Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 118. Lệnh Bài

Chương 118. Lệnh Bài


Người dịch: Whistle

Biên giới Đông An phủ, giao giới giữa hai châu Thanh, Dự bị khúc chiết Vị Thủy chảy qua hàng trăm lần nên đất đai rất màu mỡ.

Trên đường tới đây hai người đã từng gặp qua những dãy núi chập trùng, cũng được thấy ruộng tốt mênh mông không nhìn thấy bờ.

Nông phu đang làm việc trong đồng ruộng, mặc dù cũng rất gian khổ, nhưng lại không có loại nguy hiểm ăn bữa hôm lo bữa mai như ngoại giới.

Tương đối mà nói thì cuộc sống ở đây yên ổn hơn rất nhiều.

Nhưng mà ở trong mắt Mạc Cầu, cuộc sống của những người bán mặt cho đất bán lưng cho trời này cũng chẳng có hi vọng gì.

"Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . ."

Xe ngựa chạy chậm trên con đường mòn.

Cân nhắc đến vấn đề lộ dẫn trong tay 'Nhạc Nguyên' cho nên hai người họ không dám đi trên đại đạo, trên đường vẫn luôn rất cẩn thận.

"Nhị sư bá họ Tả, tên Tư Minh, nhà ở ngõ Lê Hoa của thành nam, có một vợ một thiếp và năm đứa con." Tần Thanh Dung cúi đầu, bấm ngón tay tính toán:

"Theo như thông tin được gửi từ mấy năm trước thì chắc là chỉ có một người con trai của sư bá là nhỏ tuổi hơn ta."

"Ừm. . ."

"Người con út này tầm tuổi của Vu sư đệ."

"Vậy được." Mạc Cầu gật đầu hỏi:

"Tần sư phụ từng nói, Tả tiền bối đang nhậm chức trong một môn phái, còn là chủ sự của dược đường, không biết là môn phái nào?"

"Là phái Linh Tố." Trong mắt Tần Thanh Dung nổi lên gợn sóng:

"Thanh Nang Dược kinh tới từ phái Linh Tố, dường như trước đây ông ngoại đã gặp phải một chút chuyện cho nên không thể không rời khỏi Đông An phủ."

"Lúc ấy, chỉ có Nhị sư bá lưu lại."

"Phái Linh Tố." Mạc Cầu lộ vẻ suy tư:

"Không biết môn phái này là thế lực như thế nào ở trong Đông An phủ?"

"Hẳn là tạm được." Tần Thanh Dung nghiêng đầu:

"Khi còn bé ta thường xuyên nghe mẹ kể là Đông An phủ có rất nhiều cao nhân đều phải đi Dược cốc xin thuốc."

"Ồ, thì ra trụ sở của phái Linh Tố gọi là Dược cốc."

Mạc Cầu hiểu rõ.

Thầy thuốc là người chăm sóc thương binh bệnh nhân, cho dù có ở nơi nào thì bọn họ cũng có địa vị không thấp.

Trong loạn thế, người giang hồ luôn phải sống trong cảnh liếm máu trên lưỡi đao, có nhiều lúc cần phải mời đại phu.

Một bang phái do một vị đại phu y dược làm chủ thì cũng sẽ có địa vị không thấp trên giang hồ.

Nhưng mà cụ thể như thế nào thì chỉ có đến khi đó mới biết được.

"Sư đệ yên tâm." Tần Thanh Dung hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu, trong mặt mang theo trang nghiêm mở miệng:

"Vô luận như thế nào, ta đều sẽ giúp đệ gia nhập phái Linh Tố."

Ở chung mấy tháng, hơn nữa còn sớm chiều không rời, tình cảm của nàng đối với Mạc Cầu cũng đã khác trước đây.

Ánh mắt của nàng có chút phức tạp.

"Rồi nói sau." Mạc Cầu lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn trời, nói:

"Hình như trời sắp mưa rồi."

Trên đoạn đường tới đây, hắn cũng đã học được toàn bộ thuật quan vân trắc vũ được Hứa lão truyền lại này.

"Đúng." Tần Thanh Dung gật đầu, quay đầu nhìn xung quanh:

"Nơi này trước không thôn sau không tiệm, xem ra tối nay chúng ta chỉ đành tìm đại một chỗ nghỉ tạm vậy."

"Đi!" Mạc Cầu vung roi ngựa lên:

"Xem thử có thể tìm được nơi nào tốt không."

Nơi tốt thì tất nhiên là không có, nhưng mà ở dưới chân núi cách đó không xa thì lại có một tòa thạch đình hoang phế, cũng chẳng biết trước đây ai có nhã hứng như vậy, ở cái nơi dã ngoại hoang vu xây dựng một tòa đình.

"Tí tách. . ."

Mưa phùn như màn, chậm rãi rơi xuống.

Hai người cột chặt xe ngựa và cho nó ăn cỏ, hai người cũng ăn uống một chút, chuẩn bị ở chỗ này qua một đêm.

"Cộc cộc. . . Cộc cộc. . ."

Đúng lúc này, những tiếng tiếng vó ngựa dồn dập từ đằng xa truyền đến, khoảng cách càng ngày càng gần.

Hai người liếc nhau, lập tức đứng dậy, một trước một sau, trong mắt mang theo vẻ cẩn thận nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Tuy rằng đã đến được địa giới của Đông An phủ, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là đã an toàn.

"Giá!"

Đếm số tuấn mã đánh vỡ mưa phùn, mang theo sương mù đang tiêu tán xuất hiện trong tầm mắt, nhanh chóng lại gần.

Sáu kỵ, sáu người, nhưng khi chạy vội thì lại có một khí thế như thiên quân vạn mã cùng nhau công kích.

Tần Thanh Dung nín thở, vô thức lui lại hai bước, vẻ mặt của Mạc Cầu cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Những người này tuyệt đối không phải là loại giặc cỏ đạo phí mà trước đây hai người gặp phải có thể so sánh được!

"Xuy!"

Khi sắp tới gần, kỵ thủ đột nhiên kéo dây cương một phát, một người trong đó đằng không bay lên, giống như diều hâu nhảy vào thạch đình.

Xòe bàn tay ra, kình phong gào thét phả vào mặt, trong miệng còn gầm thét:

"Họ Cốc ở đâu?"

Hai tay Mạc Cầu quét ngang đỡ đòn, sắc mặt lập tức đại biến, thực lực của người này còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Luyện Tạng!

Hơn nữa dù ở trong hàng ngũ Luyện Tạng thì cũng không phải là kẻ yếu.

Chuyện quan trọng hơn chính là, gã này không phải là thủ lĩnh của sáu người này, uy thế của hai người ở sau lưng càng thêm đáng sợ.

Cao thủ Hậu Thiên?

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng cơ thể Mạc Cầu cũng có động tác.

Ngay giây phút mà hai người tiếp xúc thì cơ bắp trên cánh tay hắn run lên, lặng yên phát động Long Xà kình.

"Bành!"

Cơ thể hắn ngửa ra sau, giống như không chịu nổi lực lượng, thân thể bay lên khỏi mặt đất, lộn vài vòng trên không trung rồi với nặng nề rơi xuống.

"Sư đệ!" Sắc mặt Tần Thanh Dung đại biến.

Nàng biết rất rõ thực lực của Mạc Cầu, tuy chỉ là Đoán Cốt nhưng cũng thể địch nổi Luyện Tạng, không nghĩ vừa mới giao thủ với đối phương mà đã ở vào thế hạ phong.

Mấy người khác thì còn đáng sợ ra sao nữa?

Chẳng qua dù là vậy thì nàng cũng không co vòi lại, ngược lại còn tỏ vẻ giận dữ, tay cầm đoản kiếm giống như một con báo cái đang nổi giận:

"Các ngươi là ai?"

"Muốn làm gì?"

"Làm gì?" Người dùng một chưởng đánh bay Mạc Cầu lại là một chàng thiếu niên môi hồng răng trắng, y cười lạnh rồi nói:

"Nói, họ Cốc ở đâu?"

"Họ Cốc gì?" Tần Thanh Dung gào lớn:

"Bọn ta không biết, nơi này chỉ có hai người thôi."

"Đánh rắm!" Người trẻ tuổi trợn mắt lên quát:

"Linh xà đã lần theo mùi hương của gã ta mà đuổi tới đây, sao lại không có được? Nói, các ngươi và gã họ Cốc kia là một bọn phải không?"

"Vị . . . Công tử này." Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch, ráng chống đỡ thân thể, khom người nhỏ giọng mở miệng:

"Trong chuyện này có phải là có hiểu lầm gì rồi không?"

Sau nó hắn liền nắm chặt song quyền, dường như nổi giận mà không dám nói gì, đồng thời còn cẩn thận liếc qua hai vị cao thủ Hậu Thiên hư hư thực thực ở hậu phương.

"Hiểu lầm?" Người trẻ tuổi hừ lạnh rồi vung tay lên, một con trường xà đen thui xuất hiện dưới chân y.

"Đi!" Người trẻ tuổi chỉ một ngón tay:

"Tìm gã họ Cốc đó ra!"

"Tê tê. . ." Trường xà thổ tín, hóa thành một cái bóng mờ nhào về phía quan tài ở bên cạnh.

Tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho Mạc Cầu tim đập thình thịch.

Nếu như không đề phòng, hắn sợ là mình cũng không thể thoát khỏi đòn tấn công của con trường xà này.

"Thùng thùng!"

"Thùng thùng!"

Con trường xà dùng đầu đập lên quan tài, tạo ra những tiếng giòn vang.

"Thì ra là giấu trong quan tài!" Người trẻ tuổi sáng mắt, bước qua rồi dùng một chưởng đánh tới.

"Đừng!" Mạc Cầu đưa tay muốn cản nhưng đã không kịp.

"Răng rắc!"

Cỗ quan tài dởm này khó mà chịu nổi sức mạnh khổng lồ của một chưởng này, lập tức bị đánh cho vỡ vụn, mùi hôi thối kinh khủng lập tức xộc vào mũi.

"Ây. . ."

"Thứ gì!"

"Thối quá, thối quá!"

Đám người nhao nhao lui lại, chỉ có Mạc Cầu và Tần Thanh Dung là sắc mặt xanh xám đứng im tại chỗ.

"Bạch!"

Bóng đen lóe lên, con trường xà quấn theo một cái que gỗ xem bói từ trong cỗ quan tài vỡ này rơi xuống bên cạnh người trẻ tuổi kia.

"Cái thẻ?" Người trẻ tuổi nhận lấy que gỗ, sắc mặt sững sờ.

"Di hoa tiếp mộc!" Nam tử trung niên ở sau lưng biến sắc:

"Thật sự là một tên giảo hoạt, thế mà phát hiện ra đã bị chúng ta đã giở trò trên người nên gã họ Cốc dùng thứ này để mê hoặc truy tung."

"Nhạc Nguyên, chúng ta bị lừa rồi!"

"Nhạc Nguyên?" Tần Thanh Dung đang ngạc nhiên là tại sao trong quan tài này lại có một cái que gỗ, khi nghe được cái tên này thì sắc mặt cổ quái, nàng nhìn về phía người tuổi trẻ kia hỏi:

"Ngươi cũng tên là Nhạc Nguyên?"

"Cái gì mà ta cũng tên là?" Người trẻ tuổi nhướng mày, ưỡn ngực nói:

"Ta vốn tên là Nhạc Nguyên!"

"Chờ một chút. . ." Sắc mặt của người trẻ tuổi biến đổi, nói:

"Các ngươi còn gặp được một người khác cũng có tên là Nhạc Nguyên sao? Bộ dạng của người đó ra? Có phải là vừa lùn vừa cường tráng không?"

"Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi biết?" Sắc mặt Tần Thanh Dung âm trầm:

"Phá hủy quan tài của bọn ta, ngươi còn ở đó lý luận sao?"

"Ngươi. . ." Người trẻ tuổi trì trệ.

"Hai vị." Người trung niên ở đằng sau kia nhảy xuống lưng ngựa, cũng không lấy mạnh hiếp yếu mà lại khách khí chắp tay mở miệng:

"Thực không dám giấu giếm, chúng tôi chính là người của gia tộc Nhạc thị ở Liên Sơn, đang trên đường đuổi theo một tên xấu xa."

"Tên xấu đó đã giết người trong tộc của chúng tôi, còn trộm luôn trọng bảo của Nhạc gia, chính là chủ nhân cái que gỗ này, cũng là tên Nhạc Nguyên mà cô nương vừa rồi."

Ông ta thở dài, nói tiếp:

"Phá hủy quan tài là do chúng tôi làm sai, chỗ này có một tấm lệnh bài, hai vị có thể cầm thứ này để cho Nhạc gia ta rèn đúc một kiện binh khí."

"Còn xin hai vị nói rõ đã gặp được tên Nhạc Nguyên đó lúc nào, gã ta đã đi về hướng nào, chúng tôi vô cùng cảm kích!"

Nói xong liền ném sang một tấm lệnh bài.

Tần Thanh Dung đưa tay tiếp nhận, chau mày nói:

"Vẫn là trưởng bối biết lí lẽ, nói cho các ngươi biết cũng không sao, tên Nhạc Nguyên kia đúng là có vóc dáng vừa lùn vừa cường tráng, còn từng tiếp xúc với chúng tôi một khoảng thời gian, chẳng qua hai ngày trước thì đã tách ra."

"Hai ngày trước?" Người trung niên nhíu mày, dường như có chút không hiểu, sau một khắc thì đột nhiên sắc mặt ông ta đại biến:

"Không tốt, đám người Tiểu Thanh gặp nguy hiểm!"

"Nhanh, lên ngựa!"

Đoàn người vội vã lên ngựa, không nói hai lời lập tức chạy về hướng vừa lao tới, không được bao lâu thì đã không thấy bóng dáng.

"Hô. . ."

Thẳng đến lúc này thì Tần Thanh Dung mới thả lỏng một hơi, toàn thân thoát lực, cơ hồ là xụi lơ trên mặt đất.

"May mắn thật, may mà bọn hắn không động thủ!"

"Đúng vậy." Mạc Cầu gật đầu:

"Nếu như động thủ thì e là chúng ta không ổn rồi."

Vừa rồi Tần Thanh Dung biểu hiện ra rất cường thế là cố ý tạo nên, kể từ đó có thể giảm bớt sự tồn tại của Mạc Cầu.

Lỡ mà động thủ thật sự thì có thể chiếm trước tiên cơ.

Nhưng đám người này đều là cao thủ, chỉ là một người thiếu niên thôi đã là Luyện Tạng rồi, cho dù có hao phí tâm cơ thì sợ cũng không phải là đối thủ của bọn hắn, cũng may đối phương không có làm khó.

"Rèn đúc binh khí?" Tần Thanh Dung ước lượng tấm lệnh bài trên tay, nói:

"Xem ra, Nhạc gia này chuyên môn chế tạo binh khí cho người khác."

"Ừ." Mạc Cầu gật đầu, ánh mắt che lấp:

"Xem bộ dáng thì tên 'Nhạc Nguyên' kia đã bỏ thứ đó vào trong quan tài, thật sự là người không thể chỉ xem bề ngoài."

Dừng một chút, hắn đột nhiên mở miệng:

"Sư tỷ, ta đi ra ngoài một chuyến, sư tỷ đi tìm nơi không có người tránh một chút."

"Hả?" Tần Thanh Dung sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận