Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 693. Nguyên Anh

Chương 693. Nguyên Anh


Người dịch: Whistle

"Quỷ vật Âm phủ!"

Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Mạc Cầu liền xuất hiện ý nghĩ này.

Những con quái vật có khí tức âm lãnh, u ám, Quỷ khí thuần túy, không có một chút sinh cơ mà vật sống nên có, tướng mạo lại dữ tợn kinh khủng, làm cho người nhìn sinh ra nỗi sợ hãi ẩn sâu trong nội tâm này cực kỳ giống Quỷ vật Âm phủ trong truyền thuyết.

Nếu bọn chúng đã xuất hiện ở đây. . .

Thánh tông đã đả thông âm dương lưỡng giới rồi sao?

Nghĩ nghĩ, trong lòng Mạc Cầu không khỏi phát lạnh.

Này như đây là thật, vậy thì tình cảnh của mấy vạn năm trước lại tiếp tục tái diễn, không biết có bao nhiêu sinh linh bởi vì vậy mà mất mạng, chúng sinh đều sẽ gặp nạn.

Mạc Cầu giơ Linh vật trong tay lên, nhíu mày một cái.

Dựa theo quy củ trước đó, một khi mang Linh vật của Vân Mộng Thủy Giới rời khỏi thế giới này thì Linh vật sẽ bắt đầu bị giảm dược lực, mấy năm sau sẽ hóa thành phàm vật.

Nhưng còn ở bên trong thì sẽ không xảy ra chuyện này.

Mà nay.

Dược tính của Linh vật đang xói mòn, chẳng phải là đang nói. . .

"Mau nhìn!"

Trương Yến đưa tay lên cao, lớn tiếng kinh hô:

"Nơi đó hình như là Vạn Thọ Thần Sơn ở Vân Mộng Xuyên của Thất Thánh minh!"

Mạc Cầu ngẩng đầu.

Chỉ thấy chân trời vỡ ra, không chỉ có rất nhiều Quỷ vật ngã xuống, còn đả thông thông đạo với Tổ miếu và Vân Mộng Thủy giới, ngay cả Vân Mộng Xuyên ở ngoại giới cũng đã lộ ra.

Vạn Thọ Thần Sơn đang lơ lửng phía chân trời, rất nhiều lưu quang lấp lóe, các loại Thần niệm tràn vào bên trong, những người tu hành trên đó đều tỏ ra kinh nghi bất định, ý niệm lộn xộn.

Quả nhiên.

Vân Mộng Thủy Giới đã được quán thông với Vân Mộng Xuyên.

Hoặc là nói, đồ vật hoặc nhân vật nào đó chèo chống Vân Mộng Thủy Giới đã không còn tồn tại nữa, cho nên mới làm cho thế giới này bất ổn, Linh vật trong tay cũng bắt đầu mất đi hiệu lực.

"Khí tức của vật còn sống!"

Không kịp nghĩ nhiều, một giọng nói cổ xưa, khàn khàn từ cách đó không xa vang lên, còn có một luồng khí tức âm trầm lao về phái hai người.

Dường như luồng khí tức này do tử ý ngưng tụ, vừa chạm vào đã làm cho lòng người phát lạnh.

Hai người nghiêng đầu nhìn sang.

Tiếng nói phát ra từ một tôn cự nhân cao chừng năm trượng.

Tên cự nhân này có làn da khô quắt, đầu lớn vô cùng, giống như một bộ xương to lớn, hai con mắt trống rỗng, bên trong có Quỷ hỏa lắc lư, trong tay cự nhân cầm một cây cự côn, đang từ phía xa nhìn sang nơi này.

Bên trong cơ thể của nó tràn đầy Tử khí, giống như một cái lỗ đen đang không ngừng thôn phệ khí tức thuộc về Dương gian.

Ở bên cạnh nó còn có mười mấy bóng người cầm quải trượng, thân thể còng xuống, đang lơ lửng trên không trung giống như quỷ ảnh.

Sau lưng là hàng ngàn hàng vạn con dị loại.

"Sát Sinh Ác quỷ!"

"Sử Chấp Trượng!"

"Thực Phát Quỷ!"

"Thực Hủ Quỷ!"

Rất nhiều Quỷ vật vốn chỉ nên xuất hiện ở bên trong điển tịch lại hiện ra trước mắt Mạc Cầu, cũng làm cho sắc mặt của hắn trở nên khó coi.

"Ăn!"

Một con Sát Sinh Ác Quỷ thấp giọng gào thét, rất nhiều Ác quỷ khác liền nhao nhao gào lên, đều nắm chặt Quỷ binh rồi lao về phía hai người giống như một bầy kiến vậy.

"Thứ quỷ quái gì vậy?"

Sắc mặt Trương Yến trắng bệch, vô thức tế ra Phi kiếm, kiếm quang dài lên trăm trượng, lao thẳng về phía đám Quỷ vật.

"Bành!"

"Phốc phốc. . ."

Tam Dương Kiếm Quyết chí cương chí dương, chính là một trong những môn kiếm pháp nhất tuyệt ở Vân Mộng Xuyên, Trương Yến cũng là Tông sư Kim Đan, Phi kiếm tùy thân càng sắc bén dị thường.

Một phen quét ngang, trước mặt lập tức trống không.

Ở trước mặt nàng, Quỷ vật bình thường căn bản không thể chịu nổi một kích!

Chẳng qua những Quỷ vật này bẩm sinh đã có năng lực tiến vào hư vô, cũng có không ít cường giả, cho nên vẫn có rất nhiều con thoát được một kiếp rồi tiếp tục lao tới.

Bọn chúng dường như không hề biết e ngại là thứ gì.

Cho dù đồng bọn tử vong thì cũng thờ ơ.

Con Sát Sinh Ác Quỷ lên tiếng đầu tiên có thực lực mạnh nhất, trong hơi thở chỉ có ý chí thôn phệ sinh linh vật sống.

Cho dù bị kiếm quang ngăn cản thì nó vẫn như không ngừng bổ nhào tới trước.

"Ngươi nói không sai, bọn chúng chính là quỷ vật." Mạc Cầu hừ nhẹ một tiếng, năm ngón tay khẽ bóp, liệt diễm ở bên cạnh phun trào, đột nhiên cuồng quyển.

Viêm Hỏa Thần Long!

"Oanh!"

Liệt diễm cuồn cuộn lao ra.

Đám Quỷ vật vừa mới chạm vào thì lập tức trở thành những ngọn đuốc.

Bọn chúng giãy dụa, gào thét, nhưng uy năng của ngọn lửa không chỉ không hề yếu bớt, mà ngược lại còn càng ngày càng mạnh, đốt cho bọn chúng trở thành tro bụi.

"Cửu Hỏa Thần Long!"

Mạc Cầu bấm tay điểm ra, hư không ở bên cạnh giống như bị nứt ra vậy, chín con hỏa long dài đến trăm trượng gào thét bay ra, mạnh mẽ đâm tới.

Liệt diễm đốt cháy Âm hồn, cho nên Quỷ vật cũng không thể trốn được.

Mà khi Quỷ vật bị đốt cháy thì sẽ hóa thành Quỷ hỏa, rồi lại bị hỏa long thôn phệ, một đường vọt tới trước một đường lớn mạnh, cho đến khi triệt để thôn phệ với đám Sát Sinh Ác Quỷ kia.

"Đi!"

Một kích chém giết gần vạn con quỷ vật, nhưng Mạc Cầu lại không hề vui mừng chút nào, tay áo dài cuốn theo Trương Yến, hóa thành một luồng lưu quang bay nhanh về phía trước.

Nơi này còn có không ít Quỷ vật, nhưng may mắn là cường giả rải rác.

Tiện tay chém giết mấy đám liền có thể tìm được một chỗ tạm thời an toàn.

Nhưng không phải Kim Đan nào cũng giống như Mạc Cầu, có thể tiêu diệt bọn chúng một cách dễ dàng, không bao lâu sau, ở nơi sâu trong Tổ miếu truyền ra những tiếng gầm thét không cam lòng của người tu hành.

Xem tình huống thì đã có không ít người gặp nạn.

"Ở đằng kia!"

Trương Yến bị Mạc Cầu nắm lấy, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, bỗng nhiên đưa tay chỉ về phía trước:

"Nơi mà gia gia của ta nói là ở đằng kia!"

"Ồ?"

Mạc Cầu nhíu mày.

Hắn vốn đã định thừa cơ rút đi, thậm chí còn cảm thấy may mắn khi trở về Vân Mộng Xuyên, rời xa chỗ thị phi này, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi, đã gần tới được mục đích.

Nơi xa, khí tức Kim Đan thậm chí là Nguyên Anh Chân nhân đều đang ngo ngoe muốn động, gần đây lại không có bao nhiêu cao thủ, hắn cũng không ngại qua đó tìm hiểu một chút.

Độn quang lập tức rẽ ngoặt, bay thẳng tới nơi mà Trương Yến chỉ.

Đó là một tòa đại điện.

Đại điện vốn nên ẩn vào hư không, giấu ở nơi không thể điều tra, chẳng qua hiện giờ toàn bộ Tổ miếu đều đang bắt đầu lắc lư, Vân Mộng Thủy Giới cũng lộ ra vẻ dị thường.

Tòa cung điện này cũng đã hiển lộ ra ngoài.

Bởi vì quy tắc không gian bất ổn cho nên làm cho nó lúc thì hiện hình, lúc thì biến mất, trông cực kỳ quỷ dị.

Ở xung quanh đại điện có rất nhiều Quỷ vật, chẳng qua đều đã bị hỏa long của Mạc Cầu càn quét chỉ trong chớp mắt.

"Đát!"

Độn quang đáp xuống, hiện ra hai người một chó.

"Chính là chỗ này?"

Mạc Cầu nhíu mày.

Điện đường ở trước mặt đã rách nát không chịu nổi, mái vòm bên trên đã biến mất không thấy gì nữa, mười tám cây xà trụ lớn cũng đã bị đổ sụp hơn một nửa.

Ngoài việc trên vách tường vẫn còn có một chút thạch điêu ra thì không còn vật nào khác.

"Chắc. . . chắc là vậy."

Trương Yến chần chờ một chút, nắm tấm vải rách trong tay rồi nói:

"Gia gia của ta nói, nơi này có một cái quan tài, bộ quần áo này được lấy từ trong cái quan tài đó, nhưng tại sao bây giờ lại không có? Chẳng lẽ chúng ta đã tìm nhầm nơi?"

"Không có thời gian!"

Mạc Cầu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn chân trời.

Trải qua một khoảng thời gian trì hoãn, Vân Mộng Thủy Giới đã bắt đầu dung hợp với Vân Mộng Xuyên, vô số Quỷ vật bắt đầu phóng tới Vạn Thọ Thần Sơn.

Quỷ vật lít nha lít nhít, vô biên vô tận, tràn ngập cực hạn tử ý, giống như một vũng mực tàu đang điên cuồng xâm nhiễm chân trời, làm cho người nhìn tê hết cả da đầu.

Ở trên Vạn Thọ Thần Sơn có Linh quang lấp lóe, bọn chúng đang điên cuồng lao tới, những tu sĩ bị phân tán ở bên ngoài đều đã bị Quỷ vật bao vây.

Trên trời không chỉ có Quỷ vật rơi xuống.

Mà còn có rất nhiều thi thể của người tu hành!

"Oanh!"

Đột nhiên, hai luồng khí tức kinh khủng xuất hiện giữa thiên địa, một màu đỏ trắng, một kiếm quang phiêu miểu đang nghiền ép rất nhiều Quỷ vật giống như đang cắt lúa vậy.

Nguyên Anh!

"A Di Đà Phật!"

Phương xa, một người niệm tụng phật hiệu bước tới, một bước hơn mười dặm, Phật quang phổ chiếu khắp dưới, rất nhiều Quỷ vật đều nhao nhao tan rã.

Tiếu Di Lặc!

"Đôm đốp. . ."

Lôi quang nhảy nhót, gột rửa tà ma.

Một bóng người hạ xuống, mấy chục con Quỷ vật mạnh mẽ bị lôi quang tiêu diệt.

Quân Lôi Chân nhân!

Bốn vị Nguyên Anh!

Khí tức của Nguyên Anh Chân nhân tràn ngập giữa thiên địa, cho dù là cách xa nhau ngàn dặm cũng làm cho Pháp lực của Mạc Cầu vận chuyển không lưu loát.

Uy thế của Nguyên Anh kinh khủng như vậy sao?

"Thật can đảm!"

Trong hư không chợt vang lên một tiếng gầm thét.

Hư không chấn động, một tôn cự nhân phá không lao ra, trong tay cầm cây đồng trượng dài hơn năm mươi mét đập tới đầu của Quân Lôi Chân nhân.

"Chết đi!"

"Bành!"

"Đương . ."

Lôi quang bổ vào trên người cự nhân, đánh cho gã ta bay xa trăm trượng, nhưng khi nhìn kỹ, người bị lôi đình mà Nguyên Anh Chân nhân triệu hoán đánh trúng lại không hề bị thương.

Mà Quân Lôi Chân nhân thì bị một trượng của đối phương quét ngang, lập tức kêu đau một tiếng, bay ra ngoài hơn trăm dặm.

"Tôn giả Âm phủ?"

Hai mắt Tiếu Di Lặc co rụt lại, tay nắm phật ấn, Phật quang xuất hiện ở sau lưng, một tôn Pháp tướng từ từ bay ra, mang theo Phật quang nghênh đón người tới.

"Oanh. . ."

Linh quang phun trào, khí cơ hỗn loạn tưng bừng.

Hai người Mạc Cầu ở gần chiến trường Nguyên Anh Chân Nhân đang chém giết, giống như là cừu non đang ở trong hang sói vậy, trong lòng đều lo sợ bất an.

Về phần tình huống ở trung tâm chiến trường, với nhãn lực của Mạc Cầu thì cũng nhìn không rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận