Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 699. Truy Tung

Chương 699. Truy Tung


Người dịch: Whistle

"Hai vị thượng tiên."

Lư lão thái gia chính là đại nhân vật có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Quận thành, nhưng lúc này đang run rẩy, cẩn thận từng li từng tí dẫn hai người vào trong đại sảnh:

"Tiểu lão nhân biết thượng tiên thích thanh tĩnh, cho nên chuyên môn dọn ra một tòa trang viên, tiền viện có tôi tớ đã trải qua Linh dược gột rửa nhục thân, loại trừ tạp khí, thượng tiên có thể phân công."

"Ừm."

Diệp Uyển Tịch chậm rãi gật đầu, nở nụ cười nhạt:

"Không sai."

"Thế giới người phàm nhiều trọc khí, bất lợi tu hành, chẳng qua nếu như vô tâm đạo đồ, dùng để dưỡng lão thì cũng là một nơi không tệ."

Trang viên có diện tích mấy chục mẫu, yên lặng tịch mịch, thạch điêu, hoa cỏ, cách bài trí trong phòng đều thể hiện ra tâm tư của người thợ. Có thể nói là cảnh đẹp ý vui.

"Ừm, ân."

Diệp Quản Hòa liên tục gật đầu, đôi mắt đẹp cơ hồ híp hình trăng khuyết:

"Quả thật không tệ."

"Chỉ là quần áo chẳng ra sao cả, chế tác cũng rất kém cỏi, nhưng cách phối màu lại rất có tâm, xem đến phàm nhân cũng có chỗ bất phàm."

Nói xong liền vuốt ve bộ quần áo hoa lệ tinh mỹ, nhìn về phía Lư lão gia tử, như cười mà không phải cười nói:

"Thọ nguyên của lão gia tử cũng không nhiều, không sống được mấy năm nữa, không biết lão gia tử có định bán chút xíu Tiên Thiên chi khí trên người mình không?"

Sắc mặt Lư lão gia tử tái nhợt.

"Quản Hòa, đừng có giỡn kiểu này." Diệp Uyển Tịch liếc nhìn sang rồi nói:

"Lư lão không cần phải để trong lòng, lão đã hiệu lực cho Hợp Hoan tông nhiều năm như vậy, tỷ muội chúng tôi cũng sẽ tuân theo ước định, sẽ không động tới người của Lư gia."

"Bất quá, bảy ngày phải dâng lên một vị nam tử cường tráng hoặc là đồng nam đồng nữ, đây là chuyện không thể thiếu!"

"Vâng, vâng!"

Lư lão gia tử khẽ buông lỏng một hơi, vội vàng gật đầu:

"Để nghênh đón hai vị thượng tiên, lão hủ đã chuẩn bị sáu đôi đồng nam đồng nữ trước, còn có hai vị võ giả cao thủ Hậu Thiên chưa mất tinh nguyên."

"Mời hai vị thượng tiên khai vị."

"Tốt, cực kỳ tốt!"

Đôi mắt đẹp của Diệp Quản Hòa sáng lên, nhẹ nhàng vỗ tay:

"Chẳng trách sư huynh hài lòng về ông như vậy, thậm chí còn mang theo một tên hậu nhân xem như đệ tử, ông đúng là rất hiểu chuyện."

Đối với hai người thì đồng nam đồng nữ và võ giả Hậu Thiên đều là Linh dược đại bổ.

Nếu như có thể trường kỳ phục dụng, tu vi liền có thể đại tiến!

Có lẽ mười năm sau liền có thể tiến giai Luyện khí hậu kỳ, đến lúc đó hai tỷ muội đồng tâm hiệp lực, chưa hẳn không thể đoạt được Trúc Cơ đan.

Lư lão gia tử nhếch miệng cười, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn cũng triệt để yên lòng.

Mặc dù Hợp Hoan tông là tà giáo, nhưng không phải người nào cũng là ma đầu khát máu thành cuồng, mà ngược lại, đa số bọn hắn đều rất có lý trí, còn xảo trá đa trí.

Thậm chí. . .

Còn có thể làm cho người khác được hưởng cực lạc.

Có không ít người vì vậy mà cam nguyện mất mạng.

"Ừm."

Diệp Uyển Tịch cũng lộ ra vẻ hài lòng:

"Nghe nói trong thành có sản nghiệp của Hợp Hoan tông?"

"Vâng!" Sắc mặt của Lư lão gia tử nghiêm lại, nói:

"Tiểu lão nhân có thể có được như ngày hôm nay, đều do thượng tông ban tặng, mọi thứ của Lư gia đều do thượng tông ban cho, tất cả sản nghiệp đều là của hai vị."

"Lão già nhà ông quả thật biết nói chuyện." Diệp Uyển Tịch cười cười liếc mắt nhìn lão ta.

Ả không giống với muội muội mình, dung mạo đoan tọa, khí chất cao quý, một bộ cao cao tại thượng, nhưng trong lúc lơ đãng nở nụ cười đều có thể câu dẫn tâm thần của người khác.

Cho dù Lư lão gia tử đã trải qua khảo nghiệm thì lúc này cũng không nhịn được giật mình trong lòng, dưới bụng khô nóng, hô hấp gấp rút, trong đầu mịt mờ rung động.

Diệp Uyển Tịch tiếp tục mở miệng:

"Sản nghiệp mà ta nói không phải là vàng bạc."

"Vâng, vâng." Lư lão gia tử hoàn hồn, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa:

"Có một kỹ quán chuyên môn mời chào khách khứa, người có thể đến những nơi này tiêu phí đa phần đều là phú thương võ giả, da thịt tinh nguyên mạnh hơn những phàm phu tục tử bình thường khác."

"Dù là có một vài võ giả mất tích thì cũng sẽ không có người để ý."

"Ừm. . ."

"Trước đây Quan tiên tử rất thích tọa trấn nơi này, mời chào nam tử làm khách quý, thanh danh vang dội, hấp dẫn không ít người, hơn nữa còn thuận tiện tuyển chọn những đệ tử phù hợp yêu cầu của Hợp Hoan tông."

"Thật sao?" Hiển nhiên là Diệp Quản Hòa cũng biết vị Quan tiên tử này, nghe vậy liền tỏ ra khinh thường:

"Tiện nhân, da thịt liền không đáng tiền như vậy sao? Ở trong trụ sở tông môn còn giả bộ thanh cao, chắc là sợ bị người khác nhòm ngó nguyên khí của mình."

". . ." Lư lão gia tử không dám tiếp lời, tiếp tục nói:

"Còn có một môn phái chuyên làm nghề bắt cóc, dùng nhiều tên ăn mày để che giấu, bọn hắn có đường có thể tìm được đồng nam đồng nữ ở khắp nơi để đổi tiền."

"Chỉ là có lúc hạ thủ không biết phân tấc, ngay cả người của phú thương và quan lớn cũng dám động tay chân, rước lấy phiền toái không nhỏ."

"Không sai." Trên mặt Diệp Uyển Tịch tỏ ra tán thưởng:

"Làm rất tốt, mọi thứ đều cân nhắc rất chu toàn, xem ra sau này tỷ muội chúng ta đều phải dựa vào ông rồi."

"Không dám, không dám!" Lư lão gia tử sắc mặt tái nhợt, vội vã quỳ xuống đất:

"Tiểu lão nhân chỉ là nô bộc của thượng tiên, hiệu lực phân ưu cho thượng tiên là chuyện nằm trong bổn phận."

"Đứng lên đi." Diệp Uyển Tịch cũng chỉ thuận miệng chèn ép một câu, khoát tay áo, nói:

"Trong thành còn có thế lực nào khác không?"

"Ta nói là những thế lực có thể làm cho chúng ta phải chú ý!"

"Cái này. . ." Lư lão gia tử nghĩ nghĩ, nói:

"Có một cái phái Linh Tố, Chưởng môn có tu vi Tiên Thiên, nhưng cũng không tính là gì, nhưng phái này y dược cao minh, có quan hệ không tệ với vài vị Tiên gia."

"Vả lại, sau lưng bọn hắn dường như có Thái Ất tông chống lưng, cho nên như như gặp phải xung đột, không phải vạn bất đắc dĩ thì Lư gia đều sẽ nhường một chút."

"Cái khác, liền không có."

Quận Xương Tu cũng không tính là một quận lớn, lê dân bách tính cũng không nhiều, càng không có tu tiên thế gia, chỉ có một cái phái Linh Tố, cho nên những năm này Lư gia sống được rất hài lòng.

"Vậy có xuất hiện Luyện thi nhân không?"

Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh như băng vang lên.

"Hơn ba mươi năm trước, gần đây có từng xuất hiện thi dịch không?"

"Có." Lư lão gia tử vô thức gật đầu, lập tức phát hiện ra không đúng, thân thể đột nhiên lùi lại, trong tay đã xuất hiện thêm một thanh chủy thủ:

"Ngươi là ai?"

Không biết từ lúc nào mà ở trước cửa đã xuất hiện một người một chó.

"Ai?"

Mạc Cầu xõa mái tóc dài, lặng lẽ mở miệng:

"Luyện thi nhân đó, ở đâu?"

"Là ngươi?"

Diệp Quản Hòa chau mày nhìn về phía Mạc Cầu:

"Ngược lại là do ta nhìn lầm."

Thân là người tu hành, Linh khiếu mở rộng, cho nên ả nhớ được vị người qua đường mà mình đã gặp được trước đó không lâu này.

Nhất là con chó già kia, làm cho người ký ức khắc sâu.

Nhưng lúc này khác xa lúc trước, khí tức như nến tàn trong gió đã không còn, lúc này, tinh khí trên người Mạc Cầu giống một cái hỏa lô đang bị đốt cháy.

Chỉ cần tới gần liền tạo cho người khác một cảm giác như đang bị thiêu đốt.

Khí huyết thật dư thừa!

Diệp Quản Hòa vô thức liếm môi một cái, trong lòng đại động:

"Vậy mà tự mình đưa tới cửa, ta cũng không cần phải khách khí nữa!"

"Cẩn thận." Diệp Uyển Tịch tương đối ổn trọng, nhíu mày mở miệng:

"Không nên khinh thường."

Mặc dù vừa rồi hai người đang phân tâm chuyện khác, không chú ý đến tình huống chung quanh, nhưng người này có thể tới được cự ly gần như vậy mà không bị phát hiện cũng là rất không tầm thường.

Trong lòng vô thức sinh ra báo động.

"Biết."

Khóe miệng Diệp Quản Hòa hơi vểnh lên:

"Một phàm nhân mà thôi, có khí huyết mạnh mẽ thì lại làm được gì?"

Trong khi nói chuyện, ả khẽ vung tay lên, Hợp Hoan Mạt(khăn) xoay tròn giữa không trung, mấy chục tia sáng bắn ra, trong nháy mắt đã bao phủ đình viện to lớn.

Trận pháp!

Uy năng của trận này không lớn, chỉ có thể khốn địch.

Gặp được tu sĩ Luyện khí hậu kỳ thì chỉ cần một kiếm liền có thể phá, nhưng đối phó với một kẻ phàm nhân chưa mở Linh khiếu thì có thể làm cho người ta triệt để mê thất trong đó.

Nhưng ở chỗ này. . .

Trọc khí nhét đầy thiên địa, Linh cơ mông muội không hiện.

Phàm là người tu hành có chí đạo đồ cũng sẽ không lưu lại, cho dù có cao nhân ẩn hiện, bỏ đàn sống riêng thì cũng sẽ không đi trên quan đạo.

Cho nên hai ả này nghĩ rằng thực lực của người này cũng sẽ không mạnh lắm.

Nhiều nhất chỉ là một võ giả Tiên Thiên có chút nội tình mà thôi.

"Của ta!"

Diệp Quản Hòa kêu khẽ một tiếng, thân thể mềm mại vọt lên, bay tới gần, đồng thời trong mắt hiện ra ánh sáng mê ly lặng lẽ bao phủ Mạc Cầu.

Hoặc Tâm Pháp Mục!

Dùng dục niệm làm dẫn, tơ tình vì tuyến, xuyên thấu qua đôi mắt ảnh hưởng đến người khác.

Môn Pháp thuật này chính là lưỡng nữ tự cho là học được từ trong tay trưởng bối tông môn, có thể dẫn động dục hỏa trong lòng người khác, làm cho người đó triệt để mê thất lý trí.

Khi người thường gặp phải, cho dù là tâm tính kiên định thì cũng sẽ cảm xúc chập trùng, khí huyết sôi trào, trong đầu xuất hiện cảnh tượng rất nhiều mỹ nhân.

Diệp Quản Hòa nắm chặt thanh đao, nhẹ nhàng vạch một cái.

Sau một khắc, chính là cảnh tượng da thịt của người trước mắt này vỡ ra, Khí huyết nồng đậm mới mẻ tiết ra để cho ả ta thôn phệ luyện hóa.

Nhưng

"Răng rắc. . ."

Thần sắc Diệp Quản Hòa sững sờ, ngơ ngác nhìn xem cánh tay bị gãy của mình, trong mắt hiện ra vẻ mê mang.

Tại sao lại như vậy?

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận