Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 535. Trận Chiến Cuối Cùng

Chương 535. Trận Chiến Cuối Cùng


Người dịch: Whistle

Sau đó dần dần sinh ra linh trí, tuy rằng đã biết được lai lịch của bản thân, nhưng nó lại không có năng lực trở lại ngoại giới.

Trăm ngàn năm qua, cũng không có người của Thiên Thi tông tới đây, mà lại là xuất hiện đệ tử của Yển tông và Thái Ất tông.

Nhưng mà.

Thiên Thi tông thuộc về tà đạo, hoàn toàn trái ngược với Yển tông và Thái Ất tông, song phương không có khả năng hoà giải.

Lần liên thủ duy nhất cũng chính là lúc vây giết Trác Bạch Phượng.

Lần này nó lại xuất thủ, nó muốn giải quyết triệt để Mạc Cầu và Doanh Dao, xử lý hết hậu hoạn.

"Phốc!"

Lợi trảo của con Cương thi xuyên thủng thân thể, đâm vào nhục thân của Mạc Cầu, nhưng nó lại cảm thấy trống rỗng, không có chút cảm giác chân thực nào.

"Ngô. . ."

Thi hoàng nhướng mày, trên mặt nở một nụ cười lạnh, trên mười ngón đột nhiên xuất Linh quang, xuyên thủng hư vô.

Thần thông —— Thiên Tuyệt Thi Quang!

Thi quang hiện lên, Mạc Cầu rốt cục cũng có phản ứng, trên người xuất hiện rất nhiều Phù văn hộ thể.

Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp!

"Đôm đốp. . ."

Thi quang vừa chạm vào liền lập tức phát ra những âm thanh lốp bốp, vô số Linh quang tiêu tán khắp bốn phía.

Nhưng so với thần thông mà Thi hoàng toàn lực thi triển thì linh quang hộ thể tự phát của Mạc Cầu lại yếu hơn rất nhiều.

Phù văn chỉ giữ vững được trong nháy mắt liền bị nó xuyên qua.

"Phốc!"

Thi trảo đâm vào nhục thân, giống như đang chui vào trong nham tương cuồn cuộn, vô tận liệt diễm đang điên cuồng bao phủ hai tay của nó.

"A!"

Cương thi vốn không có cảm giác đau, nhưng lúc này nó lại không nhịn được mà kêu rên thảm thiết.

Hai tay còn bị lửa đốt thành hai cây hỏa trụ, thậm chí ngọn lửa còn đang lan ra khắp người nó.

Thi hoàng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt Mạc Cầu sáng ngời, không có chút dáng vẻ nào giống như đang bị hỗn loạn cả.

Làm sao có thể?

Nó rất rõ ràng, trải qua quy tắc của thế giới gia trì, Âm hồn của Doanh Dao sẽ mạnh hơn tu sĩ Đạo cơ.

Nếu như không phải nhục thân và Thần hồn của nó khác thường, không có khả năng đoạt xá, thì sợ là ngay cả nó cũng đã gặp nạn rồi.

Nhưng tại sao. . .

Tên Mạc Cầu này lại không có việc gì?

Cho dù là Doanh Dao không đoạt xá được, nhưng với thực lực của ả, kéo dài một khoảng thời gian cũng không thành vấn đề.

Chẳng lẽ.

Lực lượng thần hồn của tên Mạc Cầu này lại còn mạnh hơn cả Doanh Dao sao?

Nó đoán không sai.

Doanh Dao nói là Thần hồn của mình rất mạnh mẽ, nhưng cuối cùng thì ả vẫn chỉ ở cấp bậc Đạo cơ, mà Mạc Cầu. . .

Diêm La Tâm Kinh của hắn đã tới tầng thứ bảy, Thần hồn không kém gì Kim Đan.

Lại thêm lĩnh hội rất nhiều pháp môn Âm hồn trong thế giới này, Luyện Hồn Bí Lục của Thái Ất tông, Diêm La Tâm Kinh của Diêm La tông.

Bất luận là cảnh giới hay là thực lực, hai người đều không nằm cùng đẳng cấp.

Doanh Dao đối mặt với Mạc Cầu cũng chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, trong nháy mắt đã bị Địa Ngục Đồ trấn áp.

Nếu như không phải vì Mạc Cầu phát hiện ra Thi hoàng tập kích, sợ là ả ta đã triệt để bị nghiền nát, hồn phi phách tán.

"Ngươi. . ."

Thi hoàng kinh hãi, xoay người bỏ chạy.

"Trốn được sao?" Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu:

"Chẳng trách Doanh Dao sẽ nói có thể giải quyết tất cả phiền phức, đúng là hôm nay có thể kết thúc tất cả."

Chưa nói xong.

Thiên Lôi Kiếm và Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm ở cách đó không xa đã bay trở về, lao tới vị trí của Thi hoàng.

Đồng thời Mạc Cầu còn giơ tay lên, Phá Pháp như ý đã mất đi khí tức chủ nhân cũng rơi vào trong tay hắn.

Nhẹ nhàng nhoáng một cái, Ngọc như ý ở trong tay Mạc Cầu giống như một cây chày gỗ, hung hăng đánh xuống đầu Thi hoàng.

"Bành!"

"Răng rắc!"

Phi kiếm, Pháp bảo, Cửu Hỏa Thần Long Tráo bao phủ nó lại.

Thi hoàng Nhược thủy còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đau nào thì đã hôi phi yên diệt.

Mạc Cầu cầm Ngọc như ý trong tay, chân đạp đài sen lửa, song kiếm vờn quanh, nghiêng người nhìn về phía kinh thành.

Hôm nay.

Mọi chuyện đã kết thúc!

. . .

Nửa tháng sau.

Kinh thành.

Cái chết của Hoàng đế cũng không gây ra quá nhiều náo động.

Bắt đầu từ một năm trước, từ khi Mạc Cầu từng bước tới gần kinh thành, thế cục trong thiên hạ đã có biến hóa.

Ở trong cái nhìn của rất nhiều người, kết cục hiện giờ cũng chỉ là chuyện đương nhiên.

Lưu gia bị diệt trừ.

Kinh thành thập nhị doanh vô thanh vô tức đổi tướng.

Dưới sự tiến cử của mọi người, một vị tiểu hoàng đế chưa tròn sáu tuổi đã đăng cơ hoàng vị chí tôn, lâm thời chủ chính thiên hạ nhờ vào sự hiệp trợ của người khác.

Đình viện từng hoang phế của Thái Ất tông cũng đã được quét dọn, đám người Trần Minh Hà cũng đã dọn vào trong đó.

Mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng bình yên.

Cho dù có mạch nước ngầm đang lén lút phun trào, thế lực khắp nơi ngươi lên ta xuống, nhưng cũng sẽ không có người nào dám công khai gây chuyện.

Sắc trời u ám.

"Tiền bối!"

Một vị nữ tử người khoác trọng giáp, tư thế hiên ngang xuất hiện ở hậu viện, kính cẩn thi lễ với Mạc Cầu:

"Đã tìm được nơi đó rồi."

"Nha!" Hai mắt Mạc Cầu hơi sáng lên:

"Mang ta tới đó."

"Vâng."

Nữ tử xác nhận, lập tức gọi một chiếc âm xa tới, mang theo đám người Mạc Cầu bay tới một ngọn núi nằm ở phía tây của kinh thành.

Dưới chân núi một mảnh hoang vu, đợi khi dọn sạch cỏ dại, một tòa tế đàn chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn cũng đã lộ ra.

Tế đàn đã bị hư hại, lồi lõm, nhưng vẫn có thể thấy trước diện tích rộng rãi trước kia.

Trận pháp!

Trận pháp liên thông với Thái Ất tông ở ngoại giới.

Mạc Cầu nhìn xem tế đàn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cảm khái.

Ngoài hắn ra thì nơi này còn có Quách Tử Dung, Trương Thanh Thu, thậm chí là đám người Thiên Sơn Lão Mẫu, Quảng Nguyên Tử.

"Sư tổ." Quách Tử Dung nhỏ giọng mở miệng:

"Năm đó sư phụ lệnh cho triều đình thu thập rất nhiều Linh vật, khởi công xây dựng nơi này, đã thiết lập căn cơ, nhưng mà. . ."

Ông ta nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Sau khi sư tôn gặp nạn, nghịch đồ Doanh Dao hạ lệnh phá hủy nơi này, còn thu thập những Linh vật kia lại cho bản thân sử dùng."

"Nếu như không phải những thứ còn sót lại này khó mà lấy được, sợ là sớm đã không còn gì nữa, nơi đây cũng bị tên nghịch đồ kia liệt vào cấm địa, xóa bỏ những ghi chép liên quan, thời gian dần trôi qua, không còn có người biết được nơi này nữa, chúng đệ tử cũng là lần theo manh mối mới tìm được nơi này."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, cất bước đi dạo xung quanh tế đàn, lập tức lâm vào trong trầm tư.

Một lát sau.

"Nói cho triều đình, tiếp tục thu thập những thứ cần thiết để xây dựng trận pháp, dùng cao pháp để trao đổi."

"Tiền bối." Một vị nữ tử cất họ Doanh tiến lên, kính cẩn cười nói:

"Không cần phải trao đổi, làm việc cho tiền bối là vinh hạnh của bọn vãn bối, chúng tôi chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó."

"Không." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu:

"Linh tài cần dùng để lập tức cực kỳ nhiều, cho dù là triều đình cũng cần năm này tháng nọ mới thu thập đủ."

"Không phải chuyện ngày một ngày hai."

"Vả lại, nơi này còn cần rất nhiều người làm việc, thậm chí là cả tu sĩ bảo vệ, không thể thiếu được thù lao."

"Cái này. . ." Nữ tử há to miệng, gục đầu xuống:

"Vâng."

"Các ngươi phải quen với những chuyện này." Mạc Cầu nghiêng đầu, chậm rãi nói:

"Thái Ất tông sẽ không nhúng tay vào thế tục phàm nhân, đây là quy củ của tông môn, có cần thì cũng sẽ trả thù lao."

"Hiện giờ tông môn đệ tử còn ít, nhưng Luyện đan, Luyện khí, còn có tất cả Công pháp cũng đều có thể giao dịch."

"Vâng."

Nữ tử lại gật đầu.

Mấy người đại biểu triều đình đang ở nơi này nghe vậy liền hơi biến sắc, trong lòng đã nổi lên gợn sóng.

Chuyện duy nhất mà bọn hắn sợ hãi hiện giờ chính là Thái Ất tông đoạt quyền.

Bây giờ xem ra cũng không cần phải lo nữa.

Ít nhất là khi Mạc Cầu còn ở đây thì không cẩn phải lo về chuyện này.

Sau này, Thái Ất tông sẽ tương đương với một tông môn siêu nhiên thoát ly tục sự, đồng thời lại có mối quan hệ chặt chẽ với triều đình.

Sau này con cháu trong gia tộc bái nhập vào Thái Ất tông, chỉ cần Thái Ất tông không phát sinh biến cố, thì triều đình liền có thể vĩnh tục, không cần phải lo lắng là sẽ có người phá vỡ.

Dù sao thì thực lực của Thái Ất tông đã rõ như ban ngày, phàm nhân bình thường hoặc thậm chí là võ giả, số lượng có nhiều đến mấy cũng vô dụng.

Mạc Cầu nghĩ nghĩ, hỏi:

"Chỗ còn lại có manh mối gì không?"

Trong tràng yên tĩnh.

Quách Tử Dung há to miệng, nhắm mắt nói:

"Sư tổ, chúng đệ tử đã lật khắp hoàng cung, nhưng cũng không tìm được tin tức có liên quan đến nơi bí địa kia."

"Chỉ có Doanh Dao nói ra mấy lần, cho nên cũng thật sự là không rõ ràng, trước mắt vẫn còn chưa có manh mối."

"Thật sao?" Mạc Cầu nhíu mày, lập tức than nhẹ:

"Tiếp tục tìm đi, không vội, không thể hoang phế trận pháp ở nơi này, ta sẽ liệt kê hết những Linh tài cần thiết ra."

"Vâng!"

Đám người xác nhận.

Mạc Cầu nhìn tòa tế đàn lần cuối, nhẹ nhàng gật đầu liền biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Nơi bí địa mà Mạc Cầu vừa nhắc đến có liên quan đến bí ẩn của đám người Trác Bạch Phượng và Doanh Dao.

Cũng là động vào tòa bí địa này mà phương Động thiên này mới phát sinh dị biến, thoát ly quỹ tích vốn có.

Cũng bởi vì vậy mà Doanh Dao mới dám khẳng định, cho dù có qua sáu mươi năm nữa thì ngoại giới cũng không có người tới.

Nơi này còn có liên quan đến thượng cổ bí truyền.

Thập Đại Hạn cũng từ nơi đó mà ra.

Doanh Dao sở dĩ có thể mượn nhờ lực lượng thần thạch để luyện Khôi lỗi Cường Lương.

Thậm chí tìm được cái gọi là pháp môn trường sinh vĩnh trú, thực lực bạo tăng, toàn bộ bí mật đều nằm trong nơi bí địa này.

Nhưng mà. . .

Người của Thái Ất tông và triều đình đã lật tung toàn bộ hoàng thất và Vạn Pháp hội, nhưng cũng không thể biết được một chút manh mối nào.

Mạc Cầu diệt sát hồn phách của Doanh Dao, cũng từ trong trí nhớ tàn lưu đạt được vật hữu dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận