Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 85. Dạ Tập

Chương 85. Dạ Tập


Người dịch: Whistle

Dưới bóng đêm, có hai bóng người một trước một sau tiềm hành.

Người ở phía trước có dáng người cao gầy, chạy vội như linh hầu, dùng cả tay chân nên việc leo tường chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Mạc Cầu theo sau gã ta không xa, đặt chân im ắng, cơ bắp dưới chân có hơi run run, thân hình liền vọt tới trước.

Lúc này, hắn đã nhận ra người ở phía trước kia là ai.

Tây Nhai Hầu Ngũ!

Tên hiệu Hầu tử, sở trường về thân pháp, chỉ công, Luyện Bì Đại thành, ở trong Hắc Hổ đường cũng có danh khí nhất định.

Thanh danh người này không tốt lắm, thích trộm đạo, thích cờ bạc, từng có chào hỏi mấy lần với Mạc Cầu.

Nhưng mà như vậy thì trong lòng của hắn lại càng nghi hoặc, hắn có thể xác định là mình chưa từng đắc tội vói người này.

Hoặc là. . .

Có người ở sau lưng sai sử gã ta?

"Hô!"

Hầu Ngũ phóng qua tường viện, chạy vào trong một đình viện, quan sát xung quanh một chút liền nhanh chân chạy tới hậu viện.

Cuối cùng, gã dừng lại trước cửa một căn phòng có ánh đèn.

"Cộc cộc. . ." Hầu Ngũ nhẹ nhàng gõ cửa phòng, nhỏ giọng mở miệng:

"Gia, ta trở về."

"Vào đi!"

Giọng nói quen thuộc này làm cho Mạc Cầu đang ẩn thân chỗ tối nhướng mày, trong mắt chợt lóe lên sát cơ.

Là hắn!

"Vâng." Sau đó Hầu Ngũ lại quay qua quay lại nhìn thoáng một hồi, xác nhận không có người thì mới đẩy cửa lách mình bước vào.

Ánh mắt Mạc Cầu âm trầm, dưới chân nhẹ nhàng điểm nhẹ, Thất Tinh bộ phát huy đến cực hạn, vô thanh vô tức trượt đến cửa sau.

Ở giữa khung cửa sổ có một ít khe hở, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy bóng người đang ở bên trong.

Hầu Ngũ và. . .

Mục lão!

"Đã xử lý xong chưa?" Dưới ngọn đèn, sắc mặt Mục lão có vẻ hơi trắng xám, giọng nói cũng là hữu khí vô lực:

"Không bị người phát hiện ra chứ?"

"Ta làm việc, ngài yên tâm, hơn nữa ta cũng không phải là lần đầu tiên làm những chuyện này." Hầu Ngũ chợt vỗ vỗ bộ ngực mình:

"Ta đã rải hết thuốc bột lên hết các ngõ ngách trong phòng bếp, chỉ cần dùng phòng bếp thì đảm bảo họ Mạc sẽ khó thoát một kiếp."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Sắc mặt Mục lão thoáng buông lỏng, chậm rãi gật đầu, nhưng lại không yên lòng hỏi thăm:

"Ngươi có chắc là không làm kinh động tới hắn ta chứ?"

"Đương nhiên." Hầu Ngũ mở miệng:

"Mục gia ngài cũng nói là họ Mạc kia thâm tàng bất lộ, sao ta lại dám chủ quan chứ?"

"Ta vẫn luôn chờ đến khi đèn đuốc trong phòng của hắn tắt hết, sau khi xác nhận không có âm thanh nào thì mới ra tay."

"Ừm." Mục lão gật đầu, đưa tay lấy ra mấy khối bạc vụn rồi ném cho Hầu Ngũ:

"Dùng ít một chút, không có việc gì thì đừng có đi sòng bạc nữa, chỗ đó là một cái động tiêu tiền đấy, mặc ngươi ngàn lượng vạn lượng cũng sẽ không lấp đầy."

"Vâng, vâng, đa tạ Mục gia." Hầu Ngũ tươi cười nhận lấy số bạc này rồi liên tục không ngừng nói lời cảm tạ.

Ôm bạc vào lòng, gã lại nói:

"Mục gia, ngài đang lo gã họ Mạc kia sẽ thay thế vị trí của ngài ở Hắc Hổ đường sao?"

"Tiểu nhân cảm thấy chuyện này thật sự không cần thiết, hắn mới đây được bao lâu đâu, tuổi tác lại còn nhỏ, há có thể là đối thủ của ngài?"

"Cho dù là hắn muốn nhưng e là Đường chủ cũng sẽ không tin tưởng!"

"Ngươi biết cái gì." Sắc mặt Mục lão trầm xuống:

"Trước đây ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng đến khi. . ."

"Hừ!" Lão ta hừ nhẹ một tiếng, nói:

"Họ Mạc kia nhìn như không hiển sơn không lộ thủy, kì thực thân thủ bất phàm, ẩn tàng sâu như vậy tất có duyên cớ."

"Huống hồ, quyển dược thư của lão già họ Đinh cũng đang ở trong tay hắn, vô luận thế nào cũng không thể buông tha cho hắn được!"

Ngoài cửa sổ, hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.

Quả nhiên!

Người bịt mặt khi trước đã hạ thủ với Đinh lão chính là lão ta, chẳng trách lúc đó mình lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Chỉ là những ngày này mình vẫn luôn bận rộn nên không thể xác nhận, bằng không nhất định đã có thể sớm phát hiện.

Cho dù có che giấu tốt đến đâu đi nữa thì cũng có thể tìm ra một chút tung tích về một quyền, một trảo kia của mình trên người của lão ta.

"Thật sự là hắn đã giết chết phi đao Trương sao?" Hầu Ngũ hiếu kì mở miệng:

"Thuộc hạ cũng nghe nói là Mạc đại phu rất thích thu thập võ nghệ, cũng tưởng đó là đam mê thôi, thì ra bản thân hắn chính là một vị cao thủ võ học."

"Ừ." Đinh lão gật đầu:

"Nếu như ta không nhìn lầm, thủ pháp ám khí mà Mạc Cầu thi triển lúc đó chính là Thiên Tự Cửu Đả."

"Không ngờ là ngoài Trương hộ viện của Liễu gia ra, trong thành này lại còn có một người biết được tinh túy của môn ám khí này."

Đương nhiên là lão ta sẽ không thể nào nghĩ được, Mạc Cầu chỉ có được bí tịch mà có thể trong một khoảng thời gian ngắn liền học được môn võ công này.

"Thiên Tự Cửu Đả!" Hiển nhiên là Hầu Ngũ cũng đã nghe qua môn công pháp này, sắc mặt gã ta lập tức trắng bệch, còn không nhịn được vỗ nhẹ lồng ngực:

"Còn tốt, may mà lần này ta rất cẩn thận, nếu như mà bị hắn phát hiện ra thì chắc là trốn không thoát rồi."

"Ngươi cũng không cần phải lo lắng như vậy." Đinh lão cười lạnh:

"Hôm đó hắn đã trúng phải Ngũ Khí Triều Nguyên chưởng của lão phu, liền xem như là cao thủ Nội Tạng thì cũng không thể khôi phục lại trong một thời gian ngắn được."

"Ta đã thấy được thực lực của hắn, cũng chỉ là Đoán Cốt mà thôi, có lẽ là mấy ngày gần hắn đều phải bị nội thương dày vò."

Có chuyện mà lão ta càng không ngờ là, mặc dù tu vi của Mạc Cầu chỉ là Đoán Cốt, nhưng lực phòng ngự lại vượt qua cả Luyện Tạng.

Thậm chí còn có thể mài chết một kẻ Luyện Tạng có thành tựu như Độc Nhãn Bưu, hiệu quả chưởng lực của lão tự nhiên sẽ giảm bớt đi nhiều.

"Thì ra là vậy." Hầu Ngũ giật mình, lập tức xoa xoa bàn tay, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn về phía Mục lão:

"Cái này. . . , Mục gia."

"Muốn thuốc sao?" Mục lão vừa nhìn động tác của gã liền biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, lão lập tức hừ nhẹ một tiếng:

"Chờ đó đi!"

"Vâng, vâng." Hầu Ngũ đại hỉ, liên tục gật đầu.

Mục lão chỉ lắc đầu rồi quay người đi hướng vào trong phòng, rồi từ từ lôi một cái rương từ dưới giường ra.

Trong rương có rất nhiều vật phẩm, trong đó có lưỡng cái bình đan dược giống nhau như đúc.

Trên bình có dán một tờ giấy.

Lãnh Thạch Tán!

Đây là một loại thuốc có thể làm cho người sử dụng bị nghiện, cũng là thủ đoạn mà lão ta dùng để khống chế bọn thủ hạ.

Lúc này lão đổ ra hai hạt, đang muốn khinh thường cười lạnh, bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác uy cơ to lớn tim đập nhanh, phảng phất như có một nguy hiểm trọng đại sắp xảy ra, khiến lão ta lập tức căng thẳng.

'Kỳ quái. . . Có chỗ nào không đúng?'

'Họ Mạc trúng Ngũ Khí Triều Nguyên chưởng của ta rồi, thân thụ nội thương mà mấy ngày nay còn bận đến chân không chạm đất, lại thêm bản thân mình tận lực căn dặn, nên hắn ta sẽ không thể phát hiện ra hành động của Hầu Ngũ.'

'Chỉ cần hắn ăn những món ăn có trộn lẫn với Hồng Tuyến độc thì chắc chắn sẽ hôn mê tại chỗ, hư hư thực thực đột tử, sẽ không làm cho người khác phát giác, mà độc dược này tầm nửa ngày sau liền sẽ tự bay hơi, rất khó có thể phát hiện.'

'Hết thảy đều đang tiến hành theo kế hoạch, tại sao lòng mình lại vẫn luôn bất an như vậy?'

"Phù phù!"

Đột nhiên ngoại sảnh truyền đến một tiếng dị hưởng, âm thanh không lớn nhưng lại xúc động thần kinh căng thẳng của Mục lão.

"Ai!"

Lão hét lớn một tiếng, phất tay hướng sau lưng giũ ra một làn khói ngũ sắc, đồng thời giơ cao cánh tay phải.

Đúng vào lúc này, một bóng người trên tay dính máu từ bên ngoài xông vào, còn có mấy đạo hàn mang bay tới theo.

"Bạch!"

"Coong!"

Thiên Tự Cửu Đả!

Tụ nỗ tên nỏ!

Hàn mang va chạm giữa không trung, những tiếng đinh đương rung động, Mạc Cầu đóng chặt miệng mũi rôi xuyên vào trong làn khói xông đến phụ cận.

"Là ngươi!" Thấy rõ người tới, hai mắt Mục lão trợn tròn, vẻ mặt không thể tin nổi, lão rống to lên một tiếng:

"Làm sao có thể?"

Đột nhiên lão đã ý thức được chỗ nào không đúng.

Mặc dù là bản thân lão ta đã trù bị hết thảy mọi chuyện, và Mạc Cầu đã bị thương, nhưng lão chưa từng nghĩ tới nếu như Mạc Cầu không thụ thương thì sao?

Trong lúc đang suy nghĩ thì hai người đã va vào nhau.

Cơ thể Mục lão phiêu hốt, hai tay lăn lộn đi về, Ngũ Khí Triều Nguyên chưởng đánh ra bốn phương tám.

Mạc Cầu không rên một tiếng, chỉ rung nhẹ cánh tay, từng đạo hàn mang khúc chiết lướt qua hư không trước người.

Phân Ảnh kiếm, nhất tức cửu thiểm!

"Tê!"

Đoản kiếm lướt qua, máu tươi bắn tung tóe.

"Không muốn!" Đinh lão hoảng sợ kêu to:

"Ta có tiền, chỉ cần ngươi thả ta, ta có thể giao hết tất cả vàng bạc tài bảo cho ngươi."

"Còn có bí tịch võ công. . ."

Đáp lại lão ta chỉ có bảy đạo hàn quang đoạt mệnh.

Truy Hồn Thất đinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận