Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 618. Thủy Kiêu

Chương 618. Thủy Kiêu


Người dịch: Whistle

"Yên tâm." Mạc Cầu đặt quyển sách trên tay xuống, đứng lên nói:

"Không có việc gì đâu."

"Cho dù thật sự có chuyện thì ngươi cũng có thể đẩy hết mọi chuyện lên người ta, không cần phải lo lắng, ta có thể giải quyết."

Nói xong liền ngẩng đầu ra hiệu:

"Có người tới."

"Là Tống Đốc." Hạng Phủ Minh nhìn thấy người tới liền nói:

"Mấy ngày trước, con gái của Tống Đốc đã bị thủy phỉ bắt đi, trong khoảng thời gian này, tinh thần của người này không quá bình thường, chắc là tới tìm chúng ta nghĩ đối sách."

"Nha!" Mạc Cầu chau mày nói:

"Thủy phỉ đã bắt nữ nhi của Tống Đốc?"

Rất rõ ràng, Mạc Cầu không hề biết chuyện này.

"Không sai!" Hạng Phủ Minh gật đầu:

"Nói đến, mặc dù tuổi của Tống Ngọc Bình không lớn lắm, nhưng cũng là tu sĩ Đạo cơ, còn bị Tống Đốc đặt kỳ vọng rất cao, lần này sợ là. . ."

Ông ta lắc đầu, muốn nói lại thôi.

"Nghe nói ngoài Tống Ngọc Bình ra thì gần đây còn có một vị nữ tu Đạo cơ khác mất tích, cũng chẳng biết bọn thủy phỉ này muốn làm gì?"

"Như thế nào?" Mạc Cầu hiếu kì mở miệng:

"Gần đây có rất nhiều vụ mất tích sao?"

"Đúng là không ít." Hạng Phủ Minh gật đầu:

"Thật ra từ năm ngoài liền bắt đầu xảy ra rồi, lúc đó có truyền ngôn nói là khu thủy vực ở gần đây xuất hiện một tên hái hoa đạo tặc nên có không ít nữ tu mất tích."

"Lúc bắt đầu thì chỉ có nữ tu Luyện khí mất tích nên không có người để ý."

"Nhưng từ năm ngoái liền bắt đầu có nữ tu Đạo Cơ mất tích, lại đều là những người chưa từng kết hôn, tục truyền là đã bị người bắt đi làm lô đỉnh."

Tu sĩ Đạo cơ vốn không nhiều, nữ tu lại còn độc thân thì càng hiếm thấy.

Sợ là chỉ có Mạc Cầu mới không biết chuyện này xảy ra.

"Đúng rồi."

Nói đến đây, Hạng Phủ Minh hơi biến sắc, hạ giọng nói:

"Chắc là Mạc trưởng lão cũng không biết, Lục La, hảo hữu của Phó môn chủ, con gái của Mộc tiền bối, cũng bị mất tích trong khoảng thời gian đó, cho đến hôm nay vẫn không có manh mối gì."

"Hả?"

Ánh mắt Mạc Cầu hơi co lại:

"Ngay cả con gái của Kim Đan cũng dám động thủ, chỉ là thủy phỉ mà lại dám lớn mật như vậy sao?"

Trong nửa năm gần đây, Phái Thương Vũ vẫn luôn bận việc di dời, cho nên hắn thật sự không biết rõ tình hình.

"Phải hay không phải thì còn chưa." Hạng Phủ Minh lắc đầu:

"Nhưng thời gian lại rất khớp."

Mạc Cầu gật đầu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hứng thú.

Còn truyền ngôn về hái hoa đạo tặc thì Mạc Cầu cảm thấy khả năng này không lớn.

Dù sao những người có tu vi cao thâm đều có tâm chí kiên định, nếu như ngay cả dục niệm cũng không thể khắc chế thì làm sao có thể trở thành cao thủ được?

Vả lại những nữ tử mất tích đều chưa từng trở về, có lẽ là đã bị người khác dùng làm lô đỉnh, cướp đoạt tinh nguyên rồi.

"Bạch!"

Lưu quang đáp xuống phụ cận, Tống Đốc gật đầu với hai người, sắc mặt lãnh túc nói:

"Người của Chu gia và Thiên Nhai đạo tràng đến rồi, hai vị qua đó nhìn xem đi."

"Mặt khác. . ."

Tống Đốc ngừng lại, thở dài một tiếng rồi nói:

"Tiết tiên tử của quý phái đã mất tích, nghe nói cũng đã rơi vào trong tay của tên hái hoa tặc kia."

"Cái gì?"

Sắc mặt Hạng Phủ Minh đại biến, ngay cả Mạc Cầu cũng phải nhíu mày.

. . .

Chiến thuyền uy vũ.

Hình dáng giống như phi long xuất hành, đầu rồng ngẩng cao nhìn trời, mắt rồng có Linh quang lấp lóe, các loại độn quang lần lượt bay vào trong đại điện nằm trên lưng rồng.

Trong điện đã có mấy người chờ sẵn ở đó.

Ngoại trừ Tống Đốc thì nơi này còn có hai vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ nữa.

Một người là Chu Tử Thăng của Chu gia, người còn lại là Diệp Phi Hoa đến từ Thiên Nhai đạo tràng.

Chu Tử Thăng chính là con trai độc nhất của Thất phòng Chu gia, cũng là Đạo cơ được đặt kỳ vọng cao nhất trong thế hệ của y ở Chu gia.

Diệp Phi Hoa là một vị nữ tử có cách ăn mặc nóng bỏng, hai chân thon dài ở sau lớp sườn xám như ẩn như hiện, nhưng trên mặt lại tràn ngập Sát khí.

Sư phụ của nàng là Mộc Bát Công.

Lục La là sư muội của nàng!

"Trong khoảng thời gian này, thủy phỉ đã thiết lập mai phục và cạm bẫy trên con đường phía trước của chúng ta, không thể tháo dỡ, cũng không dám tiến lên."

Tứ Thủy bang Tiền tứ gia lắc đầu thở dài:

"Nửa tháng rồi, chúng ta còn đi không tới trăm dặm, chậm như kiến trèo, nếu như cứ dựa theo tốc độ này thì phải tới ngày tháng năm nào mới có thể đến được Thiên Nhai đạo tràng đây."

"Không sai." Có người mở miệng nói:

"Trên thuyền lớn có rất nhiều phàm nhân, chỉ cần bị liên lụy một chút liền sẽ chết, những gã thủy phỉ kia lại cực kỳ giảo hoạt, bọn chúng toàn đặt bẫy ở những nơi bí ẩn."

"Chúng ta vừa phá bẫy vừa tiến lên thì đúng là quá chậm!"

Phá hủy thì luôn luôn dễ dàng hơn sửa chữa.

Thủy phỉ chỉ tùy ý thả một viên thủy lôi thì bọn hắn lại phải tốn rất nhiều tâm tư để loại bỏ, cho nên tiến độ sẽ bị hạn chế, lại còn phải hao tâm tổn sức.

"Nếu như vậy, hay là dừng lại đi." Chu Tử Thăng nhíu mày:

"Di dời mấy chục vạn người cũng không phải là chuyện nhỏ, không cần phải vội vàng trong lúc nhất thời."

"Nhiều người như vậy, số lượng thực phẩm tiêu hao mỗi ngày đều rất lớn, nếu như không cứ điểm cố định thì sẽ rất khó sống?" Diệp Phi Hoa lại lắc đầu:

"Không thể kéo dài thêm nữa, nhất định phải nhanh chóng chạy tới đạo trường để ổn định lại."

"Nói nghe thì dễ?"

"Đúng vậy!"

"Chúng tôi cũng muốn vậy nha."

Trong lúc nhất thời, trong điện nghị luận ầm ĩ, nhưng không thương lượng được biện pháp cụ thể, mà tiếng oán trách lại chiếm đa số.

Lần di dời này, các bên vốn không đồng nhất ý kiến, chuyện này không chỉ phát sinh ở trong Phái Thương Vũ, mà thế lực khác cũng giống vậy, bây giờ lại càng khó tránh khỏi phàn nàn.

"Mặt khác, còn có một chuyện." Khóe miệng Chu Tử Thăng hơi vểnh lên, nhớ tới chuyện mà gia tộc phân phó, sắc mặt trầm xuống, nhìn sang vị trí của Phái Thương Vũ:

"Khoảng thời gian trước, hai vị khách khanh của Chu gia là Bặc, Đinh đạo hữu đã tới Phái Thương Vũ sửa chữa thuyền thì bỗng nhiên mất tích, không biết các ngươi giải thích như thế nào?"

Khi Hạng Phủ Minh nghe nói Tiết Lục Y xảy ra thì trong lòng đã hoảng loạn rồi, lúc này lại càng hồi hộp hơn, vẻ mặt cứng nhắc, lắp bắp nói:

"Chúng tôi cũng không biết hai vị đạo hữu đi nơi nào."

"Lúc ấy, sau khi đã sửa xong thuyền của chúng tôi thì hai người họ đã đi nơi khác, Tiền tứ gia, có người nào của Tứ Thủy bang nhìn thấy bọn họ không?"

Ông ta quay đầu nhìn sang bên cạnh.

"Không có!" Tiền tứ gia vội vàng khoát tay:

"Hạng đạo hữu, lúc đó t cũng đã nói rồi, chúng tôi không thấy người nào từ chỗ của Phái Thương Vũ đi ra, càng không biết bọn họ đã đi nơi nào?"

"Hừ!"

Chu Tử Thăng hừ lạnh:

"Trên chiếc thuyền lớn mà hai vị tu sĩ Đạo cơ đang ở đã bị thuyền chiến vây quanh, chẳng lẽ lại vô duyên vô cớ biến mất sao?"

"Không có một ai trong Phái Thương Vũ biết rõ à?"

"Chu công tử." Hạng Phủ Minh cúi đầu, thấp giọng nói:

"Phái Thương Vũ cũng chỉ vừa lập phái không được bao nhiêu năm, lúc ấy trên thuyền đều là đệ tử, nào dám hỏi hai vị đạo hữu đi nơi nào?"

"Cũng không thể. . ."

"Là do chúng tôi hại hai người họ?"

"Vậy thì chưa chắc!" Chu Tử Thăng nhìn chằm chằm vào Hạng Phủ Minh, một cỗ uy áp vô hình ập xuống, lên giọng chất vấn:

"Phái Thương Vũ có một người họ Mạc đúng chứ, nghe nói tu vi của hắn không thấp, tại sao hôm nay không đến? Hắn có nhìn thấy hai người Bặc, Đinh không?"

Hạng Phủ Minh lập tức giật mình.

Mặc dù tu vi của ông ta không cao, nhưng lại tinh thông cách đối nhân xử thế, Hạng Phủ Minh có thể cảm nhận được, lần này dường như đối phương đã hạ quyết tâm, muốn Phái Thương Vũ trả cho gã một cái công đạo.

Thậm chí, có thể sẽ lấy Mạc Cầu khai đao!

Cái này. . .

Trong lòng ông ta nhanh chóng suy nghĩ, đang định mở miệng thì Diệp Phi Hoa ở phía trên đã lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, khoát tay nói:

"Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, mau chóng giải quyết thủy phỉ mới là chính sự."

"Như thế nào?"

"Chẳng lẽ Chu công tử cảm thấy là do người của Phái Thương Vũ đã giết hai vị Linh Chu Kiểm Vận Sử sao?"

Nói xong liền khinh thường bĩu môi.

Lời này không có ai tin!

Linh Chu Kiểm Vận Sử địa vị tôn sùng, cần thông thạo Luyện khí, Trận pháp, Chế phù, lại còn phải thông hiểu tạo thuyền, thực lực cũng không phải hạng bình thường.

Phái Thương Vũ chỉ có vài người như vậy, không nói đến chuyện bọn hắn có dám động thủ với hai người Bặc, Đinh hay không, cho dù dám thì sợ là cũng không có thực lực đó.

Cũng bởi vì vậy mà khi hai người Bặc, Đinh mất tích thì đám người chỉ cảm thấy kinh ngạc, chỉ suy đoán là bị thủy phỉ bắt đi, không có người nào sẽ nghi ngờ Phái Thương Vũ.

Khi Hạng Phủ Minh biết được được chuyện này thì cũng tỏ ra rất kinh ngạc.

"Chuyện thủy phỉ can hệ trọng đại." Tống Đốc vẫn luôn không mở miệng, lúc này lại trầm giọng nói:

"Ta đã dò nghe ra, đám thủy phỉ đang tiềm ẩn ở phụ cận chúng ta vốn là thập thất thủy kiêu chuyên tàn phá vùng Long Giang."

"Thập thất thủy kiêu?"

"Là bọn hắn!"

Trong điện không ngừng vang lên những âm thanh lộn xộn.

"Mặc dù thập thất thủy kiêu làm rất nhiều việc ác, nhưng lại hiểu được phân tấc, vậy mà lần này lại dám đối chọi trực diện với chúng ta, chắc là đã có người âm thầm sai sử." Sắc mặt Tống Đốc trầm xuống, nói:

"Bọn hắn cũng từ xa đến đây, cho nên cũng không có cứ điểm cố định, nếu như tìm được hang ổ liền có thể một kích tiêu diệt, không cần phải lo lắng về trận pháp nữa!"

Muốn bày trận pháp cỡ lớn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Không có trận pháp phòng hộ, chỉ cần cường công liền có thể đánh giết đối thủ.

Mặc dù thập thất thủy kiêu thực lực bất phàm, nhưng với thực lực của các phe cộng với Diệp Phi Hoa và Chu Tử Thăng, bọn chúng chắc chắn không có sức chống cự.

"Mặt khác. . ."

Tống Đốc nhìn sang Hạng Phủ Minh nói:

"Mạc đạo hữu của Phái Thương Vũ đã chạy tới đó trước rồi, hắn có bí pháp có thể tìm được tung tích của Tiết tiên tử, cũng có thể tìm được nơi ở của thủy phỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận