Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 332. Vây

Chương 332. Vây


Người dịch: Whistle

Luận tu vi, hai người Vạn Nhậm Bình và Chu Ngọc Dung đều không kém bao nhiêu.

Luận thân phận, một người là đệ tử Nội môn đỉnh tiêm của Thương Vũ phái, một người cũng là người nổi bật trong Luyện Khí cảnh của Hợp Hoan tông, cũng khó phân trên dưới.

Luận thực lực.

Tuy rằng Vạn Nhậm Bình mạnh hơn một bậc, nhưng nếu như muốn bắt được đối phương thì cũng không dễ.

"Đi!"

Trên ngọn cây, trăm ngàn đạo kiếm quang giao thoa lẫn nhau, giống như cây kéo to lớn hung hăng cắt về phía một cái bóng đen.

Chỉ một luồng kiếm quang duy nhất, uy lực không tính là mạnh, nhưng lại có trăm ngàn đạo, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, có thể khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

"Răng rắc răng rắc. . ."

Chỉ thấy bóng đen chống cự một hồi thì liền đánh tan sương mù, bị kiếm quang tiễu sát, hóa thành hơn mười làn.

Mỗi một làn sương tuy rằng mỏng manh nhưng vẫn còn có linh tính, nhanh chóng phi độn sang các hướng.

Vạn Nhậm Bình mặt không đổi sắc, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết niệm chú, trên thân lập tức hiện ra một luồng hào quang bảy màu.

Trong hào quang lộng lẫy chói mắt ẩn ẩn có thể nhìn thấy một chút điện quang lấp lánh.

Theo Vạn Nhậm Bình bấm tay điểm nhẹ, hào quang đột nhiên đại thịnh, hóa thành hơn mười đạo Lôi quang bổ về phía làn khói.

Hà Quang Lôi Triện pháp!

Đây là bí lôi pháp truyền của Thiên Vân phong, khi thi triển cần hao tổn cực kỳ nhiều Pháp lực, không có tu vi Luyện Khí tầng mười trở lên thì không thể thi triển, uy lực cũng rất kinh khủng.

Lôi hà đánh xuống, làn khói lập tức tiêu tán.

Trong hư không truyền đến một tiếng kêu khẽ ngột ngạt, một chút sương mù đột nhiên chui xuống dưới mặt đất rồi biến mất không thấy gì nữa.

"Yêu nữ, môn đạo của ngươi cũng không phải ít."

Vạn Nhậm Bình thở dốc một hơi, biết rằng đối phương đã bị thương nên bèn tận dụng thời cơ, không lo được ổn định khí tức đã lách mình đuổi theo.

"Bạch!"

"Bạch!"

Kiếm Độn pháp của Vạn Nhậm Bình cũng là pháp môn rất mạnh của Thương Vũ phái, tuy là bỏ qua sự tinh xảo, nhưng tốc độ lại nhanh đến cực đỉnh.

Chỉ thấy kiếm quang phủ thân, giống như một thanh phi kiếm kề sát đất, trong chớp nhoáng đã lao ra ngoài trăm mét.

Không bao lâu sau.

Trên quan đạo rộng rãi, tinh tế lắng nghe thậm chí còn có thể nghe được tiếng xe ngựa thương đội đang đi đường.

Hai mắt Vạn Nhậm Bình co rụt lại, thầm kêu không tốt.

Quả nhiên.

Chỉ thấy mặt đất phía trước đột nhiên xuất hiện một làn khói, hóa thành thất thải chướng khí phóng về phía thương đội.

Chỉ một thoáng, ngựa hí người rống, loạn tung tùng phèo.

"Đáng chết!"

Vạn Nhậm Bình gầm thét.

Gã ta không phải đang quan tâm đến sự sống chết của phàm nhân.

Mà vì ả yêu nữ có một môn bí pháp có thể thôn phệ tinh khí của người khác thông qua âm dương hợp hòa rồi chữa trị vết thương trên người.

Cái gọi là âm dương hợp hòa cũng không cần phải là tiếp xúc da thịt.

Lấy tu vi cảnh giới của Chu Ngọc Dung, chỉ cần tâm thần tác động, dục niệm chập trùng thì cũng có thể rút ra tinh khí của phàm nhân.

Kể từ đó, nhiều lần hao tổn tâm cơ kích thương đối phương của Vạn Nhậm Bình đều sẽ trở nên vô dụng.

Nghĩ vậy, trong lòng Vạn Nhậm Bình đã có quyết tâm, đột nhiên bấm tay niệm pháp quyết, thi triển một môn pháp chú đặc biệt.

"Khôi đấu Thất tinh, vạn vật chú sát!"

"Bạch!"

Trong hư không đột nhiên có một lực lượng quỷ dị bao phủ toàn bộ thương đội phàm nhân ở phía xa.

Thất Tinh Sát chú lập tức liền có hiệu quả, tinh khí của toàn bộ thương đội hơn mười người kia còn chưa bị Chu Ngọc Dung thôn phệ thì đã bỏ mình tại chỗ.

Người vừa chết, Thần hồn liền tịch diệt, tự nhiên cũng không có khả năng bị bí pháp tác động cướp đi tinh khí.

"Hì hì. . ."

Chu Ngọc Dung yêu kiều cười một tiếng:

"Thủ đoạn của sư huynh thật là tàn nhẫn, nói ta là yêu nữ, thủ đoạn này của ngươi sợ là chỉ có hơn chứ không hề kém gì ta."

"Hừ!" Vạn Nhậm Bình hừ lạnh:

"Yêu nữ, đừng mơ dao động được tâm chí của Vạn mỗ."

"Chỉ cần có thể tru sát ả yêu nữ như ngươi, chỉ là phàm nhân, chết thêm một chút thì lại tính là gì?"

"Nói hay lắm!" Chu Ngọc Dung nhanh chóng thối lui:

"Chỉ tiếc sư huynh nhập sai môn phái, nếu như vào tông ta thì thành tựu sao chỉ ngừng ở cảnh giới này?"

Vạn Nhậm Bình không tiếp lời, thân hóa kiếm quang nhanh chóng tới gần.

Khi gã ta lướt qua những bộ thi thể phàm nhân đang nằm trên mặt đất, Chu Ngọc Dung ở phía xa đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Đồng thời khẽ mở môi mềm:

"Bạo!"

"Oanh. . ."

Chỉ một thoáng, thi thể trên mặt đất đã nổ tung.

Không chỉ có bạo tạc xung kích.

Còn có vẻ không cam lòng, bi oán các loại tạp niệm dũng mãnh lao tới Vạn Nhậm Bình giống như ong vỡ tổ.

Có bí pháp Luyện Dục Niệm Trần Ti của ả trộn lẫn vào trong đó, tựa như lưới dệt lặng yên không một tiếng động trùm tới.

Luận về chuyện dục niệm điều khiển trên thi thể, Pháp thuật của Thương Vũ phái có thúc ngựa cũng không sánh được với Hợp Hoan tông.

Vạn Nhậm Bình hơi biến sắc, vung tay áo dài lên, một miếng Ngọc Như ý sáng long lanh xuất hiện trước người.

Ngọc Như ý đang tỏa ra những ánh sáng chói lọi bao phủ thân thể của Vạn Nhậm Bình, phá vỡ những dục niệm vây giết xung quanh.

Chẳng qua sau khi phá được vòng vây thì Vạn Nhậm Bình cũng có vẻ hơi chật vật.

"Sư huynh." Chu Ngọc Dung nói:

"Tuy rằng thực lực của tiểu muội không bằng sư huynh, nhưng nếu như sư huynh muốn bắt được tiểu muội thì sợ rằng cũng không phải chuyện dễ."

"Sao chúng ta không ngồi xuống từ từ nói chuyện?"

"Đánh rắm!" Vạn Nhậm Bình khinh thường hừ lạnh:

"Yêu nữ, nơi này là Ngụy quốc, có Trấn Pháp ti, có tiền bối tông ta tọa trấn, nếu như thật sự muốn bắt ngươi quy án, ngươi cho rằng mình có thể trốn được sao?"

"Ai!" Chu Ngọc Dung than nhẹ:

"Sư huynh vẫn quật cường như thế, đã như vậy thì đừng trách tiểu muội làm không chính cống."

"Hả?" Vạn Nhậm Bình trong lòng khẽ động:

"Ngươi đã làm gì?"

"Đơn giản." Chu Ngọc Dung nhìn về phía sau rồi vỗ nhẹ hai tay:

"Sư muội, mang Vạn công tử đến đây đi."

"Vâng."

Phương xa, một bóng người có vẻ hơi cồng kềnh theo gió lướt đến.

Nhìn thật kỹ, bóng ngươi kia lại là hai người, một thiếu nữ thiên kiều bá mị, và một thanh niên bị cụt chân.

"Sư tỷ." Thiếu nữ chạy đến gần liền khuất thân thi lễ:

"May mắn không làm nhục mệnh."

"Vạn Đào!"

"Đại ca!"

Hai người còn lại bốn mắt nhìn nhau, đều gấp giọng rống to.

"Đại ca." Thân thể Vạn Đào run rẩy, vội la lên:

"Cứu đệ!"

"Yêu nữ!" Vạn Nhậm Bình nộ trừng Chu Ngọc Dung, Vạn Kiếm Hồ Lô ở bên hông phun trào vầng sáng, một cỗ Kiếm ý lăng lệ rục rà rục rịch:

"Mau thả đệ ấy ra!"

"Làm tốt lắm." Chu Ngọc Dung cũng không để ý việc Vạn Nhậm Bình đang gào thét, ném cho thiếu nữ một ánh mắt tán thưởng.

"Sư tỷ quá khen." Thiếu nữ cười nói:

"Nhờ có sư tỷ ngăn chặn Vạn Nhậm Bình mấy ngày nay, lại thêm sau khi Vạn công tử bị cụt chân thì tâm thần bất ổn, sư muội chỉ cần hơi thi thủ đoạn, y liền tự chui đầu vào lưới."

"Thật ra cũng không như phiền toái như trong tưởng tượng."

Nói xong liền hé miệng cười khẽ.

"Yêu nữ!" Vạn Nhậm Bình tiến lên một bước, sắc mặt âm trầm:

"Ngươi muốn làm gì?"

"Vạn sư huynh." Chu Ngọc Dung xoay người lại, nói:

"Ta vẫn là câu nói kia, ngồi xuống nói chuyện, chỉ là không biết tính mạng của vị thân huynh đệ này của sư huynh có giống như những kẻ phàm nhân đã chết kia hay không?"

Giữa sân yên tĩnh.

Trên mặt Vạn Nhậm Bình hiện ra vẻ vặn vẹo, cắn răng nộ trừng, thật lâu sau mới thở hổn hển nói:

"Ngươi muốn nói cái gì?"

"Đơn giản!" Chu Ngọc Dung mở miệng:

"Một mạng đổi một mạng mà thôi."

Nói xong lại là nhẹ nhàng thở dài:

"Hành động lần này của tiểu muội chẳng qua chỉ là lo trước khỏi hoạ, không ngờ lại thật sự có thể phát huy được tác dụng."

Hai mắt Vạn Nhậm Bình co vào, ánh mắt tới lui trên người của hai nữ nhân kia và Vạn Đào.

. . .

Hồi Phong cốc.

Mạc Cầu chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi giữa núi rừng.

Phía trước, mùi máu tươi gay mũi phả vào mặt, thỉnh thoảng còn có những tiếng thở dốc lọt vào tai.

Mạc Cầu nhíu mày, tốc độ dưới chân lại không tăng lên, hắn chậm rãi bước ra khỏi khu rừng rậm này.

Chỗ đập vào mắt đều là một mảnh hỗn độn.

Mấy chục bộ thi thể đang nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, người vẫn có khí tức thì lại lác đác không có mấy.

Mạc Cầu từ từ dừng lại trước cửa cốc.

"Ra đi!"

Hắn chậm rãi quay người nhìn về phía bên cạnh.

"Không hổ là thượng sứ tiên tông, tuy rằng tu vi không cao, nhưng lại có thể phát hiện được Hình mỗ."

Trong bóng tối, có một bóng người chậm rãi bước ra, híp mắt nhìn thẳng Mạc Cầu.

Người tới thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, tướng mạo không giận tự uy, khí tức cường hãn.

"Hình?"

Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi nói:

"Gia chủ Hình gia Hình Tả, tu vi Luyện Khí tầng tám, không ngờ ngươi lại có thể chạy trốn tới nơi này."

Vân Lan phủ tuy lớn, nhưng lại không có nhiều tu sĩ Luyện Khí tầng tám, mỗi một vị đều được trọng điểm chiếu cố.

Hình Tả chính là một trong số đó.

Mạc Cầu vốn cho rằng lần này ông ta chắc chắn sẽ khó thoát một kiếp, không ngờ là ông ta lại xuất hiện ở đây.

Xem ra, lại cố gắng một chút, nói không chừng thật sự có thể từ trong vòng vây chạy thoát ra ngoài.

"May mắn." Hình Tả mở miệng:

"Xem ra thượng sứ muốn ngăn đường ta đi, nói không chừng, chúng ta chỉ có chiến một trận!"

Nói xong Pháp lực trên người phun trào, Linh quang hiển hiện, một cỗ sát cơ lăng lệ từ trong mắt ông ta lộ ra ngoài.

"Vậy cũng chưa chắc." Mạc Cầu lắc đầu:

"Ta không hứng thú với chuyện cản đường của các hạ, nếu như các hạ muốn đi thì tùy thời đều có thể."

Nói xong liền đưa tay ra hiệu:

"Mời!"

"Hả?"

"A!"

Rất rõ ràng, Hình Tả chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp được loại tình huống này, trong lúc nhất thời liền trợn tròn mắt.

"Ngươi. . . Ngươi không cản ta?"

"Không sai."

"Ngươi muốn thả ta đi?"

"Mạc mỗ chỉ không muốn động thủ."

"Haizz!"

Hình Tả than nhẹ, nhấc tay lên, một thanh Ất Mộc phi kiếm lấp lóe quang mang màu vàng xuất hiện.

Hình Tả nhìn Mạc Cầu, nói:

"Nhưng tiếc là Hình mỗ lại không thể buông tha cho ngươi."

"A. . ." Mạc Cầu cười khẽ:

"Sớm biết như vậy, các hạ cần gì phải làm bộ làm tịch, còn có ai thì cứ ra đi."

"Lôi huynh, hẳn là cũng ở đây đi!"

Nói xong, Mạc Cầu liền nghiêng đầu nhìn sang khu rừng rậm bên cạnh.

"Rầm rầm. . ."

Rừng cây lắc lư, biểu lộ Lôi Xương Dịch phức tạp từ trong đó bước ra, nhìn Mạc Cầu nói:

"Mạc đạo hữu quả nhiên đến đây!"

Lão ta thật sự ở chỗ này.

"Xem ra, người đáp ứng thả Hình gia chủ đi không phải là ta, mà là Lôi huynh." Mạc Cầu mở miệng.

"Không sai." Hình Tả gật đầu:

"Lôi huynh đã hứa với ta, chỉ cần giết chết đạo hữu liền sẽ tha cho Hình gia bọn ta một ngựa, cho nên. . . Xin lỗi."

"Lôi Xương Dịch." Mạc Cầu như có điều suy nghĩ, nói:

"Ngươi muốn giết ta?"

"Mạc đạo hữu." Sắc mặt Lôi Xương Dịch âm lãnh:

"Tiểu nữ Lung Nguyệt là bị ngươi giết đúng không?"

"Lôi Lung Nguyệt cấu kết Hợp Hoan tông, bị người mê hoặc mà không biết, ta đang thay Lôi huynh thanh lý môn hộ." Mạc Cầu mở miệng:

"Cũng bởi vì chuyện này, ngươi liền muốn sát ta?"

"Không sai." Giọng của Lôi Xương Dịch trầm xuống:

"Mối thù giết con, không đội trời chung, biết rõ hung thủ đang ở trước mắt, nếu ta làm như không thấy thì làm sao có thể bàn giao cho thê nữ của mình!"

"A. . ." Mạc Cầu bật cười:

"Lôi huynh, Lung Nguyệt đúng là bị ta giết chết, nhưng tại sao ngươi lại biết được? Chẳng lẽ, ngươi cũng cùng cấu kết với Hợp Hoan tông?"

"Mặt khác."

Hắn dừng lại một chút, nói:

"Vì nữ nhi mà đắc tội với Thương Vũ phái, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?"

"Chuyện này không nhọc Mạc đạo hữu quan tâm." Khóe miệng Lôi Xương Dịch hơi vểnh:

"Chỉ có thể nói, đạo hữu đã làm ra những chuyện khiến cho người người oán trách, hôm nay tại đây chính là lúc mà ngươi mất mạng!"

"Lôi huynh, đừng có nói nhảm với hắn nhiều như vậy." Hình Tả buồn bực mở miệng:

"Để phòng vạn nhất, tốc chiến tốc thắng!"

"Ừm." Lôi Xương Dịch gật đầu, niệm tụng pháp quyết, một cây chùy lấp lóe sắc tím đập về phía Mạc Cầu.

Hình Tả cũng vung tay áo lên, Ất Mộc phi kiếm ngoặt một vòng giữa không trung, kiếm quang chưa đến, rất nhiều dây leo ở trên mặt đất đã điên cuồng đột tiến.

Hai người đã nổi sát tâm, đương nhiên sẽ không lưu tình.

Biểu lộ Mạc Cầu lạnh nhạt, run tay áo, tế ra Ly Hỏa kiếm, đang muốn có hành động, ánh mắt đột nhiên co rụt lại.

"Bạch!"

Thân hình nhanh lùi lại hơn mười trượng.

Ngay ở chỗ mà hắn vừa đứng đột ngột xuất hiện một cây châm màu đỏ thắm dài hơn một thước vẫn còn đang hơi run rẩy.

"Huyền Dâm Thần châm!"

"Đệ tử của Hợp Hoan tông!"

"Không ngờ. . ."

Mạc Cầu nhìn cây châm dài quỷ dị kia, than khẽ:

"Vậy mà lại có nhiều người tới đây như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận