Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 676. Áp Chủy Hắc Hồ

Chương 676. Áp Chủy Hắc Hồ


Người dịch: Whistle

Nói xong, mắt hiện lên Linh quang, lặng yên bao phủ hai nữ.

Một lát sau.

Tán Hoa lão tổ gỡ xuống Linh vật trong điện, trước mặt mở ra vài cái thông đạo, gã ta hơi chần chờ một chút, nhìn về phía lão già áo xám vẫn luôn im lặng ở sau lưng.

"Hắc kiếm."

"Lão nô tại!"

"Chúng ta chia ra, ngươi đi tìm họ Mạc, tốt nhất là để lại người sống, thực sự không được thì giết chết cũng không sao!"

"Rõ!"

Lão già áo xám khom người đáp lời, mặt không đổi sắc.

Tán Hoa lão tổ nhẹ nhàng gật đầu, vẫy vẫy tay với người bên cạnh, Phùng Cô Nhạn tới gần, vẻ mặt tràn đầy mị ý, còn có hai nữ nhân khác đang tất cung tất kính đi tới.

Hai người này rõ ràng là hai nữ nhân vừa rồi vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi.

Giờ này khắc này.

Ánh mắt mà các nàng nhìn về phía Tán Hoa lão tổ lại mang theo tình nghĩa nồng đậm, nho mộ, mối thù người yêu và trưởng bối bị giết đã bị bọn họ quên sạch sành sanh.

Ở chính giữa đại điện có treo một viên bảo châu đang lấp lóe u quang.

Khi Mạc Cầu vừa nhìn thấy viên bảo châu này thì hắn liền phát hiện ra viên châu này có chỗ tốt cực lớn đối với việc tu hành của mình.

Chẳng qua ý niệm này vừa dâng lên đã bị hắn kiềm chế lại.

Diệp Tân đưa tay thu hồi bảo châu với ánh mắt tịch mịch, hư không trong điện chấn động một cái, bỗng nhiên xuất hiện hai thông đạo 1 trước 1 sau.

"Chỉ có hai thông đạo?"

Thân Hầu vô thức nhíu mày.

Trong hai thông đạo này có một cái là đường lui ra khỏi ẩn địa, nói cách khác, nếu như bọn hắn muốn tiến lên thì nhất định phải tiếp tục đồng hành.

"Chư vị." Diệp Tân ôm theo di thể của phu quân, khàn giọng nói:

"Ngày khác gặp lại."

Nói xong, không chờ mấy người trả lời, nàng đã lựa chọn thông đạo lui ra khỏi ẩn địa, bóng người chớp động biến mất trong thông đạo.

"Ai!"

Khấu Văn nhìn nàng rời đi, than nhẹ một tiếng, nói:

"Chúng ta cũng đi thôi."

"Nếu đã có một thông đạo thì mọi người cứ tạm thời đồng hành đi, chẳng qua loại tình huống này tương đối hiếm thấy, nếu như có người muốn tách ra thì không ngại chờ đến lần sau."

Nói xong, ông ta liền nhìn về phía Mạc Cầu bằng ánh mắt áy náy.

Đội ngũ này vốn là lâm thời tụ tập mà thành, không có nhiều lực ngưng tụ, cho nên sẽ không thể nào vì Mạc Cầu mà đắc tội với Tán Hoa lão tổ.

Chẳng qua trận chém giết vừa rồi đã rút ngắn quan hệ của những người này, trong lúc nhất thời cũng không có người nào có ý tốt mở miệng đuổi người.

"Đi thôi!"

Thiên Si không thích nhiều lời, động tác cũng nhanh hơn người khác một bậc, thân hình thoắt một cái đã lướt vào trong thông đạo.

Điệp phu nhân, Thân Hầu, Khấu Văn, Mạc Cầu đều đi theo.

. . .

Hỏa!

Liệt diễm!

Nhiệt độ cao!

Lọt vào trong tầm là một vùng màu đỏ.

Đây là một thế giới lửa.

Thân ở trên không trung, vài chục ngọn hỏa sơn đang nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng lại phun trào nham tương, toàn bộ chân trời đều trở thành hồng hà do liệt diễm hội tụ mà thành.

Có mấy chục con Linh vật hệ Hỏa đang ở trong nham tương, hỏa vân bay qua bay lại, nhiệt độ cao cực hạn khiến cho trong lòng của mọi người đều sinh ra vẻ nôn nóng.

Tu sĩ của Vân Mộng Xuyên rất ít khi nhìn thấy hoàn cảnh như vậy.

Quy tắc áp chế giữa thiên địa càng làm cho Điệp phu nhân tu hành Thủy pháp phải kêu rên một tiếng, thân thể mềm mại run rẩy, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Sắc mặt của những người còn lại đều có biến hóa khác nhau, nhưng đều phải cau mày.

Chỉ có Mạc Cầu.

Hắn nhướng mày một cái, khí tức giống như cá vào nước, rõ ràng thông suốt, vả lại pháp nhãn của hắn cũng nhìn rõ hơn những người khác.

"Đạo hữu tu hành pháp môn hệ Hỏa sao?"

Thiên Si khống chế đao mang, ổn định khí tức trên thân, nghiêng đầu nhìn sang, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Tu sĩ ở Vân Mộng Xuyên hiếm có người tu hành pháp môn hệ Hỏa."

"Thiên Si đạo hữu nói sai." Thân Hầu ở bên cạnh lắc đầu nói:

"Mạc đạo hữu không phải là người ở Vân Mộng Xuyên, chẳng qua nơi này lại rất thích hợp với pháp môn mà Mạc đạo hữu tu luyện , chờ lát nữa thông quan thì phải nhờ vào Mạc đạo hữu rồi."

"Nói đùa." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, tầm mắt lướt qua từng ngọn đại sơn, chậm rãi nói:

"Nơi này là một tòa trận pháp."

"Trận pháp?" Ánh mắt Khấu Văn khẽ nhúc nhích:

"Xem ra truyền ngôn không giả, có tiền bối từng nói rằng, sở dĩ đất trong khu vực của Tổ miếu khác nhau là vì bị Trận pháp cắt chém mà thành."

"Phá trận, tìm được trận nhãn liền có thể tiến vào bên trong, ngược lại, nếu không phá được thì sẽ bị nó nhốt ở đây."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Lực lượng hệ hỏa ở chỗ này cực kỳ sinh động, cho dù có biến hóa thì cũng chỉ đến từ hai nơi, trong đó chỉ có một nơi mới thông qua được đại điện."

"Bất quá. . ."

Hắn hơi ngừng lại, nói:

"Một chỗ khác, sợ là ẩn giấu Bí bảo."

Ở trong cảm nhận của hắn, Nguyên khí hệ hỏa ở nơi này giống như thủy triều không ngừng lao nhanh, nhưng tinh tế cảm nhận thì lại đều có nguồn chỗ.

Bách xuyên hợp dòng, tạo thành hai điểm đối xứng một trái một phải, trong đó có một điểm mang đến cho hắn một cảm giác kích động giống như ở trong cõi u minh vậy.

Cảm giác kích động này tuyệt đối không phải là vì nhất thời tâm huyết dâng trào.

Sau khi Mạc Cầu luyện hóa Đại La pháp Nhãn, cho dù là thứ mà hắn chưa từng tiếp xúc thì cũng có thể sinh ra một loại cảm ứng nào đó, cho nên hắn sẽ không chủ quan.

Có lẽ món đồ này rất quan trọng!

"Vậy thì tìm Bí bảo trước." Thân Hầu nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, nói:

"Thông quan đại điện chỉ có một món đồ, chúng ta lại có sáu người, làm sao chia?"

Muốn thông quan địa phương này thì đương nhiên là phải dựa vào Mạc Cầu, cũng chính vì vậy mà thứ ở bên trong tòa đại điện kia sẽ không phần của người khác.

Tuy nói trước khi đến đây cũng đã giao ước là khi lấy được bảo vật thì sẽ chia đều.

Nhưng lát nữa e là Mạc Cầu sẽ tách ra độc hành, làm gì còn chuyện chia đồ cho những người còn lại nữa?

Chẳng bằng đi tìm Bí bảo trước, lấy được chỗ tốt rồi nói.

"Cũng tốt."

Khấu Văn gật đầu rồi nhìn về phía những người còn lại hỏi:

"Ý của chư vị như thế nào?"

"Nơi đây tràn đầy Linh khí, chắc chắn là bảo vật sẽ có giá trị không nhỏ, đương nhiên không thể để mất." Điệp phu nhân nhẹ gật đầu, ra hiệu với Mạc Cầu:

"Làm phiền đạo hữu chỉ đường."

Thiên Si không rên một tiếng, chỉ gật đầu.

Mạc Cầu hiểu rõ, điểm nhẹ dưới chân, trên người chợt hiện một ngọn lửa màu lam, hóa thành một vệt hỏa tuyến lao thẳng về phía trước.

Thân Hầu ở cách đó không xa ánh mắt lấp lóe, dường như có hơi kinh ngạc, nhưng cũng lập tức đi theo.

Độn quang của gã vô ảnh vô hình, cho dù là mở Pháp nhãn thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một luồng hư ảnh lưu quang đang không nhanh không chậm đi theo phía sau.

Độn quang của Thiên Si là một vệt đao mang, đao quang sắc bén, phá vỡ hỏa vân rồi phi độn về phía trước giống như một sợi chỉ.

Điệp phu nhân có dáng người phiêu dật, thất thải hào quang bao phủ toàn thân, sau lưng giống như mọc thêm một đôi cánh, đôi cánh chỉ nhẹ nhàng vung vẩy đã phi độn hơn mười dặm.

Độn pháp của Khấu Văn là huyền diệu nhất, dường như nội uẩn đại đạo, mỗi giờ mỗi khắc khí tức đều tương hợp với thiên địa, đạp thanh phong tường vân mà tới.

Độn tốc của Tông sư Kim Đan đương nhiên là cực kỳ kinh người.

Cho dù nơi này rất rộng lớn, nhưng cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian thì nhóm người đã tới gần nơi có Linh khí nhiều nhất.

"Linh mạch!"

Dường như Thân Hầu còn có diệu pháp khác có thể phát hiện được dị thường nhanh hơn Mạc Cầu một bậc, hai mắt gã ta sáng lên, lao thẳng tới dãy núi phía dưới.

Linh mạch mang ý nghĩa là sẽ có Linh thạch.

Mà Linh khí hội tụ ở trong Linh mạch này lại cực kỳ khủng bố, e là sẽ có không ít Linh thạch Thượng phẩm, thậm chí là Cực phẩm.

Đồ vật ở bên trong Tổ miếu, nhất là Linh thạch, chính là những thứ có thể lấy ra ngoại giới mà không bị trôi mất linh khí, huống chi bản thân Linh thạch cũng đã có giá trị không nhỏ.

Người chưa đến, Thân Hầu đã quát khẽ một tiếng, một vệt hàn mang sắc bén xé rách hư không trước mặt.

"XÌ.... . ."

Đao mang dọc theo sườn núi nghiêng nghiêng chém tới, tạo ra một cái khe rãnh thật sâu dài chừng vài dặm, làm lộ ra hồng mang lấp lánh bên trong.

Luồng hồng mang kia không phải là liệt diễm.

Mà là vô số Hỏa Linh thạch!

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Linh khí nồng nặc từ bên trong khe nứt phun ra ngoài, cơ hồ hoá thành thực chất, Linh khí ngưng thành mây mù, chỉ mới hít sâu một hơi cũng đã làm cho người ta lâng lâng.

"Phát!"

Thân Hầu cuồng hỉ.

Nhiều Linh thạch như vậy, cho dù chỉ lấy Trung phẩm thôi thì cũng đã có thể so với trăm năm tích lũy của một tông môn rồi.

Có thể nói.

Cho dù là mấy người bọn họ chia đều thì mấy chục năm sau cũng không cần phải phát sầu vì Linh thạch nữa.

"Chúng ta chỉ lấy Linh thạch Thượng phẩm và Cực phẩm, không thể tát ao bắt cá." Trên mặt Khấu Văn cũng lộ ra vẻ vui mừng, xoa xoa đôi bàn tay, nói:

"Lấy lên rồi chia, ý của Mạc đạo hữu như thế nào?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, lập tức chỉ một ngón tay:

"Ta muốn thứ bên trong."

"Bên trong?"

Thân Hầu sững sờ, hai mắt lập tức nhíu lại, trong lòng bàn tay đột ngột xuất hiện một thanh chủy thủ, chủy thủ xuyên qua tầng tầng Linh thạch rồi đâm trúng một vật nặng.

"Đinh. . ."

Tiếng va chạm du dương vang vọng trong không trung.

Đám người nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy trong vùng hạch tâm của Linh mạch đột nhiên xuất hiện một người đang cầm áp chủy hắc hồ khoanh chân ngồi ngay ngắn.

Thân thể của người này cứng đờ, hoàn toàn không có khí tức, hiển nhiên là đã chết không biết bao nhiêu năm.

Áp chủy hắc hồ* trong tay đối phương cũng chẳng hề nổi bật, nhưng vừa rồi chính vật này đã làm cho Pháp bảo chủy thủy trong tay Thân Hầu không công mà lui. (ấm pha trà màu đen có vòi giống như miệng vịt)

"Đó là cái gì?"

"Cẩn thận."

Trong mắt của mọi người đều hiện ra vẻ cảnh giác, cẩn thận kéo dài khoảng cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận