Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 815. Đồ Long Thuật

Chương 815. Đồ Long Thuật


Người dịch: Whistle

Không thể không nói, Mạc Cầu cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Hắn ngồi trên chủ vị trong đại điện rồi cúi đầu nói:

"Khương Lưu!"

“Tại.”

"Làm theo lời mà ngươi nói đi, tách tộc nhân ra bốn phía, cho dù sau này có gặp phải bất trắc thì cũng có thể bảo toàn huyết mạch cho tộc nhân."

"Tộc trưởng nói đúng." Vạn Tượng chắp tay.

"Chuyện này." Mạc Cầu nghiêng đầu:

"Khương Nguyên, giao cho ngươi xử lý, trong khoảng thời gian này, Phượng Lam phụ trách quản lý sự vụ trong tộc."

"Vâng." Hai người Khương Nguyên gật đầu, sau đó lại tỏ ra không hiểu nhìn hắn:

"Vậy Thiếu ti tế. . ."

Bình thường những chuyện như vậy đều được giao cho Thiếu ti tế 'Khương Lưu' xử lý.

"Khương Lưu có chuyện cần làm." Mạc Cầu mở miệng:

"Gần đây sẽ không xuất hiện trong tộc đàn."

"Không sai."

Vạn Tượng gật đầu.

Không còn Long tộc áp bách, thuế biến trong cơ thể y cũng trở nên trì hoãn, nhưng một khi quá trình này bắt đầu thì đã không còn đường lùi.

Đột phá Nguyên Anh là con đường duy nhất.

Vạn Tượng cần phải bế quan.

Mấy ngày sau.

Tộc Khương liền bắt đầu di tản khắp tứ phương, mấy chục vạn người mang theo đồ ăn quần áo, chọn một nơi đặt chân rồi vất vả cần cù cày cấy khai thác.

Vì rời xa nơi này, bọn hắn còn mang theo toàn bộ gia đình bôn ba ngàn dặm, chỉ vỏn vẹn là sự gian nan dọc đường thôi thì đã có không biết bao nhiêu người không thể vượt qua.

Mỗi một lần di chuyển đều là một tràng trắc trở.

"Trăm vạn năm qua, nhân tộc đã trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai như vậy."

"Lấy bản thân để cung dưỡng Long tộc, thứ đổi lấy không phải là an cư lạc nghiệp, mà trở thành thức ăn trong miệng đối phương, bị nuôi nhốt giống như súc vật."

Trên sườn núi.

Thái Hạo có thêm một chút tóc trắng, khi nhìn thấy cảnh này liền không khỏi tỏ ra thương xót:

"Nhân tộc trời sinh liền có trí tuệ thông suốt, trong rất nhiều Thị tộc ở đây, ngoại trừ Tộc trưởng và tư tế thì gần như không còn có người nào biết chữ nữa, ngay cả ngôn ngữ cũng không thông."

"Chúng ta. . ."

"Không nên như thế!"

"Vậy các hạ cho rằng chúng ta nên làm thế nào?" Mạc Cầu đứng chắp tay, chậm rãi mở miệng.

Hắn đã từng bôn ba ngàn dặm, ngày ngày ăn bữa hôm lo bữa mai, khát thì uống nước mưa, đói thì ăn thảo mộc, có thể nói Mạc Cầu cũng là một thành viên trong đám người bên dưới.

Thống khổ tra tấn cũng không tính là gì, chỉ cần có hi vọng thì sẽ có thể chịu đựng.

Sợ là không có hi vọng.

Giống như chúng sinh trong thế giới này, mê mang bôn ba, vất vả vô dụng, đời đời kiếp kiếp đều bị Long tộc nô dịch, không có được thời gian xoay sở.

"Tộc ta được truyền lại từ thời thượng cổ, chính là tiên nhân Di tộc."

Thái Hạo chắp tay, sợ Mạc Cầu không hiểu, giải thích nói:

"Tiên nhân chính là cường giả mạnh nhất của nhân tộc, từng nô dịch Thần long chư thiên, xem rồng như ngựa, đồ long làm thức ăn, uy áp vạn giới trong ức vạn năm qua."

"Đáng tiếc. . ."

Thái Hạo than nhẹ một tiếng, nói:

"Một tràng biến cố đã làm cho tiên nhân vẫn lạc, để cho Long tộc chiếm được thế giới này, nhân tộc chúng ta cũng trở thành tù nhân của bọn chúng."

"Đời đời kiếp kiếp đều bị nó nô dịch!"

Mạc Cầu mặt không đổi sắc.

Đứng ở địa vị của Long tộc, bọn chúng đánh vỡ sự nô dịch của nhân tộc, còn nô dịch ngược lại nhân tộc, tất nhiên là đại khoái nhân ý, không oán trách được.

Nhưng Mạc Cầu là nhân tộc.

Đương nhiên là không nên có suy nghĩ như vậy.

"Long tộc rất mạnh." Mạc Cầu chậm rãi nói:

"Người mạnh nhất của nhân tộc cũng chỉ mới Cửu giai, mà Bát Bộ Thiên Long, chỉ cần trưởng thành, mỗi một con đều là Cửu giai hoặc thậm chí là trên cả Cửu giai."

"Mà thực lực của mỗi một giai đều khác biệt như ngày và đêm."

"Làm sao phản kháng?"

"Hừ!" Thái Hạo cười lạnh một tiếng, vẻ mặt ngạo nghễ:

"Nhân tộc đã từng nô dịch Long tộc, há lại chỉ có tiềm lực Cửu giai."

"Người mạnh nhất hiện giờ là Cửu giai, chuyện này chẳng qua chỉ là do Long tộc cố tình làm vậy, để nhân tộc tu luyện Hóa Long Thuật, không thể rời xa Long tộc, cũng không thể đánh tan được cực hạn của huyết mạch ."

"Hóa Long Cửu gia. . ."

"Nhân tộc dựa vào Tinh huyết của Long tộc, cho nên cho dù có tu hành như thế nào thì cũng đều thấp hơn đối phương hai tầng, đây chính là lý do làm cho chúng ta không thể vươn mình."

"Lại thêm một khi tu hành Hóa Long Thuật, sau Cửu giai thì long huyết sẽ thuế biến, huyết mạch của nhân tộc sẽ không còn sót lại chút gì, cuối cùng liền biến thành Long tộc."

"Đến lúc đó, nhân thành long, làm sao mà phản kháng?"

Mạc Cầu gật đầu.

Lấy Hóa Long Trì và Hóa Long Thuật để hạn chế tiềm lực của nhân tộc, phân tán Thị tộc để cho nhân tộc không thông văn tự, không biết ngôn ngữ, các tộc khó mà thống ngự.

Những thủ đoạn này chính là nguyên nhân làm cho nhân tộc chỉ là gia quyến của Long tộc trong mấy trăm vạn năm qua.

Hảo thủ đoạn!

"Chẳng nhẽ." Hắn nghĩ nghĩ, nhìn về phía đối phương:

"Các ngươi có truyền thừa của tiên nhân?"

"Không sai."

Thái Hạo gật đầu.

Trong lòng Mạc Cầu đột nhiên nhảy một cái.

Ngay cả Chân Tiên đạo và Chí Thánh Đạo tràng đều không có tiên nhân truyền thừa, mà thế giới này lại có?

"Đáng tiếc."

Sau khi gật đầu, Thái Hạo lại tỏ vẻ tiếc nuối:

"Trải qua rất nhiều biến cố, truyền thừa của tiên nhân đã bị đoạn tuyệt, thứ mà chúng tôi đang học cũng không còn hoàn chỉnh giống như năm đó."

". . ."

Khóe miệng Mạc Cầu giật giật.

"Khương tộc trưởng không cần phải tiếc nuối." Thái Hạo ngẩng đầu, nói:

"Cho dù là truyền thừa của tộc ta không hoàn chỉnh, nhưng cũng có cơ hội để nhân tộc đột phá đại nạn Cửu giai, thậm chí có thể tàn sát Chí tôn Long thần Thập Nhị giai!"

"Thập Nhị giai?" Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại:

"Thật sự có Long tộc Thập Nhị giai sao?"

"Đương nhiên!" Thái Hạo đương nhiên nói:

"Mỗi một thị tộc trong Bát Bộ Thiên Long đều có Long thần Thập Nhị giai, vả lại nghe nói ở trong bí cảnh của bọn chúng còn có Long thần mạnh hơn nữa."

"Đương nhiên, Long tộc xuất thế mạnh nhất cũng chỉ có Thập Nhị giai."

Thập Nhị giai, tương đương với Hóa Thần tôn giả trên dương thế và vô thượng Quỷ Đế dưới Âm phủ.

"Khương tộc trưởng."

Thái Hạo nghiêm mặt nhìn sang:

"Đứa bé kia trời sinh liền có thực lực Ngũ giai, là người có hy vọng đánh vỡ cực hạn của nhân tộci, có lẽ có ngày nó sẽ dẫn đầu nhân tộc thảo phạt Long tộc."

"Xem như nể tình chúng sinh nhân tộc, mời ngài giao nó cho chúng tôi đi."

"Nếu không thì sao." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Không phải là ta xem thường các ngươi, thực sự là để nó đi theo các ngươi quá hung hiểm, đối với đứa bé kia cũng chưa hẳn là chuyện tốt."

"Về phần đồ long, chẳng qua chỉ là lời nói vô căn cứ."

Hắn duỗi tay ra, một luồng lực lượng vô hình hội tụ:

"Cái quan trọng nhất chính là, ta không cho rằng các ngươi có thể mạnh hơn ta."

"Hừ!" Thái Hạo híp mắt, hừ lạnh:

"Khương tộc trưởng quá tự tin vào bản thân, mặc dù ngươi được Thần long cao giai chiếu cố, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là Cửu giai, nhưng tộc ta cũng không thiếu Cửu giai. . ."

"Hả?”

Thái Hạo còn chưa dứt lời thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Chỉ thấy hai mắt Mạc Cầu sáng lên, liệt diễm trong cơ thể bôn dũng, Nguyên Anh phụ thể, một uy thế có thể so với Long tộc Thập giai đột nhiên xuất hiện.

Pháp quyết biến hóa, mười vạn Thiên Binh gia trì.

"Oanh!"

Uy áp kinh khủng làm cho Thái Hạo gồng cứng cả người, da thịt toàn thân đang điên cuồng run rẩy, trong lòng đều không đề nổi đấu chí.

"Cung tới!"

Ông ta gầm nhẹ một tiếng, Xạ Nhật Cung đột nhiên xuất hiện.

Thân cung chớp động Linh quang, ngăn cách nội ngoại, lúc này mới làm cho y có thể thở dốc, Thái Hạo nhìn về phía Mạc Cầu, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

"Thập giai. . ."

"Chuyện này không có khả năng!"

"Có gì mà không thể?" Mạc Cầu phất tay dập đi uy áp trên người, lạnh nhạt mở miệng:

"Không cần mượn nhờ Bí bảo, tại hạ cũng có thể đột phá cái gọi là đại nạn Cửu giai, để ta bồi dưỡng hài tử, chẳng phải là sẽ tốt hơn các vị sao?"

Thái Hạo vẫn còn đang cảm thấy khiếp sợ, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Thập giai!

Đã bao nhiêu năm rồi?

Không, phải nói là đã bao nhiêu vạn năm rồi, Tiên dân Di tộc chưa từng xuất hiện cường giả Thập giai.

Lâu đến mức mà một vị Tộc trưởng như Thái Hạo có lúc cũng sẽ hoài nghi, có phải nhân tộc thật sự có thể trở thành cường giả Thập giai chỉ dựa vào tu luyện hay không?

Hiện nay,

Ông ta đã thực sự nhìn thấy!

Hơn nữa, chuyện này còn xảy ra trên thân một người không phải là Tiên dân Di tộc nhân.

Chuyện này sao có thể?

Không biết đã qua bao lâu, Thái Hạo mới từ trong nỗi khiếp sợ lấy lại tinh thần, ông ta nhìn chằm chằm Mạc Cầu bằng đôi mắt sáng ngời rồi hỏi:

"Sao ngươi có thể làm được?"

Lúc này, Thái Hạo lại đột nhiên nghĩ đến quẻ tượng mà hai vị trưởng lão đã tính, quẻ tượng đó chỉ nói về địa điểm, nhưng lại không nói về biến số cụ thể của nhân tộc là ai cả.

Có thể là đứa bé kia.

Cũng có thể là. . .

Người ở trước mặt này!

"Đương nhiên là do tu hành được." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:

"Nếu như Thái Hạo Tộc trưởng muốn học, ta có thể dạy cho ngươi."

"Dạy. . ." Thái Hạo chấn động trong lòng, nhìn Mạc Cầu rồi hỏi:

"Tại sao?"

"Không tại sao cả." Mạc Cầu lấy tay:

"Cùng là nhân tộc, giao lưu pháp môn với nhau chẳng phải là một chuyện rất bình thường sao?"

"Cái này. . ." Ánh mắt Thái Hạo chớp động, cảm xúc điên cuồng chập trùng, ông ta lập tức thở dài một tiếng rồi nói:

"Lời mà Khương tộc trưởng nói làm cho Thái Hạo cảm thấy vô cùng hổ thẹn."

"Bất quá tại hạ cũng không thể vô duyên vô cớ miễn phí nhận lấy pháp môn của Tộc trưởng được, tộc ta cũng có đồ long chi pháp, không bằng chúng ta trao đổi một phen, bù đắp lẫn nhau."

"Cũng tốt."

Mạc Cầu nở một nụ cười nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận