Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 524. Thần Thạch

Chương 524. Thần Thạch


Người dịch: Whistle

Trên tửu lâu, tiếng người sôi trào.

Tỷ muội Tiết Thiên Thanh và Tiết Tử Chân đang ngồi ở nơi hẻo lánh, gọi một bầu rượu trước rồi chậm rãi chờ đợi thức ăn lên.

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến các loại tin tức ngầm.

"Nghe gì không, khoảng thời gian trước tên đại ma đầu kia đã đi qua phủ Ký Châu, mấy vạn người tử vong."

"Có bảy tám môn phái đã bị diệt môn!"

"Máu tươi nhuộm đỏ Đàm sơn!"

"Thật chứ?"

"Thật." Một người nghiêm mặt gật đầu, nói:

"Ta còn nghe nói là tên ma đầu kia đang đi về hướng của chúng ta, cho nên gần đây đám quan to hiển quý trong thành mới nhao nhao chạy ra khỏi thành."

"Chắc là chạy đi tránh nạn!"

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Có người nôn nóng nói:

"Ta nghe nói tên ma đầu kia giết người như ngóe, những nơi đi qua đều không có một ngọn cỏ, chỗ này của chúng ta có bị tên đó tàn phá không?"

"Ai biết được?"

"Haizz!"

"Chẳng biết triều đình đang làm gì, để mặc cho tên ma đầu kia tàn sát nhiều người như vậy mà cũng không có người quan tâm?"

"Sao ngươi lại biết là triều đình không quan tâm?" Một người khinh thường nói:

"Theo ta biết thì triều đình đã xuất động mấy vạn đại quân, thậm chí còn có Chân nhân ở bên cạnh hiệp trợ."

"Nhưng mà. . ."

Người này liên tục lắc đầu thở dài:

"Ma đầu hung uy cái thế, không có người nào làm gì được hắn, ngay cả mấy vạn đại quân cũng bị giết cho thất linh bát lạc."

"Không thể nào?" Có người phát ra tiếng chất vấn:

"Đại quân triều đình có quân uy hộ thể, khắc chế được tà ma ngoại đạo, như vậy cũng không thể bắt được hắn sao?"

"Nếu như bắt được thì tại sao còn có nhiều truyền ngôn như vậy?"

"Ta nghe Vân Thiên đạo trưởng của Hồi Dương Quan nói, tên ma đầu kia là ứng kiếp mà sinh, mấy ngàn năm mới có một lần như vậy."

"Một khi xuất thế, thiên hạ không có người nào có thể chế phục!"

"A!"

Tiếng kinh hô liên tục vang lên.

"Không biết Tiết tiên tử của Minh Đạo Am có hàng phục được tên ma đầu kia không?"

"Sợ là không được!" Có người lắc đầu:

"Tiết tiên tử mặc dù lợi hại, nhưng cũng chỉ lợi hại ở chỗ này của chúng ta, ở trong thiên hạ chưa hẳn được xem như đỉnh tiêm, tên ma đầu của Thái Ất tông kia chính là nhân vật có thể một mình quét ngang toàn bộ thiên hạ."

"Không sai!"

"Đúng vậy."

"Đừng có tăng chí khí cho người khác mà diệt uy phong của mình, Tiết tiên tử chưa hẳn không thể chế trụ tên ma đầu kia."

"Có truyền ngôn nói rằng tên ma đầu kia họa loạn thiên hạ, nhưng theo cái nhìn của ta thì đây lời này sai rồi, chẳng qua chỉ là những lời nói khuếch đại mà thôi."

"Nếu không, tên ma đầu kia đã xuất thế chừng nửa năm rồi, tại sao chỗ của chúng ta vẫn còn chưa bị gì."

"Cũng có đạo lý!"

Đa số những người ở trên tửu lâu đều là những tiểu thương bình thường, đừng nói là hiểu thiên hạ đại thế, sợ là ngay cả cao thủ bản địa ai mạnh ai yếu cũng không biết.

Nghe vậy, bọn họ chỉ cảm thấy ai nói cũng đều có lý.

"Thật ra thì ta nghe nói. . ."

"Tên ma đầu kia không phải là kẻ ác, mà là đang truyền pháp khắp thiên hạ, trên đường đi đều là trảm yêu trừ ma."

"Hồ ngôn loạn ngữ!"

"Tiểu bối, đừng có nói bậy!"

"Người trẻ tuổi, ngươi có biết nếu như người trong nha môn nghe được lời này sẽ ra sao không?"

Trên tửu lâu lập tức vang lên những tiếng hét ồn ào, sắc mặt của người nói chuyện kia lập tức trắng bệch, vội vã đi xuống lầu.

Tỷ muội Tiết gia liếc nhìn nhau, khoanh tay im lặng ăn uống, đợi khi cơm nước no nê liền trả tiền rời đi.

"Tỷ." Lúc đi tại trên đường, Tiết Tử Chân mở miệng nói:

"Tỷ nói tên ma đầu kia có tới chỗ này hay không?"

"Theo lộ tuyến mà nói thì chuyện này vô cùng có khả năng." Tiết Thiên Thanh gật đầu:

"Từ khi người này xuất thế liền bắt đầu đi từ quận Linh về hướng tay, mục tiêu rõ ràng là muốn đi kinh thành."

"Hắn. . ."

"Có lẽ sẽ đi ngang qua nơi này."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Khuôn mặt nhỏ của Tiết Tử Chân nhăn lại, vẻ mặt thấp thỏm:

"Cô mẫu có gặp nguy hiểm không? Cũng không biết tình hình của Khánh Tuyết tỷ tỷ như thế nào rồi?"

"Cô mẫu chính là Chân nhân đương thế, tu vi cao minh, cho dù không địch lại thì chạy trốn hẳn là không thành vấn đề." Tiết Thiên Thanh an ủi một câu, rồi bất đắc dĩ than nhẹ:

"Chỗ của Khánh Tuyết đã bị tên ma đầu kia san bằng, hiện giờ. . . Sợ là nàng đã dữ nhiều lành ít."

"Haizz!"

Hai nàng than nhẹ, dường như đang ai thán cho tao ngộ của hảo hữu.

Các nàng ra khỏi thành liền không còn cố kỵ gì nữa, phát động Linh phù, thi triển thân pháp nhanh chóng bay lượn về nơi xa.

Một canh giờ sau.

Hai nàng xuất hiện trước một hạp cốc, lấy ra một tấm lệnh bài, cẩn thận từng li từng tí bước vào.

Hạp cốc bị sương mù nồng đậm bao phủ, đưa tay không thấy được năm ngón.

Nếu như không biết đường đi thì rất có thể bị kẹt ở trong, thậm chí hóa thành phân bón cho số thảo mộc trong cốc.

"Tại sao trận pháp lại mở ra?"

Trong lúc bước đi, Tiết Tử Chân lộ ra vẻ kinh nghi:

"Thôi động trận pháp bằng cách này sẽ hao phí không ít Linh vật, cô mẫu* giàu có như vậy sao?" (chị hoặc em gái của cha)

"Ừm." Tiết Thiên Thanh cau mày, dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

Không tới một lát, mây mù tán đi, trước mắt rộng mở trong sáng.

Còn có một luồng ấm áp ập tới, mùi thơm của hoa cỏ xông vào mũi, các loại hoa cỏ đang nở rộ đủ loại màu sắc.

Lúc này bên ngoài đã là cuối thu, hàn phong se lạnh, thảo mộc khô héo.

Mà ở trong này lại ấm áp như mùa xuân, còn có cả các loại hoa cỏ mà bên ngoài không có đang nở rộ ở chỗ này.

Loại năng lực thay đổi bốn mùa này toàn nhờ công lao của trận pháp.

Đương thời, người có thể lập xuống loại trận pháp này không cao hơn năm người, Tiết tiên tử chính là một trong số đó.

Trong bụi cỏ hoa, một tòa đạo quán không lớn không nhỏ đang đứng sừng sững, trên bảng hiệu của đạo quán có khắc ba chữ to.

Minh Đạo Âm!

Đôi mắt của hai nàng sáng lên, vội vàng chạy vào trong đạo quán.

"Cô mẫu!"

Trong đại điện của đạo quán có khói xanh lượn lờ lưu chuyển, hai người đang ngồi ngay ngắn trong đó.

Một vị nữ tử thân mặc đạo bào, khí chất đoan trang, chính là chủ nhân của Minh Đạo Am, Tiết tiên tử.

Một người khác có tướng mạo thường thường, thân mặc trường sam màu trắng, tóc mai điểm bạc, cũng không có gì lạ thường.

Tiết tiên tử nghe tiếng liền nghiêng đầu, trong mắt lóe lên một tia lo lắng không dễ dàng phát giác, dừng một chút, mới gật đầu ra hiệu:

"Sao hai con lại tới đây?"

"Cô mẫu." Tiết Thiên Thanh cất bước tiến lên, nói:

"Bọn con nghe nói gần đây chỗ này không thái bình, muốn đến đây thăm các sư tỷ, hôm nay các sư tỷ đi vắng sao?"

Hai nàng quay đầu nhìn bốn phương, trong đạo quán to lớn này, ngoài hai người trước mặt ra dường như không còn ai khác.

"Bọn nó có việc vào thành rồi." Tiết tiên tử nhẹ nhàng lắc đầu, dường như trong giọng nói có thâm ý khác:

"Các con tới không phải lúc."

"Vậy thì thật là đáng tiếc." Tiết Tử Chân nhún vai:

"Bọn con cũng từ trong thành tới đây, nhưng lại không gặp các sư tỷ, nhưng mà cũng không sao, bọn con chờ ở chỗ này là được."

"Cô mẫu, ngài có khách sao?"

"Đúng." Tiết tiên tử gật đầu, đứng dậy thi lễ với người ở đối diện:

"Vị này là Mạc tiền bối."

"Mạc. . . Tiền bối?" Hai nàng chớp mắt.

Cô mẫu của Từ gia nhìn qua thì tuổi trẻ, nhưng thật ra niên kỷ đã không nhỏ, bối phận trên giang hồ cũng không thấp.

Người này nhìn qua cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, thế mà lại là một vị tiền bối.

Xem ra lại là một vị cao nhân có thuật trú nhan.

"Tiết Tử Chân."

"Tiết Thiên Thanh."

"Gặp qua Mạc tiền bối!"

Hai nàng chắp tay thi lễ, cử chỉ có độ, thế hiện ra khí chất của đệ tử thế gia.

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Không sai, tuổi còn trẻ đã kình nhập cốt tủy, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, Chân nhân đều có thể."

"Tiền bối quá khen." Tiết tiên tử cười lớn:

"Mặc dù thiên phú của các nàng cũng không tệ, nhưng tính tình lại hơi nổi loạn, nếu như có chỗ nào không phải mong rằng tiền bối bỏ qua cho."

"Không sao." Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn sang:

"Người trẻ tuổi liền nên có tính khí của người trẻ tuổi."

"Tiết tiên tử, không biết chuyện mà ta vừa hỏi, tiên tử có biết gì không, không ngại nói một chút."

"Được!" Tiết tiên tử nghiêm mặt gật đầu nói:

"Năm đó, Trác tiền bối nhập trú hoàng cung, thu bệ hạ làm đồ đệ, truyền diệu pháp, được sách phong là Thiên sư."

"Trác tiền bối cũng thể hiện ra thủ đoạn kinh người, hoành tảo thiên hạ yêu tà."

Tiết Tử Chân, Tiết Thiên Thanh ngây người, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ mờ mịt trong mắt đối phương.

Cô mẫu đang nói chuyện khi nào vậy?

Tại sao mình lại chưa từng nghe qua?

Trác tiền bối là ai, vậy mà có thể ở trong hoàng cung, hơn nữa còn thu một vị Hoàng đế làm đồ đệ.

Nghe ngữ khí thì hình như chuyện này cũng không lâu lắm.

"Năm đó, triều đình bất ổn, các nơi náo loạn, càng có yêu tà họa loạn một phương."

Tiết tiên tử tiếp tục nói:

"Là Trác tiền bối bình định hết thảy, kéo dài hơi tàn cho triều đình."

Hai nàng mày nhăn lại, loáng thoáng đã nhận ra cái gì, thân thể cũng bắt đầu kéo căng.

"Sau đó thì sao?" Mạc Cầu mở miệng:

"Nếu Trác Bạch Phượng đã làm nhiều chuyện như vậy thì tại sao các ngươi lại đặt bẫy vây giết nàng ở Tỏa Hồn cốc?"

Trong tràng yên tĩnh.

Có thể nghe ra được, ba chữ Trác Bạch Phượng này đã làm cho Tiết tiên tử hô hấp gấp rút, hồi hộp trong lòng.

"Vãn bối không có tham gia chiến dịch Tỏa Hồn cốc, mặc dù gia sư có đi, nhưng cũng không thể trở về." Tiết tiên tử cúi đầu, che lấp vẻ bi thương trong mắt, tiếp tục nói:

"Nhưng mà vãn bối cũng biết được một chút nguyên nhân."

"Nói!"

"Từ khi Trác tiền bối uy chấn thiên hạ liền yêu cầu các nơi nộp lên Linh vật, cung nàng tu luyện."

"Nhưng đồ vật mà nàng muốn thực sự là quá nhiều, làm cho các nơi tiếng oán than dậy đất, bách tính dân chúng lầm than."

"Bất đắc dĩ. . ."

"Bệ hạ chỉ có đành bỏ qua tư tình, thiết hạ cạm bẫy."

"Thật sao?" Mạc Cầu không tỏ rõ ý kiến:

"Chỉ bởi vì vậy thôi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận