này bản cung phải mang ơn nhiều hơn."

Trước đó, Tinh huyết của Long tộc Tộc giai này y cũng chỉ nghĩ qua mà thôi, trong số những tử tôn của Lỗ vương, người có thể lấy được cũng chỉ có một hai người.

Hơn nữa còn chỉ là có khả năng mà thôi, được hay không được còn là hai chuyện.

Hiện giờ.

Y đã lấy được một phần, lại thêm những sự chuẩn bị trước đây, vương vị đã không còn rất xa nữa.

Ngoài hân hỉ ra, Đế Khốc còn nghi ngờ về thực lực của Mạc Cầu, rõ ràng là chỉ vừa mới tiến giai Nguyên Anh, tại sao hắn lại có thể chém giết được Long tộc Thập giai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận