Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 391. Ám Toán

Chương 391. Ám Toán


Người dịch: Whistle

Mặc dù ả nữ tu tà đạo kia biết được không nhiều, nhưng từ theo trong miệng ả ta mà Mạc Cầu cũng biết được không ít tin tức.

Sau khi tập hợp những tin tức này lại đã khiến cho hắn sợ hãi cả kinh.

Tà đạo công phạt Thương Vũ phái tuyệt đối không phải là chuyện nhất thời trùng động, sợ là sớm đã mưu đồ chuyện này nhiều năm rồi.

Cửu Sát điện cấu kết với Huyết Sát tông và Hợp Hoan tông cũng không phải là chuyện nhất thời xúc động, mà là chuyện đã lâu rồi.

Lăng Vân sơn mạch, các quốc gia xung quanh, trong mấy năm sau này thậm chí là dài hơn đều sẽ trở thành chiến trường chém giết của những người tu hành.

Trong loại tình huống này, trở về tông môn cũng chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.

Cho dù thành công đột phá trùng điệp trở lại tông môn thì những ngày tiếp theo cũng khó được yên bình.

Dù sao cũng đã lấy được Trúc Cơ đan rồi, chẳng bằng tìm một chỗ chỗ tu hành, tốt nhất có thể thành công Trúc Cơ.

Nếu như không được thì mới tìm biện pháp khác.

Về phần tình nghĩa tông môn. . .

Mạc Cầu không phải là người bạc tình bạc nghĩa, nhưng trong cái tông môn to lớ này đúng là không có thứ gì đáng giá hắn liều mình nỗ lực.

Dù sao đến giờ hắn vẫn chỉ một đệ tử Ngoại môn, ngay cả chỗ tốt của Nội môn cũng chưa từng được hưởng.

Về phương diện công pháp.

Pháp môn của Thương Vũ phái thì không cần phải nghĩ, nhưng truyền thừa của Diêm Phù tông mà Bách Quỷ Tẩu lưu lại cũng cực kỳ bất phàm.

Nghĩ vậy, Mạc Cầu liền xoay người ngồi dậy, linh quang lóe lên, xuôi theo mật đạo độn lên trên.

Hai canh giờ sau.

Mạc Cầu xuất hiện dưới bóng râm của một cây đại thụ, tay bấm pháp quyết, khí tức ẩn nấp không hiện.

Trên không.

"Rầm rầm. . ."

Một tấm vải bảy màu đang bị gió thổi run run, giống như một đám mây bảy sắc đang lướt về phương nam.

Tốc độ của đám mây này không nhanh, bên trên có mấy vị nữ tu, thỉnh thoảng còn có một cỗ thần niệm ba động đảo qua.

Đệ tử Hợp Hoan tông!

Đợi khi đám nữ nhân này đi xa, Mạc Cầu mới từ chỗ ẩn thân bước ra, hắn chau mày, cúi đầu nhìn tổ ong trong tay mình.

Vật này chính là Yển sư tạo vật, bên trong có hơn một ngàn con Linh phong, sớm đã bị hắn thả ra tứ phương.

Mà nay.

Cũng chỉ có mấy chục con là có phản hồi.

Điều này nói rõ ở phụ cận có rất nhiều tu sĩ tà đạo, sợ là không được bao xa liền có một đội nhóm.

Thiên la địa võng!

Chẳng trách Tổ Địch nói chắc như đinh đóng cột là đám đệ tử của Thương Vũ phái sẽ không trốn xa được.

Cho dù là lấy thực lực và thủ đoạn của Mạc Cầu thì cũng phải cẩn thận như vậy rồi, những người khác đương nhiên là sẽ không cần nhiều lời.

Trong lúc trầm ngâm, hắn cảm nhận được một vật gì đó, làm cho trong lòng Mạc Cầu nhảy lên một cái, vô thức nhìn về phương bắc.

. . .

Trịnh Tùng cúi thấp người, cẩn thận từng li từng tí tiềm phục ở giữa khe hẹp của hai vách núi.

Cho dù hiện giờ đang ở trong hiểm cảnh, nhưng thân thể mềm mại đang bám chặt phía sau vẫn làm cho trong lòng y cảm thấy ấm áp.

Trịnh Tùng xoay người nhìn lại với ánh mắt thâm tình:

"Sư muội, muội yên tâm, cho dù ta có mất mạng thì cũng nhất định mang được muội ra ngoài."

"Sư huynh. . ." Trên mặt Đinh Bội Văn hiện lên vẻ cảm động, không nhịn được đưa tay nắm chặt ống tay áo của Trịnh Tùng, nói:

"Huynh đã thoát được nguy hiểm thì cần gì phải trở về tìm muội nữa, làm vậy chẳng phải là tự hãm tuyệt cảnh sao?"

Mặc dù tu vi của Trịnh Tùng không cao lắm, nhưng địa vị bất phàm, vả lại thiên phú cũng cực kỳ xuất chúng.

Cho nên y là một trong mười ba người cuối cùng từ trên phi chu nhảy xuống.

Nguyên bản lại đi về phía trước không xa liền có thể đến được một nơi tương đối an toàn, nhưng Trịnh Tùng lại trở về nơi này.

Chỉ vì mang theo Đinh Bội Văn.

"Không thể nói như vậy." Trịnh Tùng lắc đầu:

"Ta đã đáp ứng là sẽ chăm sóc cho muội, há có thể nuốt lời, lần này chúng ta nhất định phải cùng nhau rời đi."

"Sư huynh. . ." Đôi mắt đẹp của Đinh Bội Văn chớp động, nói:

"Hiện giờ tông môn đã bị vây kín, toàn bộ Thương Vũ phái đều khó bảo toàn, chúng ta còn có thể đi nơi nào?"

"Đừng uể oải như vậy." Trịnh Tùng chậm rãi trấn an:

"Tông môn có trận pháp bảo vệ, cho dù là Kim Đan Tông sư đích thân đến thì cũng khó có thể phá vỡ nhanh như vậy."

"Lại nói. . ."

Trịnh Tùng trầm ngâm một chút rồi mới tiếp tục nói:

"Nơi mà chúng ta muốn đi không phải là trụ sở tông môn, mà là hậu thủ mà tiền bối đã chuẩn bị từ trước."

"Một bí địa rất an toàn!"

"Nha!" Đinh Bội Văn sáng mắt lên:

"Sư huynh, nơi mà sư huynh nói là ở đâu? Còn có nơi nào an toàn hơn cả trụ sở tông môn sao?"

"Cái này. . ." Trịnh Tùng tỏ ra chần chờ, lập tức nói:

"Bây giờ thì muội không cần phải biết, khi đến thì muội sẽ tự biết thôi, nơi này tuyệt đối an toàn."

"Vả lại cho dù gặp ơhari tình huống khẩn cấp thì cũng không cần lo lắng, tiền bối đã sớm có kế hoạch."

"Như vậy à!" Đinh Bội Văn chậm rãi gật đầu, lại thở dài nói:

"Đáng tiếc, tông môn bị vây, đồ vật đều ở bên trong."

"Cho dù chúng ta có chạy ra ngoài thành công thì cũng không có Trúc Cơ đan, đạo đồ cũng mất hi vọng."

Nghe vậy, Trịnh Tùng nở một nụ cười, nói:

"Sư muội có chỗ không biết, chỗ được gọi là bí địa này đương nhiên sẽ có rất nhiều vật tư mà tông môn đã chuẩn bị từ trước."

"Huống chi. . ."

Y lật tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bình sứ:

"Sư muội đoán xem trong bình này là gì?"

"Là cái gì?" Đinh Bội Văn tùy ý hỏi một câu, sau đó liền lập tức tỉnh ngộ, vẻ mặt cuồng hỉ:

"Trúc Cơ đan?"

"Không sai!" Trịnh Tùng gật đầu:

"Chính là Trúc Cơ. . ."

"Ây. . ."

Trịnh Tùng còn chưa dứt lời, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, y cúi đầu xuống, chỉ thấy một thanh lợi nhận đã đâm xuyên lồng ngực mình.

Lợi nhận phong mang tất lộ, bên trên nhuốm đầy máu tươi, còn có một lực xé đang xuôi theo miệng vết thương lan ra khắp toàn thân.

Trịnh Tùng run rẩy ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy khó có thể tin.

Cô gái trước mặt đã không còn vẻ mảnh mai giống như trước đây, mà trên gương mặt xinh đẹp cũng hiện lên hàn ý.

Trong đôi mắt đẹp còn lan tràn sát cơ lãnh túc.

"Vì... vì cái gì?"

Trịnh Tùng đưa tay muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại tốn công vô ích, hai tay bất lực rủ xuống.

"Vì cái gì?" Trên mặt Đinh Bội Văn hiện lên vẻ giễu cợt:

"Chỉ có thể nói, sư huynh thực sự là quá ngây thơ, thật sự cho rằng muội là thiếu nữ thanh thuần vô tri sao."

"Nếu chỉ là như thế thì cũng thôi, nhưng người ở bên cạnh người lại cảnh cáo ta, kêu ta cách xa ngươi ra, nếu không sẽ nói cho ngươi biết không ít sư huynh đệ trong tông môn đã từng cặp kè với ta."

"Ngươi. . ."

Thân thể Trịnh Tùng run lên, trong lòng dâng lên một cơn phẫn nộ, trong lúc nhất thời đã đè nén cơn đau kịch liệt trên người:

"Tiện nhân!"

"Ta là tiện nhân." Đinh Bội Văn nhún vai, cầm lấy bình Trúc Cơ đan trên tay Trịnh Tùng, nói:

"Nói thật cho ngươi biết, lúc trước khi còn ở trong bí cảnh thì ta và Tổ sư huynh đã đầu nhập vào Huyết Sát tông rồi."

"Cho nên dù là không viên Trúc Cơ đan này thì sư huynh cũng khó thoát một kiếp!"

"Ngươi. . ."

Trịnh Tùng há miệng muốn nói, nhưng trong miệng lại sặc ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo lui lại.

"Phốc!"

Đinh Bội Văn rút trường kiếm ra, cười lạnh:

"Thanh kiếm này tên là Liệt Hồn, có công dụng xé rách thân hồn, ta lấy được nó từ trong tay của một người đàn ông cũng một lòng một dạ với ta trước kia, giống như ngươi vậy, cho dù là người có tu vi Luyện khí viên mãn thì cũng chắc chắc phải chết."

"Sư huynh, cảm ơn mảnh thâm tình của sư huynh, còn có viên Trúc Cơ đan này nữa, ta sẽ để cho sư huynh chết được toàn thây."

"Ngươi. . ."

Ả nhìn Trịnh Tùng một cái, khóe miệng cong lên, tay áo dài lắc lư, bay lên không trung.

Để lại một tiếng nói lượn lờ:

"Ở lại nơi này chờ chết đi!"

Trịnh Tùng bất lực ngã xuống đất, trơ mắt nhìn Đinh Bội Văn bay lên không trung, trong mắt đều tràn đầy tuyệt vọng cùng không cam lòng.

Y muốn mắng chửi, nhưng cũng không còn sức để mở miệng, chỉ có thể gầm thét trong lòng:

'Tiện nhân!'

'Ngươi chết không yên lành!'

Dường như ông trời đã nghe tiếng gào thét của Trịnh Tùng, đúng vào lúc này, nhất đạo kiếm quang u ám xuất hiện, lặng yên lướt qua bóng người ở phía trên.

"Bạch!"

Bóng hình xinh đẹp ở giữa không trung đột nhiên khựng lại, đầu lâu mỹ lệ từ trên cổ lăn xuống.

"Lạch cạch!"

Thi thể rơi xuống đất, đạp nát một đống núi đá.

Một luồng đao quang như có như không lấp lóe ở nơi xa, chỉ trong thoáng chốc đã xuất ở trước mặt Trịnh Tùng.

"Trịnh sư đệ."

"Mạc. . . Mạc sư. . ." Trịnh Tùng há miệng muốn nói, nhưng giọng nói đã hoàn toàn mơ hồ.

"Chuyển sang nơi khác trước đã." Mạc Cầu nhìn xung quanh rồi lắc tay áo dài một cái, cuốn theo Trịnh Tùng biến mất không thấy gì nữa.

Mà ở vị trí thi thể của Đinh Bội cũng xuất hiện thêm một ánh lửa.

. . .

Sau nửa canh giờ.

Trong một huyệt động chật hẹp.

Trịnh Tùng nằm ngửa trên một tảng đá lạnh như băng, cảm nhận sinh cơ ở trong cơ thể đang từ từ trôi qua.

Trong mắt của Trịnh Tùng tràn đầy tuyệt vọng, không cam lòng, cuối cùng đều hóa thành vẻ đắng chát.

Y khàn khàn nói:

"Ta không có pháp nhãn như sư huynh, không biết chọn bạn mà chơi, rơi vào kết cục như vậy cũng là trừng phạt đúng tội."

"Ta cũng không ngờ là Tổ sư huynh lại phản bội tông môn." Mạc Cầu ngồi xếp bằng ở đối diện, tiếng nói lạnh nhạt:

"Chẳng qua nếu như Tổ sư huynh đã đầu nhập vào Huyết Sát tông thì chắc là Đinh sư muội cũng là như thế."

"Chỉ tiếc, ta đến chậm một bước, không thể ngăn cản ả ta."

". . ." Trịnh Tùng há to miệng, hai mắt chậm rãi khép chặt, nói:

"Thời gian của ta đã không còn nhiều, sư huynh có gì muốn biết thì cứ hỏi, Trịnh mỗ sẽ biết gì nói nấy."

"Đúng là ta có một chuyện không hiểu." Mạc Cầu gật đầu:

"Tông môn bị vây, lâm vào tuyệt cảnh, mặc dù chuyện này đột nhiên xảy ra, nhưng chắc chắn Lý tiền bối đã nhận được tin tức."

Những ngày đó, phi chu đi đi về về thay đổi phương hướng, khi thì tiến lên, khi thì lui lại, hẳn là đã biết được tin tức.

"Nếu đã biết rõ trụ sở tông môn nguy hiểm như thế thì tại sao tiền bối còn phải mang nhiều người như vậy trở về? Chúng ta thì thôi, sư đệ và Vương sư tỷ chính là lương đống của tông môn, há có thể có sai lầm?"

"Trừ phi. . ."

Hắn ngừng lại, nhìn về phía Trịnh Tùng:

"Tiền bối có lý do không thể không đến, vả lại, tiền bối chắc chắc sẽ để các vị không gặp phải nguy hiểm."

"A. . ."

Trịnh Tùng a nhẹ một tiếng, chậm rãi gật đầu:

"Sư huynh đoán không sai, ngoài trụ sở tông môn ra, bên trong Lăng Vân sơn mạch đúng là còn một nơi an toàn."

"Cái này. . ."

Y phí sức vươn tay, từ trên người gỡ xuống một vật, vứt cho Mạc Cầu:

"Địa điểm của nơi đó ở trong này, sư huynh có thể đi thử, chẳng qua lộ trình cũng sẽ không an toàn."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, ôm quyền chắp tay:

"Đa tạ!"

"Người nên nói cám ơn hẳn là ta mới đúng." Trịnh Tùng nhếch miệng cười khổ:

"Nếu như không phải sư huynh xuất thủ, sợ là ả tiện nhân kia đang vui vẻ tiêu dao ở nơi nào, ta cũng không thể sống tới hiện tại."

Trịnh Tùng trầm ngâm một lát, lại nói:

"Sư huynh là đệ tử của Xích Hỏa phong, vậy có biết được lai lịch tiên tổ của bản phong không?"

"Hửm." Mạc Cầu chau mày:

"Sư đệ muốn nói gì?"

"Mấy trăm năm trước, Xích Hỏa Lão Tổ đi theo Thương Vũ Chân Nhân sáng lập Thương Vũ phái, lập Xích Hỏa phong." Trịnh Tùng phí sức mở miệng:

"Lão tổ thiên tư xuất chúng, Thần thông siêu phàm, một thân sở học chẳng kém gì Thương Vũ Chân Nhân."

"U Minh Pháp Thể, Ly Hỏa Thần Chú, Tam Dương Huyền Công, Linh Quan Pháp Nhãn đều là do lão tổ truyền lại."

"Chắc là sư huynh vẫn chưa được học hết đúng không?"

Mạc Cầu không lên tiếng.

Trong mấy môn Công pháp này, Ly Hỏa Thần Chú thì chỉ có Chân truyền của Xích Hỏa phong mới được truyền thụ, hắn chưa từng học qua.

Ngược lại thì U Minh Pháp Thể và Linh Quan Pháp Nhãn đều đã nhập môn.

Mặc dù chưa từng tiếp xúc với Tam Dương Huyền Công, nhưng Huyền Hỏa Thập Nhị Cung chính là căn bản của môn công pháp này.

Trịnh Tùng tiếp tục mở miệng:

"Ta biết ở nơi nào có thể học được những pháp môn này, còn có thể tu luyện tới Đạo cơ hậu kỳ."

"Nha!"

Hai mắt Mạc Cầu sáng lên:

"Xin lắng tai nghe!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận