Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 806. Phượng Hậu

Chương 806. Phượng Hậu


Người dịch: Whistle

Hỏa phượng cũng không trúng chiêu của hắn, lập tức không nói gì, chỉ giương cánh ra, hóa thành một vệt lưu quang, xẹt qua một đường vòng cung, giơ vuốt chộp tới.

Phượng trảo sắc bén, hàn mang lấp lóe trên đó.

Cho dù Pháp bảo phòng ngự không chịu nổi một kích, bị nó xé ra thì Mạc Cầu cũng không cảm thấy kinh ngạc.

"Bạch!"

Đạo bào trên người lấp lóe linh quang.

Chỉ Xích Thiên Hà!

Phạm vi hơn một xích giống như một con sống trời.

Một người một chim rõ ràng đang cách nhau không xa, nhưng lại giống như đang đứng giữa hai bờ của con sông trời này, mặc cho phượng trảo điên cuồng cào xé, nhưng cự ly lẫn tốc độ đều trở nên vô cùng chậm.

"Li!"

Hỏa phượng thấy thế liền thét lên, tiếng hét làm cho thiên địa khí cơ biến đổi, bí pháp Chỉ Xích Thiên Hà cũng bị chấn vỡ vô số khe hở, giống như sắp bị phá tan thành mảnh.

Đương nhiên là Mạc Cầu sẽ không trơ mắt nhìn xem đối phương lao tới áp sát mình, hắn khẽ vung Bách Tịch Đao, một vệt đao mang mỏng như cánh ve quét ngang bay ra.

Đao mang giống như cánh quạt, những nơi nó đi qua, vạn vật bị nó dễ dàng cắt qua.

"Bạch!"

Hư ảnh lấp lóe, đao mang chém hụt.

Hỏa phượng thuộc long phượng, có thể nói là huyết mạch của Linh thú đỉnh tiêm, phi độn chi pháp truyền thừa há có thể là hạng hời hợt.

Bất quá nó cũng không hề lựa chọn dây dưa với Mạc Cầu, giương cánh né khỏi đao mang rồi xông lên phía trước.

Cứu Hỏa Toan Nghê mới là chính sự.

"Đứng lại!"

Mạc Cầu quát khẽ, Bồ Đề diệp run rẩy, Phật quang lấp lóe, độn pháp của hắn lập tức bạo tăng, lấp lóe một cái đã đuổi sát sau lưng Hỏa phượng.

Hắn khẽ vung Bách Tịch Đao chặn đường.

"Muốn chết!"

Hỏa phượng vỗ cánh né tránh, trong miệng gào lớn.

Nó có được năng lực khống chế lực lượng hệ hỏa, nơi Nguyên Thần Thần niệm đi qua đều có thể nhìn thấy toàn bộ pháp, trời sinh đã dung đạo.

Loại bản năng này là cảnh giới mà vô số người tu hành tha thiết ước mơ.

Mà nó vừa mới sinh ra liền có.

Cho dù là Nguyên Anh Chân Nhân, muốn thi triển Pháp thuật thượng thừa cũng phải vận dụng Thần niệm, điều động Pháp lực, dẫn động thiên địa nguyên khí, trình tự này là không thể thiếu.

Nhưng Hỏa phượng lại không cần.

Nó chỉ cần động niệm là Nguyên khí sẽ tùy theo biến hóa.

Cho dù là Phần Thiên Chân Hỏa thì cũng phải điều động theo bản năng.

Mắt thấy Mạc Cầu không ngừng dây dưa với mình, không đánh lui hắn thì nó khó có thể tiến lên, Hỏa phượng hét lên một tiếng, hai cánh giương ra, cong người nhào tới.

"Bạch!"

Lợi trảo, hai cánh, Chân hỏa, ba thứ này nối liền thành một khối ở trên người Hỏa phượng, trong chớp mắt đã biến hóa trăm ngàn lần, công hơn trăm ngàn cái.

Sắc mặt Mạc Cầu ngưng trọng, vô thức dừng bước.

Tại trong cảm nhận của hắn, thiên địa khí cơ ở trên người Hỏa phượng biến hóa nhanh đến cực hạn, ngàn vạn đạo khí cơ không ngừng biến hóa.

Giống như một người đang đồng thời thi triển ngàn vạn loại pháp môn vậy.

Cho dù mỗi một loại đều không mạnh, nhưng hợp lại cùng nhau thì cũng có thể bao phủ đối phương.

Huống chi mỗi đòn công kích của Hỏa phượng đều mạnh đến đáng sợ.

Hiển nhiên là loại kỹ xảo này cũng không chỉ là bí pháp đơn thuần, cho dù là với Thần niệm của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thì cũng chưa chắc có thể hơn được.

Chính có đem thi pháp hóa thành bản năng thì mới có thể làm được.

Hỏa phượng. . .

Linh thú không hổ là thiên địa sở chung chi vật.

Bất quá, con người sở dĩ là con người thì cũng có những chỗ mà các sinh linh khác không bằng, như có thể mở ra lối đi riêng, thậm chí còn có thể tự sáng tạo pháp môn.

Luận về biến hóa cực hạn thì Mạc Cầu không bằng đối phương.

Nhưng không phải cứ biến hóa nhanh là có thể thắng.

"Hừ!"

Hắn hừ nhẹ một tiếng, Nguyên Anh trong cơ thể khẽ nắm pháp quyết, nhục thân lập tức tương hợp, U Minh Pháp Thể xuất hiện, Chỉ Xích Thiên Hà cũng khuếch trương ra.

"XÌ... Lạp. . ."

Thiên hà bị phượng trảo xé rách.

Ba ngàn Thiên binh Phù văn lập tức ngăn chặn đường đi.

"Bành!"

Phù văn vỡ nát, Minh Vương Giáp xuất hiện ở trước mặt Hỏa phượng.

Đồng thời đao quang cũng đã xuất hiện ở trước mắt.

Mạc Cầu tiện tay xuất thủ đã đạt tới cảnh giới tự nhiên mà thành, nhìn như nhẹ nhàng chém vào, nhưng mỗi một kích đều có thể chém vỡ trăm ngàn đạo thế công.

Đao quang như vòng, điên cuồng chuyển động, dây dưa chém giết với Hỏa phượng.

Vào thời khắc này, lực lượng và kỹ xảo trong tay hắn đã có thể hoàn mỹ thể hiện ra.

Nguyên Anh và nhục thân dung hợp cũng khiến cho lực bộc pháp của Mạc Cầu có thể so với Thập giai Linh thú, khi đối mặt với Hỏa phương Thập giai đỉnh phong, trong thời gian ngắn hắn cũng không hề rơi xuống hạ phong.

"Li!"

Tiếng thét đột nhiên vang lên.

Một làn sóng âm như có thực chất đột nhiên xông đến, còn có mười cọng lông vũ nhuốm máu bay ra, đan xen chém về phía Mạc Cầu.

"Coong!"

Đao thanh dâng trào.

Thập Phương Sát Đạo tích súc đã lâu lập tức lao tới.

"Oanh!"

Hư không chấn động, cổ họng Mạc Cầu ngòn ngọt, cơ hồ bị đánh đến sắp thoát khỏi trạng thái Diêm La Pháp thể, cơ thể đang rơi xuống mặt đất.

Bất quá. . .

"Đã đủ thời gian!"

Phía trên.

"Trảm "

Một vệt hàn mang xẹt qua hư không, cơ thể Hỏa Toan Nghê trì trệ, phần cổ xuất hiện một vết nứt, đôi mắt màu đỏ đã bắt đầu ảm đạm.

"Li!"

Hỏa phượng giận dữ hét lớn một tiếng.

"Bành!"

Mạc Cầu bị đập rơi xuống vực sâu.

"Hả?"

Thần niệm đảo qua, một cái bọt khí nhàn nhạt xuất hiện trong nhận biết của hắn.

Bọt khí điên cuồng phun ra nuốt vào độc chướng, hỏa diễm, mỗi một cái đều giống như đang ẩn chứa một phương thế giới, uy năng lộ ra làm cho người ta phải kinh ngạc run rẩy.

"Cái này. . ."

"Thái Cổ Độc Hỏa!"

Trên mặt Mạc Cầu hiện ra vẻ cuồng hỉ, cũng hiểu lý do tại sao nơi này lại có hai con Linh thú Thập giai trông giữ rồi.

Thái Cổ Độc Hỏa chính là loại Linh hỏa trong truyền thuyết, nghe nói mỗi một ngọn Thái Cổ Độc Hỏa đều có thể tạo ra một con hung thú hủy thiên diệt địa.

Tên là Thái Cổ thì tất nhiên là trường tồn tại thế hơn ức vạn năm.

Gọi là độc hỏa là vì độc tính của nó rất khốc liệt, nhiễm phải tất chết.

Có thể uẩn sinh linh, chính là âm cực sinh biến, hướng chết phản sinh.

Linh hỏa như vậy chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, nơi đây lại có mười mấy ngọn, sợ là có thể để cho hai con Linh thú Thập giai đột phá tới Thập Nhất giai.

Khó trách Hỏa Toan Nghê và Hỏa phượng sẽ canh giữ ở nơi này.

Thật ra suy nghĩ của hắn cũng đã đúng chừng 8, 9 phần rồi.

Chỉ khác một cái là Thái Cổ Độc Hỏa ở đây có huyền diệu khác, Hỏa Toan nghê và Hỏa phượng tạm thời không thể luyện hóa, nhưng sau này lại có thể trợ giúp bọn chúng đột phá đại nạn Thập Nhất giai.

Thành tựu, Thập Nhị giai!

Mạc Cầu không kịp nghĩ nhiều, nhân lúc con Hỏa phượng đang vô tâm để ý tới nơi này, hắn liền vọt mạnh tới khí phao bên dưới, thi triển pháp quyết, thu hồi một đóa Thái Cổ Độc Hỏa trong đó.

"Hả?"

Bọt lửa nhập thể, sắc mặt của hắn không khỏi đại biến.

Giống như trên người hắn đang mang theo một quả bom vậy, ngay cả Đại La Pháp Nhãn cũng đang điên cuồng phát ra báo động.

Quan trọng hơn là. . .

"Li!"

Hư không rung động.

Hư không xung quanh mười mấy cái khí phao đang không ngừng lắc lư kia đột nhiên trì trệ, một luồng khí tức kinh khủng từ bên trong hiện ra.

Hỏa phượng!

Một con, hai con. . .

Có tới hơn mười luồng khí tức Bát giai từ bên trong truyền đến.

"Cái này là cái gì?"

Mạc Cầu biến sắc.

Hắn cũng hiểu là những bọt khí Thái Cổ Độc Hỏa để ở chỗ này lâu như vậy mà cũng không có bị lấy đi thì sợ là đang dùng để trấn áp cái gì đó.

Hiện giờ bị hắn lấy đi một cái, phong ấn đã nới lỏng.

Sợ là có thứ gì đó sắp chui ra.

Nhiều Hỏa phượng như vậy. . .

Chẳng lẽ lại là phượng tổ?

Đã có Táng Long Thiên, lại xuất hiện thêm một nơi Táng Phượng thì cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.

Nghĩ nghĩ, sắc mặt Mạc Cầu ngưng trọng, thân hóa lưu quang, cuốn theo vài cái bọt khí Thái Cổ Độc Hỏa rồi vọt mạnh lên không trung.

"Đi mau!"

............

"Li!"

Tiếng gào thét xé rách hư không, chấn động ngàn dặm.

Hỏa quật to lớn đột nhiên lõm xuống, những con Hỏa phượng bị liệt diễm bao phủ đang phóng lên không trung, còn có một con Đại Phong* bốn cánh tám đuôi ngửa mặt lên trời gào thét. (một loài chim săn mồi hung dữ trong thần thoại và truyền thuyết Trung Quốc.)

"Phản đồ!"

Trong đó có một con Hỏa phượng bị ngọn lửa màu vàng bao phủ, đôi mắt nộ phóng kim quang, lộ rõ vẻ uy nghiêm, nghiêng đầu nhìn về phía con Hỏa phượng đang run lẩy bẩy cách đó không xa.

Trước đó không lâu, con Hỏa phượng này vẫn còn đang áp chế Mạc Cầu, đuổi cho đám người Đế Khốc hốt hoảng bỏ chạy, nhưng biểu lộ hiện giờ lại giống như như bị đối phương dọa cho sợ vỡ mật.

Ngay cả động đậy cũng không dám.

"Phượng hậu."

Con Đại Phong bốn cánh tám đuôi ngửa mặt lên trời gào thét:

"Giao nó cho ta xử lý đi!"

"Ừm." Hỏa phượng màu vàng chậm rãi gật đầu:

"Lưu nó một mạng, hỏi rõ tình huống trong Táng Long Thiên, còn có lý do tại sao lại trấn phong thông đạo, để cho chúng ta phải chờ đợi khổ sở trong nhiều năm như vậy."

"Vâng!"

Đại Phong gật đầu, bốn cánh khẽ giương ra, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt của con Hỏa phượng đang run lẩy bẩy kia rồi há to miệng rộng ngậm lấy cổ của nó.

Lách mình một cái đã biến mất không thấy gì nữa.

"Táng Long Thiên!"

Hỏa phượng màu vàng giương cổ lên, đôi mắt chớp động:

"Nếu như lần hay hai tộc Long Phượng vẫn không thể đạt thành ước định thì cuối cùng cũng sẽ nhấc lên đại chiến, các ngươi đều chuẩn bị xong chưa?"

"Li!"

"Rống!"

Tiếng gào thét liên tục truyền đến, vang vọng giữa thiên địa.

Không lâu lắm, những con Hỏa phượng, Đại Phong trên Bát giai liền bắt đầu thăm dò bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận