Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 417. Tông Sư Kim Đan

Chương 417. Tông Sư Kim Đan


Người dịch: Whistle

Nói xong nàng liền định xông ra khỏi vòng bảo hộ.

"Đừng!"

Nào ngờ, Vương Hổ ở bên cạnh lại đột nhiên giữ chặt nàng lại rồi nhẹ nhàng lắc đầu, không để cho nàng làm vậy.

"Làm sao?"

Vương Thiền ra vẻ không hiểu.

"Hừ!" Vương Hổ hừ nhẹ:

"Không có mấy người biết được hai chúng ta sẽ gặp mặt, vậy thì tại sao những người muốn ám hại muội lại biết? Vả lại còn ở chỗ này thiết lập mai phục sẵn nữa?"

"Ngay cả vật mà Tông sư Kim Đan để lại cho muội đều bị người ta thi pháp phong bế, hiển nhiên là có kẻ phản đồ."

"Ta không biết người này là ai, nhưng động tĩnh ở chỗ này không thể giấu được hai người mà thôi."

"Mạc tiền bối, Ti tiên tử."

"Thiếu gia, ngài đang hoài nghi bọn họ?" Vương Thiền trợn to mắt.

"Đương nhiên." Vương Hổ trợn trắng mắt:

"Mặc dù hắn là sư phụ của ta, nhưng không thể không có lòng phòng bị, ta cũng là đang lo trước khỏi hoạ, chúng ta cứ chờ một chút, chờ nhiều người rồi mới đi ra cũng không muộn."

"Ừm."

Vương Thiền cực vi tin tưởng Vương Hổ, lập tức kềm chế xao động trong lòng, thành thành thật thật tiếp tục ở lại.

Đang khi nói chuyện.

Mạc Cầu hóa thành độn quang đã đi tới không trung trên đầu hai người, hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục lao về phía trước.

Hai người thấy vậy liền không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra, mặc dù thứ ở trên người Vương Hổ không được bền lắm, nhưng năng lực ẩn nấp vẫn như cũ không giảm.

Một lát sau.

Mạc Cầu lại trở về, đáp xuống bên cạnh hai người, đôi mắt giống như hỏa ngọc cách không nhìn tới:

"Ra đi."

"Chẳng lẽ còn muốn ta mời các ngươi ra hay sao?"

Sắc mặt Vương Hổ cứng đờ, thành thành thật thật thu hồi vật ẩn tàng, trên mặt tràn đầy ý cười liên tục chắp tay:

"Sư phụ hảo pháp nhãn, con biết là sẽ không thể gạt được ngài, may mà ngài tới kịp, nếu không con và Tiểu Thiền sợ là khó thoát một kiếp."

Y đã không còn đề phòng Mạc Cầu nữa, bởi vì ở bên cạnh Mạc Cầu còn có La Khỉ đang hôn mê bất tỉnh.

Vừa rồi hẳn là Mạc Cầu đã nhìn thấy hai người, nhưng lại không xuống, mà là đi cứu người trước.

"Sư tỷ!"

Vương Thiền đã nhanh chóng xông ra ngoài, xoay người dìu La Khỉ lên, hai mắt đỏ bừng âm thầm rơi lệ.

"Nàng không có chuyện gì." Mạc Cầu cúi đầu, lạnh nhạt nói:

"Hoặc là nói nàng rất may mắn, trùng hợp gặp được ta có thể không chế thương thế trên người nàng."

Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi nói:

"Nhưng mà thương thế của La sư muội rất nặng, Thần hồn tử phủ, đan điền khí hải đều bị thương nặng, Mạc mỗ cũng không có thiện pháp, sợ là cần Lý tiền bối tự mình xuất thủ."

Thực ra nếu như không phải trên người hắn mang theo Băng Tủy pháp thì sợ là cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng hồn phi phách tán.

"Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối!" Vương Thiền liên tục nói cám ơn.

"Sư phụ." Hai mắt Vương Hổ chuyển động, nói:

"Người truy sát La. . . Tiểu Thiền sư tỷ đâu? Có phải là đã bị sư phụ giải quyết rồi không?"

Vương Hổ không biết nên xưng hô với La Khỉ như thế nào, gọi tiền bối, ở trước mặt Tiểu Thiền thì y có chút không bỏ xuống được mặt mũi.

Gọi sư tỷ, vậy thì bối phận của y sẽ ngang với Mạc Cầu.

"Không có." Mạc Cầu lắc đầu:

"Người đó thấy chuyện này không thành thì đã bỏ chạy trước rồi, độn pháp của người này rất cao minh, ta không đuổi kịp."

Đây là sự thật.

Người này có thể giấu diếm được nhiều người như vậy mà chui vào trong dược viên của Thái Ất tông để thiết lập trận pháp mai phục, cho dù có Ti Hành tiếp ứng, nhưng ẩn nấp tàng hình độn pháp cũng là nhất tuyệt.

"A!" Vương Hổ há hốc mồm, lắc đầu than nhẹ:

"Vậy thì thật sự là đáng tiếc."

"Đi thôi!" Mạc Cầu nhìn nó một cái, phất tay áo rồi bay lên không trung.

"Sư phụ, bây giờ chúng ta đi nơi nào?"

"Dược viên khu Giáp chữ Sửu."

"Hả?" Vương Hổ sững sờ:

"Nơi đó không phải là dược viên mà Ti tiên tử trấn giữ sao?"

. . .

Dược viên khu Giáp chữ Sửu.

Động phủ.

Mạc Cầu đứng ở trên không trung, nhìn xuống hạp cốc không có vật gì ở bên dưới, đôi mắt thỉnh thoảng lấp lóe, sắc mặt biến hóa liên hồi.

Một lát sau.

Hắn nhấc tay lên, không khí xung quanh liền lắc lư, chín con hỏa long dài chừng hơn mười trượng gào thét lao ra.

Hỏa long có đầy đủ lân giáp, mắt rồng như ngọc, đầu rồng sinh động như thật, bên trong còn có nham tương bôn dũng lăn lộn, không khí xung quanh đều bị vặn vẹo vì nhiệt độ cao.

Cửu Hỏa Thần Long!

"Đi!"

Một tiếng quát khẽ vang lên, miệng của con hỏa long phun ra liệt diễm vọt mạnh xuống hạp cốc bên dưới.

Nhìn từ xa sẽ giống như thiên hàng chín ngọn lửa nóng hừng hực, ngang nhiên lao xuống bên dưới.

"Bạch!"

Hỏa long lướt qua không trung trên hạp cốc, giống như chui vào trong những tầng mặt nước, trong lúc hư không rung động, chín con hỏa long cũng lần lượt biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ có những tiếng nổ liên tiếp từ phía dưới vang lên.

Sau đó, những đỉnh núi và mặt đất xung quanh thỉnh thoảng run rẩy, còn có vô số núi đá lăn xuống.

Mạc Cầu híp mắt, mắt hiện linh quang, xuyên qua trận pháp nhìn sự biến hóa bên trong, đồng thời vung tay áo thi triển Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm.

Chỉ một thoáng.

Hỏa khí hội tụ xung quanh, những đoàn hỏa diễm hình kiếm bỗng dưng xuất hiện, dựa theo ý đã định du tẩu giữa không trung.

Nếu như có đại sư trận pháp ở đây thì có thể nhìn ra những thanh trường kiếm đang lơ lửng giữa không trung kia đã mơ hồ tạo thành hình thức ban đầu của Cửu Thiên Lôi Hỏa đại trận.

Mặc dù cách cảnh giới viên mãn còn sớm, nhưng cũng đã có vài phần năng lực vây nhốt một phương, diệt sát vạn vật.

Cách đó không xa.

Chủ quản và tạp dịch ở khu vực này đều lộ ra vẻ hoảng sợ, run run rẩy rẩy nhìn xem động tác của Mạc Cầu, nhưng lại không có người dám ngăn cản, cũng không có người có năng lực ngăn cản.

"Ông. . ."

Trong hạp cốc đột nhiên vang lên những tiếng vù vù.

Sau một khắc.

Những làn khói đen bị thiêu đốt xông phá trận pháp hạn chế, bay thẳng lên không trung.

Nhìn thật kỹ, nhưng làn khói đen này rõ ràng là từ vô số con sâu nhỏ bé hội tụ mà thành.

Con lớn thì như cái đấu, con nhỏ thì phù du, con nào con nấy đều có khuôn mặt dữ tợn, khí tức ngang ngược làm cho người ta kinh ngạc.

Hung thú hoặc thậm chí là yêu vật bình thường mặc dù thiếu khuyết linh tính, lý trí, nhưng cũng sẽ không điên cuồng như vậy.

Chỉ có cổ trùng dựa vào lẫn nhau thôn phệ mà thành mới có bộ dạng như vậy!

Vô số cổ trùng điên cuồng lao tới, cũng làm cho đám người vây xem lộ vẻ kinh sợ, ngay cả Vương Hổ cũng không nhịn được lui lại một bước.

Vương Thiền thì càng sợ đến gương mặt xinh đẹp trắng bệch, dìu lấy La Khỉ trốn ở sau lưng Vương Hổ.

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, chỉ dùng một tay lăng không ấn xuống.

"Khốn!"

"Oanh. . ."

Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm đang lơ lửng trong không trung nghe tiếng liền động, từ bốn phương tám hướng lao tới đánh về phía cổ trùng.

Khi trận thế thành liền lập tức điên đảo càn khôn.

Rất nhiều cổ trùng vừa chui vào trong đó liền lập tức không phân biệt được phương hướng, ngã trái ngã phải, cũng khó có thể tiếp tục hội tụ thành hình, lực đạo phân tán.

Mà Lôi Trạch Âm Hỏa, Cửu Hỏa Thần Long thì đang tàn phá trong đó, không bao lâu sau đã đốt cho đám sâu bọ này thành tro bụi.

Trong tràng trống rỗng.

Mạc Cầu phẩy nhẹ tay áo dài, toàn thân hóa thành một tia quang mang lao vào trong động phủ.

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, yên lặng chờ hắn thắng lợi trở về.

Mạc Cầu đứng ở trong không trung, trong tay cầm một vật ném lên một cái, lập tức nhìn về phía những người khác đang tỏ vẻ không hiểu nói:

"Ti Hành cấu kết tà đạo, ám hại Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể, đồ vật trong này chính là chứng cứ."

Dứt lời, sắc mặt hai người Vương Hổ và Vương Thiền liền buông lỏng.

Những người trong giữ dược viên này lại lập tức lộ ra ánh mắt kinh hoảng.

"Các ngươi yên tâm." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:

"Chỉ cần các ngươi chưa từng làm qua chuyện gì thì sẽ không bị liên luỵ, bất quá. . . Điều kiện tiên quyết là chưa từng làm qua."

Nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nghiêm mặt, không tiếp tục lên tiếng.

Lúc này.

"Bạch!"

Ở chân trời xa xa, đột nhiên xuất hiện một vệt kim quang.

Kim quang vượt ngang hư không, giống như thuấn di vậy xuất hiện ở trong sân, lộ ra một vị thiếu niên môi hồng răng trắng.

Mái tóc của vị thiếu niên này dài như thác nước, con ngươi rực rỡ như tinh tú, tướng mạo tuấn dật không phải phàm, chu thiên tinh thần pháp y thì càng sáng chói mắt.

Vừa xuất hiện, đã có một cỗ lực lượng ôm đồm thiên địa, lôi cuốn âm dương ngũ hành trải khắp toàn trường.

Cho dù là với tu vi của Mạc Cầu thì phần lưng cũng không khỏi hơi gập lại, sau lưng như đang bị đại sơn đè xuống, vẻ mặt ngưng trọng, khó mà động đậy mảy may.

Thái Ất Kim Quang Độn!

Tông sư Kim Đan của Thái Hòa cung, Lý Vong Sinh!

Nhìn thấy người tới, đôi mắt đẹp của Vương Thiền sáng lên, hân hỉ gọi:

"Sư phụ!"

Lại lập tức vội vàng mở miệng:

"Sư phụ, sư tỷ bị trọng thương, ngài mau xem đi."

"Ừm."

Lý Vong Sinh mặt không thay đổi nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ phẩy tay áo, chân mày nhướng lên.

Dường như Lý Vong Sinh cũng không ngờ là vết thương của La Khỉ lại nặng như vậy, vả lại, còn có thể được người khác cứu được.

Y ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Cầu, lạnh lùng nói:

"Ta đã biết chuyện này rồi, làm không tệ."

"Tiền bối quá khen." Mạc Cầu chắp tay, đưa vật trong tay lên:

" Đạo cơ Ti Hành tọa trấn nơi này cấu kết với tà đạo, dường như có quan hệ với một vị tông sư nào đó trong Cổ Đạo, đây là vật chứng."

Lý Vong Sinh gật đầu, đưa tay thu nhận, thần niệm quét qua, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Sư phụ." Vương Thiền cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, nói:

"Đồ vật mà ngài cho ta, không thể sử dụng."

Lý Vong Sinh nhấc tay, một sợi tơ lụa bên hông Vương Thiền liền rơi vào trong lòng bàn tay y, từng tia hắc mang thoáng hiện trên đó.

"Bành!"

Lý Vong Sinh nắm chặt tay, hắc mang bạo toái hiện ra linh quang bên trong.

Nhưng trên mặt của vị Kim Đan Thái Hòa cung này lại đầy vẻ âm trầm, thậm chí lộ ra vẻ nổi giận.

"Tốt, cực kỳ tốt!"

Lý Vong Sinh cười lạnh, bấm tay điểm ra, một vệt kim quang rơi xuống trên người Vương Thiền:

"Theo ta hồi động phủ, vi sư sẽ đòi cho con một cái công đạo!"

"Ngươi!"

Lý Vong Sinh nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu, khẽ gật đầu:

"Sau ba ngày, đến Thái Hòa cung tìm ta."

"Vâng." Mạc Cầu chắp tay trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận