Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 104. Lăng Vạn

Chương 104. Lăng Vạn


Người dịch: Whistle

"Tí tách tí tách..."

Mưa không lớn, lại dày như màn.

Ở trên dốc thoải có một người thân khoác áo tơi đang đứng chắp tay, thân hình thẳng tắp giống như một cây trường thương.

Đêm mưa sắc trời u ám, khó mà nhìn thấy được xa.

Nhưng người đứng ở chỗ cao này lại có cặp mắt như nến, phong thái như soi nhìn đại bàng.

Đặc biệt là hai mắt biết chớp động kia, giống như ẩn giấu một đoàn liệt diễm, dưới bóng đêm trông rất rõ ràng.

Người này chính là tổng bộ đầu của Giác Tinh thành, Hậu Thiên cao thủ Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn!

"Đại nhân, cơn mưa này đã rơi chừng ba ngày rồi, cho dù có manh mối thì giờ này sợ là cũng đã bị đứt đoạn." Một vị bộ khoái ở bên cạnh Lăng Vạn nhíu mày mở miệng:

"Tình huống như vậy chỉ là tốn công vô ích mà thôi, chúng ta thật sự phải tiếp tục sao?"

"Điều kiện mà Hắc Hổ đường đưa ra thực sự là quá tốt, chỉ cần có một tia hi vọng thì chúng ta không nên từ bỏ." Lăng Vạn mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói:

"Yên tâm, sau khi chuyện này thành công, các huynh đệ đều có hậu thưởng, cho dù không thành thì cũng sẽ không để các ngươi một chuyến tay không."

"Há Há..." Bộ khoái nhếch miệng cười một tiếng, nói:

"Đại nhân ngài hào sảng, sao bọn thuộc hạ lại không biết chứ, còn chưa xuất động liền đã cho năm lượng bạc tiền chân chạy."

"Năm lượng, đủ để mua mạng của một gã dân đen rồi!"

"Tiền này không phải là ta ra." Lăng Vạn không thèm quan tâm tới gã bộ khoái xem mạng người như cỏ rác này, chỉ khoát tay nói:

"Muốn cám ơn thì đi cám ơn Chung Sơn ấy!"

"Vẫn là do đại nhân thương cảm thủ hạ, nếu không thì khoản tiền này sao có thể rơi xuống đầu bọn thuộc hạ được?" Bộ khoái lấy lòng một câu, lại nói:

"Nói đến, Chung Sơn đối với vị chất tử này thật sự là có lòng, vậy mà bỏ được dùng nhiều tiền như vậy."

"Lần này, sợ là móc sạch toàn bộ Hắc Hổ đường rồi?"

"Ha!" Lăng Vạn nhếch miệng lên, biểu lộ cổ quái:

"Chất tử?"

"Ta thấy không chỉ!"

"Hả?" Bộ khoái sững sờ, ánh mắt lập lức lóe lên:

"Ý của đại nhân là... Con riêng?"

"Ta chẳng nói gì cả." Lăng Vạn khoát tay, đang muốn mở miệng nói gì đó thì đột nhiên quay đầu nhìn lại.

"Giá! Giá!"

"Xuy..."

Một thớt tuấn mã đánh vỡ màn mưa, xông thẳng lên dốc núi, ngựa còn chưa dừng thì kỵ thủ đã nhảy xuống.

"Đại nhân!" Người tới ôm quyền chắp tay, quát:

"Thuộc hạ nhận được tin tức, nam tuyến phát hiện tung tích của tặc nhân, đang xuôi theo đường mòn đi về phía Lịch Thủy."

"Nam tuyến?" Trong mắt gã bộ khoái lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Nơi đó có mấy nhóm người đang tìm kiếm, nhưng mà vẫn luôn không có tin tức gì, ta còn tưởng rằng ở trên con đường này."

"Kẻ này từng là đại phu của Hắc Hổ đường, cứu chữa cho vô số người bị thương, có người tận lực giấu diếm hành tung của hắn cũng là chuyện bình thường." Đối với chuyện này, Lăng Vạn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, gã vung tay lên rồi ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.

"Li!"

Trong không trung vang lên một tiếng kêu phụ họa, sau đó liền một cái bóng đen từ trên cao lao xuống giống như một mũi tên nhọn.

Khi sắp tới gần Lăng Vạn thì cái bóng đen này đột nhiên giang cánh ra, nhẹ nhàng linh hoạt đậu trên đầu vai của gã.

Định thần nhìn lại, đây là một con diều hâu thần tuấn, chẳng qua vì phải chịu đựng mưa dầm nên có vẻ hơi tiều tụy.

Diều hâu dụi dụi vào gương mặt của Lăng Vạn, trong miệng liên tục kêu ca.

"Yên tâm." Lăng Vạn đưa tay khẽ vuốt cánh chim của con diều hâu:

"Đã tìm được người rồi, chậm nhất là khoảng 1 2 ngày nữa là chúng ta có thể dẹp đường hồi phủ nghỉ ngơi."

"Đi!"

Lời còn chưa dứt thì người gã đã vọt lên, hóa thành một cái bóng mờ lao thẳng tới đội xe nha môn ở phía dưới.

"Đuổi theo..."

"Giết!"

... ...

"Kẽo kẹt... Kẽo kẹt..."

Vết bánh xe chuyển động trên đường núi lầy lội, thỉnh thoảng còn chao đảo nghiêng ngả, hơi không cẩn thận liền sẽ bị lật xe.

Dưới màn mưa, quần áo trên người Mạc Cầu sớm đã ướt đẫm.

Sắc mặt lãnh túc, một tay đè lên quan tài, đồng thời phát lực hiệp trợ xe lừa tiến lên.

Tần Thanh Dung khoác áo tơi đi theo bên cạnh, cơ thể co ro, bờ môi trắng bệch, hiển nhiên đã bị nhiễm phong hàn.

"Sư... Sư đệ." Nàng nhìn cái quan tài bên cạnh, lại quay đầu nhìn về phía sau đang vang vọng những tiếng hò hét như có như không, nàng không nhịn được bèn nhỏ giọng nói:

"Nếu không chúng ta đặt cái quan tài này ở chỗ nào đó trước đi, như vậy chạy trốn cũng sẽ thuận tiện chút."

"Đặt xuống?" Mạc Cầu quay đầu, lập tức lắc đầu:

"Không được."

Theo lý mà nói, hắn đã chọn con đường nhỏ vắng vẻ này rồi, vả lại vừa phát hiện có động tĩnh liền sẽ thay đổi phương hướng.

Lại còn thanh lý vết cả dấu bánh xe, hẳn là sẽ không bị người khác phát hiện.

Về phần thủ đoạn truy tung bằng dược vật...

Không nói những ngày này trời đang đổ mưa, tuyệt đại đa số dược vật đều không thể sử dụng, cho dù có thì cũng không thoát khỏi ánh mắt của một vị đại phu như hắn.

Nhưng tình huống hiện giờ là truy binh ở phía sau đang càng ngày càng gần, dù có né tránh như thế nào cũng đều vô dụng.

Về phần tại sao lại như vậy thì Mạc Cầu cũng đã có một chút suy đoán.

Loại tình huống này, giữ lại Hành thi thì còn có thể liều một phen, vứt xuống thì cũng chỉ có thể ngồi chờ chết!

Về phần từ bỏ xe lừa chỉ mang theo Hành thi thì cũng không được.

Một là con Hành thi này không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu không sẽ tổn hại tới 'Âm khí', dẫn tới thực lực giảm lớn.

Mặt khác thì là cái gọi là 'Âm khí' này, người sống không thể lây nhiễm, thời gian ngắn thì còn tốt, nếu như lâu ngày thì sẽ bị thương.

Cũng may là trải qua mấy ngày nay Mạc Cầu liên tục nhỏ máu, hiện giờ hắn đã có thể khống chế được một chút con Hành thi này rồi.

Cuối cùng thì hắn cũng có chút lực lượng để đối mặt với cao thủ Hậu Thiên,.

Đương nhiên là Tần Thanh Dung sẽ không biết được những suy nghĩ trong lòng Mạc Cầu, nàng nghe hắn từ chối thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cảm khái.

"Sư đệ thật sự là người thủ tín." Nàng than nhẹ một tiếng, yếu ớt nói:

"Chuyện đã đáp ứng cha ta, liền xem như xa xôi ngàn dặm, sinh tử khó liệu thì cũng phải mang ta đến Đông An phủ."

"Hiện giờ biết rõ phía sau có truy binh, nguy cơ sớm tối, vậy mà cũng không đành lòng từ bỏ thi thể của bằng hữu."

"Nếu như bằng hữu của đệ ở dưới suối vàng biết được, sợ là dù chết cũng không hối tiếc!"

Nói đến chỗ này, ánh mắt cũng càng phức tạp hơn.

Nàng đang nhớ lại người mà nàng thầm thương trộm nhớ hết mực tin tưởng, không ngờ bộ mặt thật lại hiểm độc đến vậy.

Mà Mạc sư đệ thì võ nghệ thường thường, ngay cả bản thân mình cũng không bằng, nhưng tâm tính lại có thể khiến cho người ta kính nể.

Quả nhiên là biết người biết mặt không biết lòng!

Nàng khẽ cắn răng, nghiêm mặt nói:

"Sư đệ yên tâm, liền xem như liều mạng thì ta cũng sẽ bảo hộ ngươi đào thoát truy binh."

Mạc Cầu mờ mịt không hiểu, hắn cũng không biết là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này mà Tần Thanh Dung đã suy nghĩ biết bao nhiêu chuyện.

Vừa đi lên không được bao lâu thì đường đi đã một ngọn núi đã bị đổ sụp ngăn lại.

Nếu như muốn tiếp tục tiến lên thì chỉ có nước đi đường vòng xa hơn hoặc là đi xuyên qua khu rừng ở bên cạnh, nhưng cho dù có lựa chọn thế nào thì cũng đều không tốt.

"Sư tỷ.", Mạc Cầu quay đầu nhìn thoáng qua, đầu tiên là giải thích một chút tình huống trước mắt, lập tức hít sâu một hơi, nói:

"E là có đi đường vòng cũng chạy không khỏi truy tung, không bằng mạo hiểm xuyên qua sơn lâm, chúng ta khó đi thì những người phía sau cũng giống như vậy, có thể mượn cơ hội này để thoát khỏi bọn hắn, chỉ cần xuyên qua vùng núi lớn này thì người của nha môn sẽ không đuổi theo nữa. Bất quá tiếp theo sợ là không tránh được một trận chém giết, chúng ta phải sớm chuẩn bị, thành bại đều ở lần hành động này."

"Đệ có biện pháp sao?" Tần Thanh Dung cố gắng nâng cao tinh thần:

"Nên làm như thế nào?"

"Như vầy..." Mạc Cầu hạ giọng, nhỏ giọng căn dặn.

Không bao lâu sau.

Xe lừa mang theo quan tài đi vào trong rừng rậm, sau một lúc lâu, hai người mới bước ra ngoài theo tự.

Dưới đêm mưa, Mạc Cầu cầm trường cung trong tay, lưng cõng hai ống mũi tên, lặng yên không một tiếng động ẩn vào trong rừng rậm.

Tần Thanh Dung thì một thân một mình ở lại đằng sau.

"Li!"

Chân trời vang lên một tiếng kêu.

"Rầm rầm..."

Có một bóng người lắc lư xông vào rừng rậm.

Trên một cây đại thụ ở phía xa, Mạc Cầu híp mắt lại, nhìn mấy bóng người đang xông thẳng tới chỗ hai người, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Xem ra bọn hắn vẫn có thể truy tung được mình.

Nếu như là truy tung theo Hành thi thì cùng lắm là Mạc Cầu từ bỏ cả quan tài và xe lừa thôi, hiện giờ xem ra kế hoạch này không được rồi.

Không biết phải như thế nào mới có thể làm cho người tới biết khó mà lui?

Trong lúc trầm ngâm, hắn đã giương cung cài tên, ánh mắt lộ ra hàn mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận