Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 611. Truyền Thừa

Chương 611. Truyền Thừa


Người dịch: Whistle

"Tạ tiền bối!" Phạm Vinh đại hỉ, vội vã thi lễ, lập tức vung tay lên, sai người mang tên Tỉnh Lục đã bị trói lại lên.

Sau đó y nhìn về phía Mạc Cầu:

"Tiền bối, chúng tôi đã thẩm vấn rõ ràng, chính tên Tỉnh Lục dùng tên giả Kim Bất Khuyết này đã cấu kết với Ma Y Giáo, âm thầm khiến cho Đan đạo hữu phát hiện ra sự tồn tại của gã ta."

"Tiếp đó sai người dẫn Đan đạo hữu đi tới chỗ tiền bối, cho nên mới có cục diện ngày hôm nay."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, cũng không ngoài ý muốn lắm.

Với tu vi của Đan Bá Tường, nếu như trong lòng có ác ý thì hắn nhất định có thể phát hiện ra đầu tiên, nhưng vì bản thân ông ta cũng không rõ nên Ma Y Giáo mới có thể thiết lập cạm bẫy.

Mạc Cầu không để ý đến Đan Bá Tường đang lộ vẻ mặt thấp thỏm, mở miệng hỏi:

"Có lấy lại được đồ vậy chưa?"

"Rồi, rồi!" Đan Bá Tường liên tục gật đầu, cũng từ trên người lấy ra một tấm lệnh bài màu đỏ rồi đưa tới:

"Tiền bối, vật này đã được giải phong, có thể cảm ngộ một lần chân ý ở trong đó, chỉ bất quá. . ."

"Đồ vật trong này yêu cầu thần niệm rất cao, ví như cảnh giới Thần Hồn không đủ, cưỡng ép cảm ngộ mà nói, không chỉ không thu hoạch được gì, ngược lại còn sẽ làm cho bản thân bị thương, trước đây Phi Linh tông từng có một vị Tông sư Kim Đan cưỡng ép lĩnh hội vật này mà bị tổn thất đạo hạnh."

"Mặt khác, chân ý giấu trong này có thể xói mòn theo thời gian, mỗi một lần cảm ngộ đều sẽ tổn hại đến căn nguyên, vãn bối cũng không biết bên trong còn lại bao nhiêu."

"Hả?" Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống:

"Trước đây ngươi đâu có nói những chuyện này!"

Trong giọng nói của hắn mơ hồ mang theo sự tức giận.

Vì lấy được vật này, hắn đã phải bỏ ra một món kỳ bảo, còn thiếu ân tình của Cao Trùng, ví như bị lão già này gài bẫy. . .

"Tiền bối." Sắc mặt Đan Bá Tường trắng bệch, nhỏ giọng nói:

"Vãn bối cũng chỉ vừa mới nhớ lại chuyện này trước đó không lâu, vả lại với tu vi của ngài, muốn cảm ngộ vật này cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì."

"Tốt nhất là như vậy!" Mạc Cầu duỗi tay ra, hút lệnh bài lại:

"Một năm sau, đi cửa hàng của ta lấy."

Sau đó không tiếp tục để ý đến ông ta.

"Cao huynh, Trúc lão có đắc thủ không?"

"Không." Cao Trùng vươn tay vuốt vuốt lông mày, lắc đầu nói:

"Trúc lão vốn đã đắc thủ, nhưng trên người của Bích Tình Thủy Viên có mang theo một món kỳ vật, kỳ vật này đã mang gã ta bỏ trốn."

"Nha!"

Mạc Cầu nhíu mày.

Kỳ vật, hắn cũng không phải kỳ quái, hẳn là giống như cái thứ giống như con mắt trong tay mình.

Trên người Ngân Xà Điếu Tẩu có thì trên thân Bích Tình Thủy Viên có một món cũng rất bình thường.

"Đạo hữu yên tâm." Thấy sắc mặt Mạc Cầu biến đổi, Cao Trùng mở miệng an ủi:

"Tông sư Kim Đan không dễ tìm như vậy, mặc dù lần này hai người họ không chết, nhưng trong vòng trăm năm sẽ không thể nào tới gây chuyện với đạo hữu."

"Trải qua chuyện lần sau, có lẽ sau này cũng sẽ không có người dám nhằm vào đạo hữu."

"Ừm."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.

"Đúng rồi." Cao Trùng nghĩ đến chính sự, bèn vung tay lên, thân hình lao ra ngoài:

"Còn có một chuyện, chúng ta vừa đi vừa nói."

"Được."

Mạc Cầu phất tay áo, U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn bao phủ thân thể, sau đó lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Giữa không trung.

Cao Trùng đưa ra một miếng ngọc giản:

"Mạc đạo hữu cũng biết rồi, ta, Trúc lão và vài vị hảo hữu đang chuẩn bị kiến thiết đạo trường ở gần đây, hiện giờ cũng đã bắt đầu, nhưng lại còn thiếu một chút đan dược."

"Đạo hữu có hứng thú xuất thủ luyện chế hay không?"

"Về phương diện giá tiền, chúng tôi chắc chắn sẽ làm cho đạo hữu hài lòng!"

"Đan dược?" Mạc Cầu đưa tay nhận lấy, ý niệm quét qua, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ:

"Cao huynh cũng quá để mắt tại hạ, nhiều đan dược như vậy, Mạc mỗ lẻ loi một mình, sợ là ba bốn mươi năm cũng chưa chắc có thể luyện thành."

"Tại hạ cũng không tính chờ đợi mòn mỏi ở chỗ này, nhiều nhất là mười năm nữa liền sẽ rời đi."

"Xin lỗi!"

Trong vòng mười năm, Vương Kiều Tịch có thể Kết Đan được hay không thì chuyện truyền tin nhờ trận pháp của Chân Tiên Đạo cũng sẽ được giải quyết.

Nếu vậy thì sau mười năm cũng là lúc hắn nên rời khỏi chốn này.

"Thật sao?" Cao Trùng nhíu mày, ánh mắt chớp động liên hồi:

"Vậy thì thật là đáng tiếc."

. . .

Cao Trùng trở lại đảo rùa, không hề dừng lại mà chạy thẳng đến chỗ của Trúc lão.

"Trúc huynh!"

"Cao huynh trở về rồi à." Trúc lão cầm một cây côn trên tay, nghe tiếng liền đặt sang một bên:

"Mạc đạo hữu không về cùng với Cao huynh sao?"

"Không, Mạc đạo hữu có việc đã trở về trước rồi, tên Kim Đan của Huyết Hà nhất mạch cũng không thật sự mất mạng." Cao Trùng trả lời, ánh mắt nhìn sang cây côn bổng kia.

Rất rõ ràng.

Vật này là chính là bảo vật thiếp thân của Ma Y Giáo Nhị trưởng lão Bích Tình Thủy Viên, giống như cái cần câu của Ngân Xà Điếu Tẩu, đều là thủ bút của Nguyên Anh Chân Nhân.

Trong hàng ngũ Pháp bảo cũng có phẩm giai cực cao!

Chỉ đứng sau những thiên địa linh vật kia thôi, lại còn trải qua cao nhân tỉ mỉ luyện chế, vả lại còn là cao nhân đỉnh tiêm, mà đa số những nhân vật như vậy đều là Tông chủ của các tông, thậm chí là Nguyên Anh Chân Nhân.

"Tu sĩ của Huyết Hà nhất mạch chính là như vậy, một khi một lòng đào mệnh, muốn diệt sát sẽ hết sức khó khăn." Trúc lão gật đầu:

"Cao huynh có từng nhắc tới chuyện đan dược không?"

"Có." Cao Trùng gật đầu:

"Mạc đạo hữu không đáp ứng, chẳng qua. . ."

"Hắn nói, nếu như một mình hắn luyện chế những đan dược kia thì nhanh nhất cũng phải tốn ba bốn mươi năm!"

"Ba bốn mươi năm?" Trúc lão sững sờ:

"Hắn thật sự đã nói như vậy sao?"

"Lúc đó ta cũng không thể nào tin được." Cao Trùng chậm rãi nói:

"Nhưng sau này cẩn thận suy nghĩ thì lại cảm thấy Mạc đạo hữu không phải chỉ thuận miệng nói, mà là thật sự có thể luyện ra đan dược trong vòng ba bốn mươi năm."

"Đây thật là. . ." Sắc mặt Trúc lão cứng lại, ánh mắt kinh ngạc:

"Không thể tưởng tượng nổi!"

"Nếu như đây là thật, vậy thì thuật luyện dan của vị Mạc đại tiên sinh này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của chúng ta rất nhiều."

Bọn hắn vốn còn định chuẩn bị trong thời gian một hoa giáp, hơn nữa còn là trong tình huống mời rất nhiều cao thủ luyện đan đồng thời xuất thủ, nếu như có thể rút ngắn tới ba bốn mươi năm. . .

"Không sai!" Cao Trùng nặng nề gật đầu:

"Tỷ lệ xuất đan của Mạc đạo hữu rất cao, phẩm chất cũng tốt, cho dù không tính đan dược hiếm thấy, nếu như có thể cam đoan đan dược bình thường thôi thì chuyện sau này của chúng ta cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."

"Nhất là. . ."

"Trúc Cơ đan!"

"Ừm." Trúc lão lộ vẻ trầm ngâm, dừng một chút rồi nói:

"Nhưng mà không phải hắn đã cự tuyệt rồi sao?"

"Đúng là đã cự tuyệt." Cao Trùng bật cười lớn:

"Nhưng chỉ cần cho đủ thù lao, ta tin hắn sẽ đáp ứng, Trúc huynh là người quen thuộc với hắn nhất, không biết có cái gì có thể đả động hắn không?"

"Đả động hắn. . ." Trúc lão đứng dậy, ở trong sân đi qua đi lại:

"Mặc dù thực lực của Mạc đạo hữu không yếu, nhưng tu vi cũng không cao, nếu như muốn đả động được hắn thì Linh vật tăng tiến tu vi chính là thứ tốt nhất."

Nghe vậy, Cao Trùng nhẹ nhàng lắc đầu.

Tiến độ tu hành Kim Đan cảnh chậm đến mức khó tin, cho dù là có truyền thừa bất phàm thì rất nhiều Kim Đan cũng chỉ có thể kẹt ở cảnh giới Kim Đan sơ kỳ.

Linh vật có thể gia tăng tu vi cho Tông sư Kim Đan đã ít càng thêm ít.

Cho dù có thì cũng có giá trị không nhỏ.

Vả lại thứ mà đối phương luyện chế chỉ là những Linh vật bình thường, đại khái là sẽ không thành.

"Trừ cái đó ra, Mạc đạo hữu cũng rất có hứng thú với công pháp, nhất là pháp môn hệ Hỏa, trong những năm này, hắn vẫn luôn đang tìm kiếm công pháp." Nói xong, Trúc lão lại nhẹ nhàng lắc đầu:

"Bất quá, hiện giờ hắn đã lấy được truyền thừa của Phi Linh tông, sợ là đã không thiếu."

"Về phần những pháp môn khác, cũng chỉ có truyền thừa Kim Đan cảnh mới có thể đả động được hắn, nhưng loại pháp môn này hiếm có cỡ nào? Làm gì có ai muốn bán ra?"

"Về phần cái khác. . ."

"Sắc đẹp, mỹ thực, Linh địa, động phủ, hắn đều không có hứng thú."

"Như vậy à. . ." Cao Trùng nhăn mày lại, vẻ mặt ngượng nghịu, nghĩ nghĩ rồi nói:

"Ở phương diện công pháp, ngoài phẩm giai phải cao ra, Mạc đạo hữu có còn yêu cầu gì khác không?"

"Vậy thì không có." Trúc lão ngây người:

"Đối với Công pháp, Mạc đạo hữu là ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần là hiếm lạ hiếm thấy, ngay cả Võ kỹ phàm nhân thì hắn cũng đều cảm thấy rất hứng thú."

"Trận pháp, cơ quan, chế phù hắn đều thu, cũng chẳng biết là hắn có thể xem hết nhiều công pháp như vậy hay không?"

Tông sư Kim Đan thọ hơn tám trăm tuổi, nhìn thì rất nhiều.

Nhưng Công pháp trong thiên hạ sao mà mênh mông, đừng nói là tám trăm năm, cho dù là tám ngàn năm hay thậm chí là tám vạn năm thì cũng không có khả năng học hết.

"Không có yêu cầu. . ."

Cao Trùng híp mắt, như có điều suy nghĩ.

. . .

Xích Hỏa phong.

Trong tĩnh thất ở dưới lòng đất, Mạc Cầu đang khoanh chân đả tọa.

Trong tay hắn đang cầm một tấm lệnh bài màu đỏ dài ước chừng nửa thước.

Sờ lên sẽ có cảm giác ôn nhuận như ngọc, hai mặt bên ngoài có điêu khắc rất nhiều đường vân tinh mịn, nhìn qua giống như nửa chiếc lông vũ còn sót lại, tính chất thì rất nhẹ nhàng.

Mấy ngày nay, hắn đã chuyên môn lật xem không ít điển tịch về Phi Linh tông,.

Là một tông môn đã truyền thừa mấy ngàn năm, đời đời đều có Tông sư Kim Đan tọa trấn giữ, trên phố cũng có lưu truyền không ít thư tịch.

Lại thêm Đan Bá Tường miêu tả, truyền thừa Phi Linh tông cũng không còn là bí ẩn với hắn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận