Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 172. Bọ Ngựa Bắt Ve

Chương 172. Bọ Ngựa Bắt Ve


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu xuyên thẳng qua khu rừng rậm, trên đường đi phàm là gặp phải những trận chém giết hắn đều sẽ tránh xa ra.

Hiện giờ, thế cục ở Phượng Đầu sơn cũng đã sáng tỏ.

Ở trên đỉnh núi chiến trường giữa các cao thủ Nhất lưu đỉnh tiêm, kẻ yếu đi lên chỉ có nộp mạng.

Đương nhiên là hắn sẽ không đi lên tham gia náo nhiệt.

Sườn núi là nơi hỗn chiến giữa phản phí, các thế lực lớn và cả dư nghiệt Hắc Sát giáo.

Là một trận hỗn chiến chân chính!

Thế lực khắp nơi đều có thù hằn và xích mích riêng, căn bản không thể nào tề tâm hợp lực, ngược lại còn không đâm dao sau lưng.

Nhất là Liên Minh Vũ hành.

Thế này lục được tạo ra từ rất nhiều giang hồ tán nhân, nhân viên hỗn tạp, cũng là thế lực có nhân số đông đảo nhất.

Đại đa số bọn hắn đều vì thù lao mà đến, chỉ cần có thể lấy được chỗ tốt, người nào cũng dám giết.

Chân núi, đội Chấp Pháp đang vây quét xua đuổi, càng ngày càng đi lên trên, nếu như có người lui lại thì sẽ bị giết không tha.

"Bạch!"

Gió táp chấn động, Mạc Cầu từ trên ngọn cây nhảy xuống trước một vách đá, hắn cẩn thận quan sát.

Trên tấm bản đồ 'da người' có không ít nơi bí ẩn, nhưng lại có rất ít địa điểm được đánh dấu.

Nơi này chính là một trong số đó.

"Ồ!"

Một dấu chưởng ấn trên vách núi đá làm cho Mạc Cầu nhướng, hắn tuần sát bốn phía, lại phát hiện không ít dấu chân.

Rất hiển nhiên là đã có người từng đến nơi này, cũng có thể là người đang tìm mật thất của Hắc Sát giáo.

Bất quá chắc hẳn đối phương không có địa đồ, nếu không cũng thể nào tìm kiếm trong phạm vi lớn như vậy.

"Két. . ."

Tiếng núi đá nứt vang làm cho ánh mắt Mạc Cầu chuyện động, lập tức duỗi ra năm ngón tay chế trụ một khối đá nhô lên rồi phát lực thôi động.

"Ông. . ."

Núi đá rung động, bụi bay tá lả, cửa đá được che giấu đang bị hắn từ từ đẩy ra.

Vầng sáng rọi xuống, trong thạch thất là một mớ hỗn độn.

Bàn đá, băng ghế, sách nằm rải rác trên mặt đất.

Mạc Cầu sững sờ, vô thức cho rằng mật thất nơi đây sớm đã bị người ta tìm được, còn vơ vét một phen.

Nhưng mà bỗng nhiên hắn ý thức được không đúng.

Trong thạch thất mặc dù hỗn loạn, nhưng vẫn còn để lại không ít đồ, nếu như bị người khác tìm tới sẽ không phải như vậy.

Có lẽ. . .

Lúc người của Hắc Sát giáo chạy trốn đã tìm kiếm đồ vật trong này và chỉ lấy đi những vật phẩm quý giá.

Hắn lách mình vào trong rồi lao thẳng tới giá sách.

Kinh Lôi chỉ!

Ngũ Long trảo!

"Tê. . ."

Mặt Mạc Cầu hiện lên vẻ cuồng hỉ:

"Lần này phát tài rồi!"

Chỉ nhìn lướt sơ qua một lần, Mạc Cầu đã võ kỹ trong tay đều bất phàm, thậm chí có môn còn không kém Âm Dương Thác Loạn đao.

Chỉ bằng vào những vũ kỹ này, chuyến đi này liền đáng giá.

Không hổ là nơi được đánh dấu trên bản đồ, nơi này sợ là một tàng bảo địa cực kỳ trọng yếu của Hắc Sát giáo.

Suy nghĩ chớp động, hình khắc văn tự ở trên vách tường lập tức hấp dẫn ánh mắt của Mạc Cầu, hắn tỏ ra vẻ tiếc hận.

Hình khắc trên tường rõ ràng là ——

Đại Hắc Thiên Quyền pháp!

Đây chính là võ học truyền thừa của Hắc Sát giáo, võ kỹ đỉnh tiêm, chỉ tiếc đã bị người ta phá hủy hoàn toàn.

Mạc Cầu lắc đầu rồi đi vào trong tìm một cái rương, bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ vật.

Công pháp bí tịch, thoi vàng ngân lượng, đan dược, một vài món binh khí đang nằm rải rác trên mặt đất đều được đóng gói kỹ càng.

Sau khi Mạc Cầu rời đi không lâu thì lại có một bóng người bước vào trong vách đá này, tìm tòi một hồi thì sắc mặt người này liền thay đổi.

. . .

Bên ngoài chiếc rương được khảm thiết diệp, vuông vức, cao hơn nửa người, bên trong chất đầy vật nặng.

Mạc Cầu vác theo cái rương này nên hành động cũng bị hạn chế.

Chẳng qua vẻ mặt hắn lại rất hài lòng, dưới chân mang gió, không hề cảm thấy nặng chút nào, lao thẳng tới chỗ tối phía dưới.

Nơi này nằm ở hậu sơn của Phượng Đầu sơn, trải qua nhiều năm không thấy ánh mặt trời, độc trùng có ở khắp mọi nơi, rất ít người đến đây.

Phía trên có dây leo đan xen, chướng khí tích súc.

Phía dưới thì ẩm ướt lạnh lẽo, âm khí hội tụ.

Ở những nơi chí âm như thế nào, nếu như người sống ở lâu, cho dù thể trạng cường tráng cũng phải bị bệnh nặng một hồi.

"Hô. . ."

Quần áo của Mạc Cầu chấn động, thân thể phiêu nhiên rơi xuống, nhíu mày tuần sát bốn phía.

Lần trước khi tới nơi này thì trời đông giá rét, khắp nơi trên đất toàn là tuyết bay, hoàn toàn khác biệt với hoàn cảnh hiện giờ.

"Lúc trước ở gần đây có hai cây đại thụ , dựa theo ghi chép thì chắc là hai cái cây này cũng đã khô héo rồi."

Đi một vòng xung quanh, bỗng nhiên mắt hắn sáng lên.

Nhảy nhót vài cái liền tới gần chỗ ở trong trí nhớ, đang định hành động thì đột nhiên đè lại đao kiếm bên hông.

"Ai?"

"Rầm rầm. . ."

Cách đó không xa, cỏ cây lắc qua lắc lại, bốn vị nam nữ thần sắc khác nhau từ chỗ tối đi ra.

"Đại ca." Một người tay cầm trường thương, quan sát Mạc Cầu một hồi, ánh mắt mang theo vẻ hung ác:

"Nếu không chúng ta làm thêm một vụ cuối cùng đi?"

"Tiểu tử." Một người xấu xí khác đang thưởng thức hai cây phân thủy thứ* trong tay, ánh mắt băng lãnh:

"Chỉ trách ngươi không may, tới nơi nào không tốt, hết lần này tới lần khác lại chọn đúng chỗ mà huynh đệ bọn ta đang ẩn thân."

(* một thứ vũ khí giống như thương, nhưng cả hai đầu của nó đều bén nhọn, chiều dài cỡ chừng một cánh tay.)

Mạc Cầu giật mình.

Nhìn vào cách ăn mặc của bốn người trước mắt thì chắc chắn là phản phỉ không thể nghi ngờ, bọn chúng định trốn ở chỗ này đến khi trận chém giết này kết thúc.

Ai ngờ ở cái nơi hẻo lánh cũng sẽ có người đến!

Đoán chừng là nhìn thấy Mạc Cầu một mình độc hành, còn vác theo một cái rương lớn như vậy cho nên nổi lòng tham.

"A. . ."

Mạc Cầu a nhẹ một tiếng:

"Thế nào, các vị định giết người cướp của sao?"

Nếu như không cần thiết thì hắn không muốn phải chém giết với người khác, nhưng nếu như chuyện phiền phức cứ tìm đến thì hắn cũng sẽ không e ngại.

Huống hồ.

Mặc dù bốn người trước mặt khí huyết dồi dào, nhưng cũng chỉ có một nam một nữ không nói tiếng nào là tu thành Chân khí, hẳn là cũng không mạnh.

"Bằng hữu." Gã nam tử ở giữa vẫn luôn quan sát Mạc Cầu rất kỹ, lúc này rốt cục mở miệng:

"Các hạ xuống đây cũng không nghĩ không muốn phải dính líu đến chuyện phiền phức, không bằng chúng ta cứ như vậy chia ra đi, như thế nào?"

"Đại ca!"

Không đợi Mạc Cầu mở miệng, người xấu xí kia đã biến sắc:

"Hắn chỉ có một người. . ."

"Ngậm miệng!" Nữ tử đột nhiên mở miệng:

"Đừng nói nhảm, nghe đại ca!"

Biểu tình của gã xấu xí ngưng trọng, ánh mắt lấp lóe, mặc dù trên mặt lộ vẻ không cam lòng, nhưng cũng không nói thêm nữa.

Chỉ có 2 người nam nữ ở giữa là lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Mạc Cầu không hề nháy mắt.

Không giống với hai người còn lại, bọn hắn biết rõ đao kiếm mà Mạc Cầu đang cầm trong tay khi bộc phát sẽ uy lực như thế nào.

Người này, rất mạnh!

Nếu như thật sự động thủ, mặc dù bọn hắn nhiều người hơn, nhưng trong lòng hai người lại không nắm chắc phần thắng.

"Như vậy tách ra." Mạc Cầu như có điều suy nghĩ, quan sát kỹ bốn người này một hồi liền chậm rãi gật đầu:

"Cũng tốt!"

"Tốt!" Nghe vậy, gã nam tử ở chính giữa cũng buông lỏng một hơi, lập tức vung tay lên, mang theo đồ vật dẫn đầu đám người lui lại:

"Chúng ta đi!"

Mạc Cầu đứng im bất động nhìn xem bốn người chậm rãi lui lại, cho đến khi khoảng cách xa mới cong người chạy vội.

Sau một khắc.

"Bạch!"

Trong bóng tối chợt xuất hiện hàn mang, tựa như có hơn một trăm đạo quang ảnh vẩy xuống, đột nhiên tụ lại giữa không trung.

"XÌ.... . ."

Lưỡi dao vạch phá cổ họng, máu tươi phun ra giữa không trung.

"Phù phù!"

Cơ hồ là cùng một thời gian, bốn bộ thi thể trùng điệp ngã nhào trên mặt đất.

Một bóng người cũng lặng yên hiện thân.

"Mạc đại phu?"

Người tới chậm rãi tới gần, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc:

"Không ngờ người cướp hết đồ trong bí khố chữ Ất của Hắc Sát giáo lại là ngươi!"

"Ngươi là. . ." Mạc Cầu cầm đao kiếm trong tay, vô thức lui lại, đợi khi thấy rõ người tới, mới kinh ngạc lên tiếng:

"Tán nhân Đỗ Thất!"

Hắn biết người này.

Gã là tôi tớ bên người của Lạc Anh kiếm Phương Vân Sơn, tuy là tôi tớ, nhưng lại có tu vi Chân khí ngoại phóng.

Nghe nói trước kia Đỗ Thất là vị giang dương đại đạo kiệt ngạo bất tuần, sau đó bị Phương đại hiệp tin phục, bỏ ác theo thiện, cam làm nô bộc, trung thành tuyệt đối hơn mười năm qua.

Chuyện này cũng tô điểm thêm một chút truyền kỳ về hai người.

"Thì ra là Đỗ tiền bối." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:

"Không phải tiền bối lên núi để hiệp trợ Phương đại hiệp sao, tại sao lại tới nơi hẻo lánh này?"

"A. . ." Đỗ Thất cười khẽ:

"Mạc đại phu đã biết rõ thì còn cố hỏi làm gì, Đỗ mỗ lưu tại sau lưng tất nhiên là vì tìm kiếm vật hữu dụng."

"Xem ra, đồ vật mà ta muốn ở trên người của Mạc đại phu!"

"Đỗ tiền bối nói đùa." Mạc Cầu đè xuống đao kiếm, chậm rãi nói:

"Tại hạ không rõ Đỗ tiền bối đang nói cái gì?"

"Địa đồ." Đỗ Thất đưa tay:

"Mạc đại phu muốn Đỗ mỗ tự mình động thủ, hay là ngươi ngoan ngoãn giao ra địa đồ, lưu lại toàn thây?"

"Ừm. . ." Tiếng nói của Mạc Cầu trầm xuống:

"Tiền bối muốn giết ta?"

"Haizz!" Đỗ Thất thở dài, mặt hiện vẻ không thú vị:

"Thôi, nói nhiều với ngươi như vậy cũng chỉ làm lãng phí thời gian, vẫn là ta tự mình động thủ vậy!"

"Động thủ?" Mạc Cầu kéo căng thân thể, đột nhiên mở mắt ra:

"Phía sau ngươi!"

"XÌ.... . ." Đỗ Thất khinh thường cười lạnh:

"Muốn gạt ta quay đầu, chàng trai trẻ, ngươi cũng quá mức ấu trĩ. . ."

"Bạch!"

Lời còn chưa dứt, thân thể gã ta đột nhiên cứng đờ, đầu lâu gục xuống, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngực trước lộ ra nửa con dao găm nhuốm máu.

"Hắn không có lừa ngươi." Một giọng nói khàn khàn từ sau lưng vang lên, Đỗ Thất gian nan quay đầu, còn nhìn rõ bộ dạng của người tới thì đã bất lực ngã xuống đất, sức lực toàn thân nhanh chóng trôi qua, trước mắt càng ngày càng mờ.

Chỉ có một giọng nói lạnh lẽo quanh quẩn bên tai:

"Người dám ngấp nghé bảo vật của bổn giáo, chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận