Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 515. Sóng Gió Ngập Trời

Chương 515. Sóng Gió Ngập Trời


Người dịch: Whistle

Bên ngoài vài dặm.

Một vị lão ẩu toàn thân xanh xanh đỏ đỏ đang phối chế độc dược, trong miệng còn phát ra những tiếng cười lạnh lẽo âm trầm, bà ta đang từ từ đợi cho độc dược của mình phát huy tác dụng.

Đột nhiên.

Thân thể lão ẩu cứng đờ, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một cỗ khí cơ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chui vào sau gáy bà ta, sau đó phần đầu lập tức nổ tung.

"Bành!"

Giống như pháo hoa đủ mọi màu sắc đang nở rộ giữa không trung, óc, máu tươi, ô trọc rải đầy mặt đất, thi thể không đầu lung la lung lay, nửa ngày sau mới ngã xuống đất.

"Tê tê. . ."

Vô số sâu bọ quỷ dị từ trên trong thi thể leo ra, trong miệng không ngừng la hét, sau đó liền nhào vào tới gặm luôn bộ thi thể.

"Đi thôi!"

Sau khi Mạc Cầu ăn uống xong, đội xe lại tiếp tục tiến lên.

. . .

Trên sườn núi xuất hiện vô số bóng người lít nha lít nhít.

Từ cách ăn mặc và quần áo thì bọn hắn không phải là người cùng một nhóm, đao kiếm đã ra khỏi vỏ, giương cung bạt kiếm, bầu không khí khẩn trương, giống như chỉ sau một khắc liền muốn sống mái với nhau.

Một người trong đó ngửa mặt lên trời hét lớn: "Vương lão ngũ, bọn ta đã chiếm con đường này rồi, ngươi muốn làm gì?"

"Cửu Vĩ, đại lộ hướng lên trời, mỗi người đi một bên, chẳng nhẽ chỉ cho phép ngươi đi mà bọn ta thì không đi được sao, sợ là ngay cả triều đình cũng không bá đạo như vậy?" Một người cười lạnh:

"Vả lại, chỉ dựa vào một mình ngươi mà muốn bắt được dư nghiệt Thái Ất tông, sợ là ngươi đã quá vọng tưởng rồi."

"Không sai!" Một người khác gật đầu:

"Cửu Vĩ, ta biết ngươi đã chuẩn bị không ít đồ vật cho ngày hôm nay, nhưng cũng không thể khinh thường người này."

"Không bằng chúng ta liên thủ, đợi khi bắt được người rồi mới phân chia chỗ tốt, như thế nào? Hiện nay đánh nhau chết sống thì có ý nghĩa gì?"

"Ngươi. . ." Sắc mặt Cửu Vĩ trầm xuống:

"Mơ tưởng!"

"Như thế nào?" Một người cao cao gầy gò lạnh giọng mở miệng:

"Cửu Vĩ, ngươi là muốn bọn ta loại bỏ người trước rồi mới đi đối phó với tên ma đầu kia sao? Hay là ngươi có lòng tin có thể giết chết toàn bộ sáu tốp người bọn ta?"

"Các ngươi. . ."

"Tốt!"

Cửu Vĩ bị đám người nhìn chằm chằm, cho dù có tràn đầy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, oán hận gật đầu:

"Đồng thời động thủ!"

"Đại tỷ, người đến rồi!"

"Chuẩn bị!"

Sắc mặt đám người nghiêm lại.

"Rầm rầm. . ."

Trong lúc nhất thời, đao thương giơ cao, Linh phù chớp động, từng tầng Linh quang bao trùm dốc núi, che phủ đám người.

Hai khắc đồng hồ sau.

Máu tươi nhuộm đầy đường núi, vô số tàn thi vương vãi bốn phương, thất đại phỉ đã từng hùng cứ một phương đều trở thành truyền văn, máu tươi làm cho dòng nước bên dưới đều bị nhuộm đỏ.

Cỗ kiệu di chuyển chầm chậm.

Từng cỗ thi thể rơi xuống đất.

"Ma đầu!"

"Ma đầu. . ."

Trời chiều ngã về tây, tàn thi nằm la liệt khắp nơi trên đất xem, một người thần sắc điên cuồng, giương nanh múa vuốt, vung tay loạn xạ chạy về phương xa.

Trên tường thành.

Tướng thủ thành Úy Trì Tôn mình khoác trọng giáp, eo đeo cự kiếm, một tay nắm chặt chuôi kiếm.

Nàng trợn to mắt, nhìn ra con đường lớn phía xa.

Một vị nữ ni khí chất thoát tục đang đứng ở bên cạnh, trong mắt mang theo nhàn nhạt ưu thương, miệng hỏi:

"Tới rồi sao?"

"Sắp rồi." Úy Trì Tôn mở miệng:

"Nửa canh giờ trước đã cách quận Phái bốn mươi dặm, dựa theo tốc độ thì cũng sắp đến rồi."

"Thái Ất tông. . ." Nữ ni ung dung than nhẹ:

"Ngươi có nắm chắc không?"

"Nắm chắc?" Úy Trì Tôn lộ vẻ đắng chát:

"Sư tỷ, trên đường tới đây người kia đã giết người vô số, ngay cả chân nhân cũng đã chết không dưới hai mươi vị."

"Trong toàn bộ Tề châu thì có bao nhiêu cao thủ Chân nhân chứ?"

"Hắn tới. . ."

"Ta chỉ có chết mà thôi!"

"Vậy thì cần gì phải?" Thần sắc nữ ni phức tạp:

"Đại Chu hiện giờ sớm đã không còn giống như năm đó, gian thần đương đạo, triều cương tan vỡ, ngoại thích Lưu thị chuyên quyền."

"Không có cái quan thân này, lấy thực lực của ngươi, thiên hạ rộng lớn, nơi nào không thể đi."

Úy Trì Tôn im lặng.

Thật lâu sau mới nói:

"Hà đại nhân có ơn tri ngộ với ta, ta không thể không báo, vả lại danh dự trăm năm của gia tộc cũng đang nằm trên người ta."

"Sư tỷ, nếu như hôm nay ta chết, xin sư tỷ thay ta chăm sóc cho tướng công và gia quyến trong phủ."

"Ta biết sư tỷ cũng có mấy phần tâm tư với Tề lang, nếu như ta không còn, sư tỷ. . . Hai ngươi có thể kết thành chim liền cánh."

"Ngươi. . ." Nữ ni nhướng mày, há hốc mồm, bất đắc dĩ than nhẹ:

"Đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ người đó chỉ đi ngang qua đây, có lẽ trước khi tới đây đã thay đổi phương hướng rồi."

"Trễ rồi." Úy Trì Tôn lắc đầu, vẻ mặt tuyệt vọng:

"Đã trễ rồi sao!"

Nữ ni nghiêm mặt ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Chỉ thấy trên quan đạo ở cuối tầm mắt có một đội ngũ đang chậm rãi đi tới.

Nhân số của đội ngũ này không nhiều, tốc độ cũng không nhanh, nhưng lại làm cho đám người ở trên tường thành sắc mặt trắng bệch.

Một nỗi tuyệt vọng hiện lên từ tận đáy lòng.

Bọn hắn rất rõ ràng, cho dù là có tường thành cao lớn, cửa thành kiên cố, nhưng chỉ dựa vào những người ở đây thì căn bản không thể ngăn được bước tiến của người kia.

Một khi thành phá. . .

Theo luật sẽ bị chém!

Chỉ có dĩ thân tuẫn chức mới có thể bảo toàn tính mệnh của tộc nhân.

"Đó là cái gì?"

Bỗng nhiên, có một người mở miệng.

Chỉ thấy trong rừng rậm nơi xa đột nhiên có mấy chục bóng người lao ra, giơ cao tinh kỳ chào đón đội ngũ.

"Là Hắc Sát bang, Hải Ngạc phái, Tinh Ô nhân!" Một người có ánh mắt sắc bén đã nhận ra thân phận của đám người này:

"Bọn tội phạm này muốn làm gì?"

"Chẳng lẽ là muốn chặn giết ma đầu để lấy hậu thưởng của triều đình sao?" Có người suy đoán mở miệng.

Ánh mắt đám người hơi sáng.

Mặc dù bọn hắn cảm thấy tỷ lệ thành công không lớn, nhưng cũng có thể làm hao mòn một chút thực lực của tên ma đầu kia cũng tốt.

Đợi lát nữa đến phiên bọn hắn thì hi vọng sống sót cũng lớn hơn, ngay cả nữ ni cũng hiện ra vẻ động dung.

"Không!" Úy Trì Tôn lại chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt khóc sầu càng sâu:

"Bọn hắn, không thể nào."

Đang lúc nói chuyện, nhóm người ở phía xa đã trùng điệp ngăn cản ở trước mặt đội ngũ.

"Hắc Sát bang!"

"Hải Ngạc phái!"

"Tinh Ô!"

"Mang theo môn nhân đệ tử khấu kiến tiền bối thượng tông, chúc tiền bối vạn thọ vô cương, nguyện tiền bối vô địch thiên hạ!"

Mấy chục người đồng thời quỳ rạp xuống đất, tiếng quát chấn thiên, cũng làm cho sắc mặt của đám người ở trên tường thành trở nên tái nhợt.

Ba nhóm thế lực Hắc Sát bang này vốn là một phương ngoan tật, thực lực của mấy tên thủ lĩnh đều không kém hơn Úy Trì Tôn.

Chỉ kém nửa bước đã là Chân nhân.

Tam phương liên thủ đủ để san bằng quận thành.

Chẳng qua bởi vì bọn hắn không tín nhiệm lẫn nhau, cho nên mới có thể làm cho quận Phái bình yên vô sự.

Chỉ vỏn vẹn là tên ma đầu đang ngồi trong kiệu đã khiến cho người tuyệt vọng rồi, hiện giờ lại có thêm nhiều phụ thuộc như vậy.

Thành trì bị phá chắc rồi, khó mà may mắn thoát khỏi!

"Ngô. . ."

Mạc Cầu vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài.

Mấy ngày nay, trên đường tới đây hắn đã từng thấy qua rất nhiều thủ đoạn ám sát thiên hình vạn trạng, nhưng còn chưa từng gặp được tràng cảnh như vậy.

Sắc mặt của Trang Hận Ngọc thì lại trở nên âm trầm.

Trong nội tâm nàng có dự cảm không tốt.

Chỉ là một mình Mạc Cầu, cho dù thực lực kinh khủng, nhưng triều đình chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết.

Nhưng nếu như hắn mời chào bộ hạ, hình thành thế lực, vậy thì phiền toái.

Mặc dù chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, nhưng tên tuổi của Thái Ất tông đã dần dần nhấc lên.

Chắc chắn là sau này sẽ còn có càng nhiều người chạy tới đầu nhập giống tam phương thế lực trước mắt này.

Khi uy vọng của Mạc Cầu ngày càng lớn, người đầu nhập ngày càng nhiều, ngày khác chưa chắc không có khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ thiên hạ.

"Lão tổ!" Không đợi Trang Hận Ngọc mở miệng, Trần Minh Hà ở bên cạnh đã nhăn mày nói:

"Hắc Sát bang, Hải Ngạc phái. . . , đều là những tên tội phạm và đạo tặc chiếm cứ phụ cận, không phải là người chính trực."

"Đánh rắm!" Bang chủ Hắc Sát bang Tiêu Hổ ngẩng đầu nhìn lên, mắt hổ trừng to:

"Ngươi là người phương nào, dám nói xấu bọn ta, bọn ta rõ ràng là những người không phục nền chính trị hà khắc của triều đình, bị ép bất đắc dĩ nên mới làm vậy."

"Tiền bối!"

Tiêu Hổ ôm quyền chắp tay nói với Mạc Cầu:

"Hiện nay Đại Chu triều cương vô nhu, dân sinh khó khăn, chính là thời điểm để ngài phù chính càn khôn, lập ra thiên hạ mới."

"Chúng tôi nguyện đi theo trợ giúp tiền bối, phụ tá tiền bối thành tựu đại nghiệp."

"Không sai!"

Những người khác nhao nhao gật đầu, trong miệng quát lớn:

"Chúng tôi nguyện đi theo trợ giúp tiền bối!"

Sắc mặt Trang Hận Ngọc càng thêm khó coi.

"A. . ." Mạc Cầu thấy thế lại lắc đầu a nhẹ một tiếng, mặt không biểu tình thu hồi cánh tay về, hạ màn xe xuống.

Chỉ có giọng nói lạnh lùng quanh quẩn giữa thiên địa:

"Thái Ất tông ta chính là thiên hạ chính tông, có Chân tiên truyền thừa, há lại là nơi tàng ô nạp cấu?"

"Các ngươi tâm tư gian xảo, thân nhiễm oán niệm, đều nên giết."

Chữ giết vừa ra, mấy chục vệt đao quang âm lãnh đã lướt qua thân thể của đám người.

"Cái gì?"

Tiêu Hổ ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên, còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị một sợi huyết tuyến phân tách thân thể.

Hồn phách cũng bị rút ra khỏi nhục thân.

"Phù phù!"

Mấy chục bộ thi thể đồng thời ngã xuống đất.

"Đi!"

Trong kiệu truyền đến tiếng nói không chút ba động của Mạc Cầu.

"Lộc cộc. . ."

Trang Hận Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, mắt thấy không có người nào trả lời, nàng mới gật đầu rồi khẽ nói:

"Tiếp tục đi đường!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận