Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 821. Đố Kỵ

Chương 821. Đố Kỵ


Người dịch: Whistle

"Ngô. . ."

Con quỷ năm đầu lắc lư rồi nói:

"Cao thủ cũng không ít, nhưng trong trăm vạn năm qua Long tộc đều chưa từng chém giết với ngoại tộc, đã trở nên lười biếng, mà tình hình hiện giờ lại là địch sáng ta tối, ngoài hai con Long tộc Thập Nhất giai kia ra, số còn lại chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì cũng có thể giết được, cho dù đó có là Long tộc Thập giai đi nữa."

"Vâng." Quỷ vật gật đầu:

"Nhưng. . ."

"Chỉ cần có một con Long tộc Thập Nhất giai ở đây thì sợ là sẽ không có Quận Hầu nào dám động thủ."

"Không sao." Con quỷ năm đầu không chỉ mọc ra năm cái đầu, mà trí tuệ của nó cũng hơn xa những quỷ vật bình thường khác, nghe vậy chỉ lạnh lùng hừ một tiếng:

"Nếu như tin tức của Đế Khốc không sai thì sẽ có một con lập tức rời khỏi đây, bên kia chỉ cần có thể cầm chân nó một chốc là được, còn lại đối với chúng ta liền không thành vấn đề."

"Cho dù không cầm chân được thì dẫn nó đi cũng được."

Con quỷ đứng lên, năm cái đầu nhúc nhích, một luồng uy thế gần tới Thập giai từ từ dâng lên:

"Hơn hai năm đã qua, nếu như không liều mạng thì cuối cùng rồi sẽ vô vọng Vương vị, đến lúc đó liền bị điều tới tiền tuyến chém giết với Chiêu vương."

"Khi đó mới là cửu tử nhất sinh!"

. . .

"Bát Trảo, Ảnh Ma, Độn Địa, Thôn Hải. . ."

"Tất cả đều đã chết rồi."

Tâm Kiếm Quận chúa mặc một bộ kình trang, eo đeo bảo kiếm, chắp hai tay sau lưng nhìn về phương xa, lạnh nhạt nói:

"Long tộc giết nhiều kẻ ngoại lai như vậy thì chắc chắn sẽ thả lỏng một chút, hơn nữa còn có thêm Phượng tộc ở bên kia quấy rối, cao thủ ở nơi này chắc chắn sẽ ít dần đi."

"Lúc đó chính là cơ hội của chúng ta."

"Quận chúa." Một người chắp tay:

"Lấy thực lực của chúng ta, sợ là vẫn chưa phải đối thủ của Long tộc Thập giai."

"A. . ."

Tâm Kiếm Quận chúa nghe vậy liền a nhẹ một tiếng:

"Ai nói với người là ta muốn hạ thủ với Long tộc?"

"Hả?"

Thuộc hạ sững sờ.

"So sánh với đám Long tộc có nhục thân cường hãn, Thần niệm có thể chồng chất lên nhau, thậm chí còn có thể truyền tin tức từ xa, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy. . ." Tâm Kiếm Quận chúa nghiêng đầu, nói:

"Những vị huynh muội đồng bào kia của ta mới là mục tiêu tốt hơn sao?"

"Cho dù có giết được một con Long tộc thì cũng chỉ có thể lấy được một phần Tinh huyết, nhưng trong tay của những vị huynh muội kia lại không chỉ có một phần!"

. . .

"Cung chủ."

Bạch thúc đứng ở sau lưng Đế Khốc, nói:

"Mạc Cầu, có thể tin được không?"

"Yên tâm." Đế Khốc mở miệng:

"Ở trong Táng Long Thiên này, chúng ta sẽ không phản bội lẫn nhau, thậm chí trước khi vương vị chưa thể xác định thì mối quan hệ này sẽ không thay đổi."

"Ở chỗ này. . ."

"Người mà chúng ta cần phòng bị chính là Long tộc, còn có những vị huynh đệ có thể đâm lưng bất cứ lúc nào kia, mà không phải là Toàn Chân Đạo chủ Mạc Cầu."

"Vâng."

Bạch thúc gật đầu.

........

"Khương tộc trưởng!"

Mạc Cầu vừa trở lại trụ sở liền nghe thấy có người gọi mình.

Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Long thần Phong Tiểu mà Tộc Giác Để cung phụng, ở bên cạnh Phong Tiểu còn có hai nữ nhân khác đang nhìn chằm chằm hắn.

"Phong Tiểu Long thần." Mạc Cầu dừng bước, chắp tay:

"Khương Hạo gặp qua các vị Long thần đại nhân."

"Khách khí." Phong Tiểu vẫn giữ nguyên cách ăn mặc gợi cảm như lúc trước, dưới lớp lụa mỏng, đôi chân thon dài như ẩn như hiện, ả ta tới gần rồi nhẹ nhàng cười nói:

"Nghe nói gần đây ngươi đã làm không ít chuyện."

"Giải quyết mấy kẻ ngoại lai, còn cứu được vài vị Long tộc?"

"May mắn mà thôi." Mạc Cầu lắc đầu:

"Đây cũng là chuyện ta phải làm."

"Hí hí. . ." Một người nữ tử nghe vậy liền nở nụ cười, mái tóc dài lắc lư, những tia lửa màu đỏ rơi xuống đất, núi đá cứng rắn bị đốt thành những cái lỗ nhỏ.

Người này chính là tộc nhân của Tộc Hỏa Long, cũng là Cửu giai, chẳng qua trước đó Mạc Cầu không thấy xuất hiện ở trong đại điện, chắc là hai người này mới vừa tới đây.

"Quả nhiên là Khương tộc trưởng vẫn khiêm nhường, điệu thấp như trong truyền thuyết." Người này thấp giọng cười nói:

"Bất quá, trong khoảng thời gian gần đây, danh tiếng của ngươi cũng đã truyền khắp tứ đại Long tộc, còn được đặt cho một cái biệt danh, gọi là Long Thần Đao."

Long Thần Đao.

Mạc Cầu cũng từng nghe qua.

Trong cái nhìn của Long tộc, Mạc Cầu vừa tấn thăng Cửu giai không lâu nên nhục thân không mạnh, Thần niệm cũng bình thường, nhưng lại biết một bộ đao pháp thần hồ kỳ thần.

Đến nỗi thần diệu bao nhiêu. . .

Thì bọn chúng lại không rõ lắm, dù là Thần long Thập giai thì cũng chỉ sợ hãi thán phục việc Mạc Cầu xuất đao tinh chuẩn, mà không hiểu được sự huyền diệu trong đó.

Chuyện này không trách được bọn chúng.

Tuy rằng trong Long tộc cũng có sát phạt chi pháp, nhưng lại ít người thông thạo, dù sao bọn chúng chỉ dựa vào nhục thân mạnh mẽ và Thần niệm chồng chất cũng đã đủ quét ngang tất cả.

Vả lại đao pháp của Mạc Cầu còn dung hợp điểm mạnh của tam giới là Dương thế, Âm phủ và Long tộc, lại hóa phức tạp thành đơn giản, phản phác quy chân, đã đạt tới Hóa cảnh.

Chỉ là một đao đơn giản thôi, nhưng theo cái nhìn của người khác thì lại mhanh đến cực hạn, chính xác đến thần kỳ, nhiều nhất cũng chỉ kinh ngạc về cảm giác thiên địa khí cơ nhạy cảm của hắn.

Nhưng bọn chúng lại không biết rằng.

Ở trong mắt Mạc Cầu, mỗi một đao mà hắn chém ra đều giống như có sự sống, lộ ra sinh cơ mạnh mẽ, nhưng lại làm cho đối thủ tuyệt vọng.

"Nói đùa." Hắn cười nhạt một tiếng, nói:

"Ba vị tìm ta có việc gì sao?"

"Làm sao?" Phong Tiểu nhíu mày:

"Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Mạc Cầu lắc đầu:

"Được Long thần đại nhân tìm tới là vinh hạnh của tại hạ, chẳng qua ta mới vừa giao xong nhiệm vụ, đang định bế quan tu hành một khoảng thời gian."

"Lại bế quan." Trên mặt Phong Tiểu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, rồi lập tức thở dài nói:

"Không đùa ngươi nữa."

"Nghe nói ngươi đang cần Long Tinh Bảo Ngọc, cho nên ta đã cố ý hỏi người trong tộc dùm ngươi, lần này còn mang theo một ngàn cân tới, xem như khao thưởng."

"Gần đây ngươi cũng lập được đại công nên Cửu trưởng lão cảm thấy rất hài lòng."

Nói xong Băng Thăng liền ném cho hắn một cái túi bằng da thú.

Trong túi chứa càn khôn, giống như là Túi Trữ vật, cầm trong tay thì cảm thấy nặng trình trịch, còn có một cỗ Linh khí tinh thuần chui vào trong cơ thể.

Long Tinh Bảo Ngọc.

Một ngàn cân!

Mắt Mạc Cầu sáng lên.

Ở dương thế thì vật này chính là chí bảo chỉ có trong truyền thuyết, chỉ khi được ngâm trong long huyết quanh năm suốt tháng thì bảo ngọc mới phát sinh chất biến.

Nó có rất nhiều tác dụng, bất luận là Luyện đan hay Luyện khí, còn có thể phụ trợ tu hành.

Cho dù là Tông sư Kim Đan, có thể lấy được một cân đã là muôn vàn khó khăn.

Lần này hắn lại có được cả một ngàn cân, sau khi trở lại Toàn Chân đạo, chỉ dựa vào vật này thôi, trong vòng trăm năm rồi hắn liền có thể bồi dưỡng ra được mấy vị Tông sư Kim Đan rồi.

Mạc Cầu nghiêm mặt chắp tay nói:

"Đa tạ!"

"Hì hì. . ." Phong Tiểu hé miệng cười khẽ:

"Đây là phần thưởng mà ngươi nên được, bất quá ta cũng bỏ ra không ít sức lực, nếu như ngươi muốn cám ơn thì không bằng đi ra ngoài dạo chơi với bọn ta đi."

"Cái này. . ."

Mạc Cầu lộ vẻ chần chờ.

Đúng lúc này.

"Ngang!"

Trong chân trời đột nhiên vang lên tiếng long ngâm, âm thanh rung động thiên địa, vang vọng tứ phương, phàm là những người, rồng nghe được âm thanh này đều biến sắc.

Có Long tộc Cửu giai bỏ mình!

Vả lại. . .

Còn là người của Tộc Thiên Long!

"Làm sao có thể!"

Sắc mặt Phong Tiểu đại biến:

"Chẳng phải đám kẻ ngoại lai kia đã bị tiêu diệt sắp hết rồi sao, tại sao còn có thực lực giết chết được Thiên Long Cửu giai."

"Có lẽ chuyện này có biến." Vị nữ tử vẫn luôn chưa hề mở miệng trầm giọng nói:

"Đi dạo thì cũng không cần phải vội, chúng ta qua đó xem một chút đi!"

"Được!"

Ba người gật đầu, không quan tâm đến Mạc Cầu nữa, lập tức nhảy lên không trung, Long khu hiện ra, khống chế phong vân bay về phía truyền đến tiếng rống.

Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư.

Xem ra bầy quỷ Âm phủ đã bắt đầu phản công rồi.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì tiêu diệt được không ít quỷ vật nên phía Long tộc đã bắt đầu lơi lỏng, một con Long tộc Thập Nhất giai cũng đã rời đi.

Tính toán thời gian thì còn cách thời điểm trở lại Âm phủ chỉ còn không tới nửa năm nữa, cũng là lúc nên động thủ!

. . .

"Ầm ầm. . ."

Chân trời u ám, sấm rền cuồn cuộn.

Mấy con Long tộc cùng với hơn mười tên Ngự Long Sử cao giai đang điều khiển phong vân lao nhanh trong làn mây, xem những tia sét ở xung quanh như không.

Lúc thì dùng Thần niệm mênh mông đảo qua xung quanh, dọa cho rất nhiều chim thú phải sợ hãi.

"Khương Hạo!"

Một con rồng có màu xanh ngọc bích gục đầu xuống, thấp giọng quát nói:

"Ngươi mang theo hai người đi phía bắc xem thử, phát hiện không đúng thì phải kịp thời hồi bẩm, nếu như gặp được kẻ ngoại lai, tuyệt đối không thể thả bọn chúng đi."

"Hừ."

"Nếu dám không đánh mà chạy, ta sẽ hỏi tội ngươi!"

Chẳng biết tại sao, ngữ khí của con Long tộc này cực kỳ hung ác, ánh mắt bất thiện, cũng lấp lóe hàn mang, trong giọng nói còn lộ ra vẻ uy hiếp.

"Vâng." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, tiện tay chỉ hai người rồi bay về phía bắc.

Đợi cho bay ra xa trăm dặm, Thần niệm cảm giác của Long tộc không đến được nơi này nữa thì một người trong đó mới quay đầu nhìn thoáng qua, hạ giọng không cam lòng nói:

"Khương tộc trưởng, ta thấy gã ta đang bắt nạt ngươi."

"Đúng vậy đó." Một người khác cung phụ họa gật đầu:

"Nghe nói hình như là bởi vì trước đó Phong Nhu của Tộc Tương Liễu khen Khương tộc trưởng vài câu nên con Hoàng Long này liền bắt đầu đố kị Tộc trưởng."

"Mấy ngày nay, vừa có gió thổi cỏ lay là nó liền sai chúng ta đi thăm dò tình hình, đây chính là đùa giỡn chúng ta nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận