Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 421. Minh Đình Sơn Thành

Chương 421. Minh Đình Sơn Thành


Người dịch: Whistle

"Thanh Hàn." Hà Thừa Nghiệp nhíu mày, vẻ mặt không sợ:

"Ta đang lo lắng cho muội, gần đây bên phía Minh Đình Sơn Thành không quá thái bình, muội đi một mình thì ta không yên lòng."

"Không cần sư huynh quan tâm." Tang Thanh Hàn mở miệng:

"Có Mạc sư huynh bồi tiếp, ta sẽ không có chuyện gì."

"Hắn?" Hà Thừa Nghiệp vô thức bĩu môi, nhưng khi thấy sắc mặt của Tang Thanh Hàn trầm xuống thì mới thở dài nói:

"Mạc đạo hữu tinh thông luyện đan, lại không quen đấu pháp, lần này nhiệm vụ mà các ngươi làm chính là ngoại công."

"Vạn nhất gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn thì sao, ta. . . Chỉ đang quan tâm muội thôi."

"Vậy thì không cần, ta có chừng mực." Tang Thanh Hàn lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng:

"Mạc sư huynh, chúng ta đi thôi?"

Nói xong liền tế ra một dải lụa màu rồi đằng không bay lên.

Mạc Cầu gật đầu, dưới chân xuất hiện mây mù, nâng hắn bay lên không trung, theo sát phía sau.

Mạc Cầu cũng không phải là thiếu niên mới vào đời, tình huống trước mắt, hắn chỉ cần liếc qua là hiểu.

Không gì khác ngoài chuyện nam hữu tình nhưng nữ vô ý, nhất thời phẫn hận, cho nên trút cơn giận lên người mình.

Cũng xem như tai bay vạ gió.

Mặc dù Tang Thanh Hàn là tu sĩ Đạo cơ, tuổi tác cũng đã không nhỏ.

Nhưng lại bởi vì hiếm khi rời khỏi Thái Ất tông, chưa ma luyện thế sự, cho nên tính tình còn có chút thuần chân.

Không thích chính là không thích, sẽ không cố kỵ gì khác.

Dường như tên Hà Thừa Nghiệp này cũng là như thế.

Thiếu từng trải, tính tình còn hơi bốc đồng, kiều sinh quán dưỡng cao ngạo lại chưa bị ma diệt.

Giống như. . .

Những thế gia tu tiên trong chốn phàm tục kia.

Hà Thừa Nghiệp thấy hai người Mạc Cầu một trước một sau đi xa, gã không khỏi cặn chặt răng, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, dậm chân bay theo.

Tang Thanh Hàn thiên phú xuất chúng, tướng mạo xuất sắc, dáng người thướt tha, đương nhiên là sẽ hấp dẫn ánh mắt của không ít đồng đạo khác phái.

Hà Thừa Nghiệp chính là một người trong đó.

Thân là huyết mạch đồng tộc Thiên Cơ nhất mạch của Đại sư huynh Bắc Đấu cung, thân phận của Hà Thừa Nghiệp không thấp.

Lại thêm thiên phú xuất chúng, bây giờ đã gần đến Đạo cơ trung kỳ, ở trong mắt của một số người thì gã và Tang Thanh Hàn chính là tuyệt phối.

Nhưng mà.

Đối phương lại không cho là như vậy.

"Sư huynh." Thân ở nửa không, Tang Thanh Hàn nhỏ giọng truyền âm với Mạc Cầu:

"Họ Hà rất xấu tính, có thể gã ta sẽ cố ý nhằm vào sư huynh, trên đường đi chúng ta cố gắng đừng để ý tới gã."

"Cũng tốt." Mạc Cầu gật đầu:

"Chẳng qua nhiệm vụ lần này không phải chỉ cần hai người thôi sao?"

"Hừ!" Tang Thanh Hàn bĩu môi:

"Cũng không biết là gã ta làm sao thêm tên của mình lên trên danh sách nhiệm vụ, làm cho nhiệm vụ này biến thành ba người chúng ta."

"Ba người?" Mạc Cầu mở miệng:

"Như vậy cũng tốt, nhiều một người thì sẽ càng thuận tiện hơn, chính như lời Hà đạo hữu đã nói, càng an toàn hơn."

"Vốn cũng không có việc gì." Tang Thanh Hàn hừ nhẹ:

"Chẳng qua chỉ là mấy tên đệ tử Luyện khí mất tích mà thôi, cần gì phải phái nhiều người như vậy tới điều tra chứ?"

"Họ Hà chính là thuốc cao da chó, quấn người rất chặt!"

Nói xong nàng liền nhíu mày.

Ngay từ đầu thì nàng đã không có cảm tình gì với Hà Thừa Nghiệp rồi.

Tướng mạo thì còn có thể, nhưng đối phương lại cứ quấn quít lấy mình nên làm cho nàng sinh lòng chán ghét.

Về phần Mạc Cầu. . .

Mặc dù cũng từng cùng sư tỷ đàm tiếu qua, người này có thể làm lương phối, nhưng trong lòng Tang Thanh Hàn lại không ý định này.

Chẳng qua nàng yêu thích Luyện đan, lại có chút kính nể với thuật luyện đan của Mạc Cầu, một tới hai đi liền trở thành bằng hữu.

Lần này đồng hành cũng chỉ là đơn thuần muốn giúp đỡ một chút.

Vả lại.

Mạc Cầu kiệm lời ít nói, không hiểu phong tình, còn từng có một vị thê tử phàm nhân, không phù hợp với tiêu chuẩn đạo lữ trong lòng nàng.

Làm bằng hữu thì lại rất tự tại.

Trên đường đi, bầu không khí của nhóm ba người đồng hành cũng trở nên có chút cổ quái.

Mạc Cầu không nói một lời, Tang Thanh Hàn thỉnh thoảng nói vài câu, Hà Thừa Nghiệp thì lại bận trước bận sau.

Nhưng mà.

Gã ta càng ân cần thì Tang Thanh Hàn lại càng không thích.

Trên đám mây.

Hà Thừa Nghiệp vẫn đang chuyện trò vui vẻ như trước, hồn nhiên không để ý cách nhìn của người khác.

"Người tu hành, thọ nguyên ở cảnh giới Luyện Khí quá ít, cân nhắc dòng dõi hậu bối thì là quá sớm."

"Chẳng qua khi đến Đạo cơ cảnh rồi, muốn tiến thêm một bước lại muôn vàn khó khăn, người có thể thành tựu Kim Đan lại càng lác đác không có mấy, lại thêm hợp thể song tu không tổn thương đến nguyên dương, ngược lại còn có không ít pháp môn có thể giúp tăng trưởng tu vi, cho nên có thể cân nhắc thành gia lập nghiệp."

"Không ít đồng đạo đều kết bạn lữ ở cảnh giới Đạo cơ, nếu như có một vị chứng được Kim Đan, sau này còn có thể nâng đỡ một hai, rất nhiều chỗ tốt."

"Đúng rồi."

Hà Thừa Nghiệp nghiêng đầu nhìn lại, giống như vô ý hỏi:

"Sư muội có những yêu cầu cụ thể gì với bạn lữ tương lai của mình không?"

Nói xong liền lộ ra vẻ chờ mong.

"Ta?" Tang Thanh Hàn nhướng mày một cái, liếc nhìn gã rồi nói:

"Ta hi vọng đạo lữ của ta có thể không cần dựa vào người ngươi cũng có thể đỉnh thiên lập địa, danh chấn một phương."

"Nếu như dựa vào thế lực tông môn, gia tộc để xưng hùng thì thực sự không tính là bản lãnh của mình."

"Mạc sư huynh, huynh nói đúng không."

Mạc Cầu ở một cạnh cười nhạt.

Hắn cũng chẳng có ý kiến gì về tâm tư của hai người này, cũng không có ý định tham dự vào chuyện này, chỉ làm một người đứng ngoài quan sát.

Vẻ mặt của Hà Thừa Nghiệp thì lại lập tức cứng đờ, há hốc mồm, bỗng nhiên đưa tay chỉ về phía trước:

"Sư muội, đến Minh Đình Sơn Thành rồi."

Mạc Cầu ngẩng đầu.

Chỉ thấy trên một mảnh bình nguyên có một ngọn núi lớn nguy nga giống như một con cự thú đang chiếm cứ chính giữa bình nguyên.

Ngọn núi này cao chừng ngàn trượng, đâm thẳng vân tiêu, ẩn vào trong mây mù.

Chân núi.

Từ xa có thể nhìn thấy thành trì của phàm nhân, phòng ốc kéo dài chừng hơn mười dặm.

Minh Đình Sơn Thành.

Nơi mà Bách Quỷ Tẩu lưu lại truyền thừa.

Mạc Cầu híp mắt lại, trong mắt như có điều suy nghĩ.

. . .

Minh Đình Sơn Thành.

Vương gia.

Sắc mặt của gia chủ Vương Thủ âm trầm đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa, trong tay cầm một phong thư do Linh điểu đưa tới.

"Ba người?"

"Tại sao lại nhiều như vậy?"

Trong phòng, một vị nam tử trung niên cau mày, đi qua đi lại:

"Chẳng qua chỉ là vài tên đệ tử Luyện khí mất tích mà thôi, vậy mà Thái Ất tông lại phái tới những ba vị Đạo cơ, tu sĩ Đạo cơ không đáng giá như vậy sao?"

"Tứ đệ, bây giờ không phải là lúc oán trách." Vương Thủ đặt phong thư trên tay xuống, lạnh giọng mở miệng:

"Mà phải bàn bạc xem nên làm như thế nào?"

"Nếu không. . ." Vương Lâm Xuyên dừng lại, xoay người, vẻ mặt tàn nhẫn, đưa tay lên cổ vạch một cái:

"Tất cả đều làm!"

"A." Vương Thủ hừ lạnh:

"Trước không nói đến chuyện chúng ta có thể làm được không, cho dù có thể thì gã Hà Thừa Nghiệp trong này cũng không phải là dễ trêu."

"Nếu như gã ta xảy ra chuyện, vị kia của Hà gia sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Ngay cả vị Tang Thanh Hàn này cũng là môn hạ của Tông sư Kim Đan, dù cho có bởi vì thiên phú mà thân phận không được coi trọng, nhưng cũng không phải loại lương thiện."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Vương Lâm Xuyên tỏ ra lo lắng:

"Nếu như những chuyện mà chúng ta làm bị Thái Ất tông phát hiện, Sợ là. . . Sau này sẽ không còn Vương gia nữa!"

Xung quanh Thái Ất tông không có quốc gia của phàm nhân.

Chỉ có thành trì do thế gia tu hành trấn giữ, cũng giống như tòa Minh Đình Sơn Thành ở trước mắt này.

Phàm nhân dựa núi mà ở, quấn sơn xây thành trì, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.

Giữa sườn núi.

Có phủ trạch của thế gia tu tiên.

Thế gia này họ Vương, bắt nguồn từ ba trăm năm trước, hưng thịnh vào trăm năm trước, bây giờ đã là thế lực đứng đầu một thành.

Trong nghênh khách nham ở trên sườn núi, Vương Thủ râu tóc hoa râm đang khom người thi lễ với đám mây ở trên trời:

"Vương Thủ gặp qua tiên sứ tiên tông."

"Ừm." Hà Thừa Nghiệp gật đầu, vẻ mặt cao ngạo:

"Vào nhà trước rồi nói."

"Vâng, vâng."

Vương Thủ vội vàng đồng ý, vung tay lên, phía sau liền có ba vị thiếu nữ trẻ tuổi chậm rãi tiến lên, khom người xuống.

Thân thể của thiếu nữ cuộn lại, tay chân rút vào trong ngực, phần lưng thẳng tắp, giống như ba chiếc ghế dùng để xuống ngựa.

Hà Thừa Nghiệp thấy vậy liền hai mắt tỏa sáng:

"Thú vị."

Nói liền độn tới trên đầu của một vị nữ tử, gã ta đạp lên phần lưng của vị nữ tử này rồi đi tới bệ đá.

"Hừ!"

Tang Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ vẻ chán ghét, phất tay tán đi tường vân, hạ xuống ở bên cạnh.

Mạc Cầu lạnh nhạt cười khẽ, cũng hạ xuống theo.

"Ba vị mời!"

Ánh mắt Vương Thủ chớp động, khom người dẫn đường:

"Vương mỗ đã chuẩn bị xong Linh quả và tiên nhưỡng ở trong điện, chỉ chờ ba vị thượng sứ đến đây."

"Mời!"

"Mời!"

Đám người cất bước tiến lên, đám người Vương gia khúm núm đi theo ở sau lưng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn với ánh mắt hiếu kỳ.

Sau khi vào đại điện.

Trên mặt Hà Thừa Nghiệp càng tỏ ra thích thú hơn.

Chỉ thấy nơi này được bài trí rất tinh mỹ, tráng lệ, những vị nữ tử ở trong này đều ăn mặc mỏng manh, trên người không có trọc khí.

Trong đại điện có đàn nữ, vũ nữ đang cúi đầu kính cẩn chờ đợi, thấy đám người đi tới liền vội vàng quỳ xuống đất dập đầu:

"Gặp qua thượng sứ!"

Những âm thanh yểu điệu bay vào trong tai, còn có tửu nhưỡng chứa linh khí nồng nặc thấm vào ruột gan.

"Đứng lên, đứng lên đi!" Hà Thừa Nghiệp gật đầu cười nói:

"Vương gia chủ có lòng."

"Vâng." Vương Thủ vội vã gật đầu:

"Mấy vị thượng sứ, mời ngồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận