Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 215. Đuổi Giết

Chương 215. Đuổi Giết


Người dịch: Whistle

"Két. . . Két. . ."

Trên đường, đội xe đang chạy chậm, vết bánh xe đột ngột rung động, tiếng động trầm thấp, giống như tâm tình của mấy người này.

Từ khi Đổng Tịch Chu chui vào trong kiệu xe, hạ màn xe xuống liền không nói thêm lời nào.

Đổng Tiểu Uyển, Mạc Cầu đang cưỡi hai con ngựa xám, không nhanh không chậm đi theo ở bên cạnh, hộ tống đội xe.

Còn có một vị lão bộc, hai vị thiếp thân tỳ nữ của Đổng Tiểu Uyển cùng nhau rời khỏi Dược cốc.

Từ trước đến nay, Tam trưởng lão nhất mạch đều là nhóm người độc lập, ăn uống đều tự mình an bài, cho nên không có người bị trúng cổ.

Sau khi thu dọn một chút, bọn họ liền đi xuống núi.

Đồ vật mà Đổng Tịch Chu mang theo tràn đầy ba chiếc xe lớn, trong đó không thiếu dược liệu trân quý. Không giống như Mạc Cầu, toàn bộ gia sản của hắn cộng lại cũng chỉ là một cái túi.

Chuyện này cũng làm cho người khác có chút bận tâm.

"Giá!"

"Giá!"

Đi một canh giờ, sắc trời dần dần tối đen, sau lưng đột nhiên vang lên những tiếng móng ngựa vội vã, phi thường nhanh chóng, hơn mười kỵ thủ giục ngựa lao tới vây quanh đội xe, kéo dây cương một phát, ngựa đồng hí.

Hai người cầm đầu còn là người quen.

"Ngũ Côn, Lý Tuân." Đổng Tiểu Uyển nhìn người tới:

"Các ngươi muốn làm gì?"

"Tiểu Uyển." Ngũ Côn chính là Phó đường chủ của Nội Vụ đường, giỏi về kinh doanh, nghe vậy bèn thở dài, nói:

"Tôn. . . Chưởng môn nói, các ngươi phản phái bỏ trốn, phạm vào điều tối kỵ của phái Linh Tố, chúng tôi phụng mệnh đến đây đuổi giết, cũng đòi lại vật tư."

Ánh mắt Mạc Cầu co rụt lại, quả nhiên, Tôn Tuyệt Tâm cũng sẽ không buông tha cho bọn hắn đơn giản như vậy

"A. . ." Đổng Tiểu Uyển lại khinh thường cười lạnh:

"Chỉ bằng các ngưoi?"

"Tiểu Uyển." Thần sắc Lý Tuân phức tạp, nói:

"Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, thân quyến đều trúng cổ độc, đã đắc tội nhiều, còn xin Đổng trưởng lão đừng nên trách."

"Không cần." Giọng nói của Đổng Tịch Chu từ trong kiệu xe truyền đến:

"Đổng mỗ đã không phải là Trưởng lão của phái Linh Tố, không cần phải khách khí, bất quá nếu như muốn giữ bọn ta lại thì phải xem bản lãnh của các ngươi rồi!"

"Phí lời làm gì!" Trong đám người, một vị nam tử thân mặc quần áo quái dị, tay cầm khương địch (một loại nhạc cụ giống như cây sáo), đột nhiên phất tay:

"Động thủ!"

Nói xong bèn thổi nhạc khí trong tay.

"Ô. . ."

Tiếng nhạc cụ vang lên, không ít người nhao nhao biến sắc.

Bọn người Lý Tuân lộ ra vẻ giãy dụa, nhưng vì bị người khác quản chế, bất đắc dĩ chỉ có thể hét lớn một tiếng rồi cùng nhau nhào tới.

Ngũ Côn, Lý Tuân đều là cao thủ thế hệ trước của Dược cốc, dù chưa nhập Nhất lưu, nhưng đã ở Nhị lưu cảnh giới tu hành nhiều năm.

Bọn hắn Chân khí hùng hậu, kinh nghiệm phong phú, Võ kỹ tinh xảo, Nhất lưu cao thủ tuổi trẻ cũng chưa hẳn là địch thủ.

Lúc này liên thủ, kình khí phun trào, trong nháy mắt liền vây quanh Đổng Tiểu Uyển.

Những người khác cũng cùng nhau tiến lên, đánh về phía kiệu xe.

Trong kiệu xe, giọng nói buồn bực của Đổng Tịch Chu vang lên:

"Hà bá."

"Vâng." Lão bộc vẫn luôn làm phu xe nghe vậy liền gật đầu, cổ tay rung lên, dây thừng trong lòng bàn tay lập tức quét sạch tứ phương.

"Ba!"

"Ba!"

Trường tiên quật vào hư không, phát ra những âm thanh rung động, còn có kình khí trào lên, giống như một con ô long quét qua.

Chỉ có một người mà đã ngăn lại hơn phân nửa nhân thủ trong tràng.

Nhị lưu cao thủ!

Vị lão bộc đánh xe không gì đặc biệt này lại là một vị Nhị lưu cao thủ không thua gì Lý Tuân.

Cùng lúc đó, hai vị tỳ nữ kia cũng cùng nhau rút kiếm, song kiếm hợp bích mặt không đổi sắc tiếp đón người tới.

Trong lúc động thủ, Chân khí phun trào.

Các nàng làm bạn với Đổng Tiểu Uyển từ thuở nhỏ, cũng đi theo Đổng Tiểu Uyển tu hành võ nghệ, tuổi tác không lớn, không ngờ đã tu thành Chân khí.

Nếu như đặt trong những thế lực khác, tuy không được tính là đệ tử Hạch Tâm, nhưng cũng là nhân tài trung kiên trong tương lai.

Trong lúc nhất thời, trong tràng bóng người lắc lư, tiếng la giết không ngừng, kim thiết giao kích keng keng vang dội, vô cùng náo nhiệt.

Bất quá, tràng chém giết này cũng chỉ có thể lừa những người không biết võ công mà thôi, chỉ cần có một chút kinh nghiệm giang hồ đều có thể nhìn ra chuyện không đúng.

Đã động đao binh, vậy mà không có một người thụ thương, thậm chí ngay cả xe ngựa đều chưa từng bị quấy nhiễu.

Nhìn thì rất náo nhiệt, nhưng thực ra cũng chỉ là diễn kịch mà thôi.

"Hừ!" Người cầm khương địch chưa từng xuất thủ, vẫn luôn đứng ở hậu phương, lúc này không khỏi hừ lạnh:

"Xem ra không chịu một chút khổ thì các ngươi sẽ không thành thực!"

Nói xong liền thổi nhạc khí.

Lần này, không ít người thân thể cứng đờ, sau một khắc đôi mắt phiếm hồng, tiếng rống dữ tợn.

"Động thủ!" Người cầm khương địch lạnh lùng nói:

"Hôm nay, nếu như không phải bọn hắn chết, thì chính là các ngưoi vong, đừng. . ."

"Phốc!"

Hắn còn chưa dứt lời, thân thể đã đột nhiên trì trệ, cúi đầu xuống, một lưỡi kiếm nhuốm máu từ trái tim nhô ra.

"Ngươi. . . Các ngưoi. . ."

Hắn run rẩy quay đầu, trong mắt rọi ra vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Cầu, trong miệng trào ra tiên huyết:

"Tiền bối. . . Sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

"Chuyện này không cần ngươi quan tâm." Mạc Cầu lắc đầu, lập tức rút kiếm, đẩy bộ thi thể đẩy ngã xuống mặt đất.

Một bên khác, chém giết cũng ngừng lại.

"Đổng trưởng lão." Lý Tuân thở dài:

"Chúng tôi chỉ là đội ngũ được lâm thời triệu tập đến đây, mục đích là quấn lấy các vị, sau lưng sẽ còn có truy binh."

"Tiếp theo. . ."

Y há to miệng, muốn nói lại thôi.

Rất hiển nhiên, truy binh sau này tuyệt đối sẽ không thể nào giải quyết dễ dàng như vậy, rất có thể sẽ khó lưu thủ.

Nếu như có một vị Nhất lưu cao thủ tới, liền xem như Đổng Tiểu Uyển, cũng không có niềm tin tuyệt đối có thể chiến thắng.

"Hà bá." Giọng nói của Đổng Tịch Chu vang lên.

"Tại"

"Để lại hai xe hàng hóa."

"Chuyện này. . ." Hà bá ngẩng đầu, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lão vẫn nhẹ gật đầu:

"Vâng."

Có hai xe hàng hóa này thì bọn người Lý Tuân cũng có thể trở về giao nộp, bọn hắn lên đường cũng càng nhẹ nhàng hơn.

Đi được một lát, màn xe cuốn lên, lộ ra thân hình của Đổng Tịch Chu.

"Mạc Cầu."

"Vãn bối tại." Mạc Cầu thúc ngựa tới gần.

"Tách ra đi thôi." Đổng Tịch Chu mở miệng:

"Gã Tôn Tuyệt Tâm này lòng dạ nhỏ hẹp, có thù tất báo, gã sẽ không đơn giản như vậy mà buông tha chúng ta."

"Cha!" Đổng Tiểu Uyển nghe vậy nhíu mày:

"Đã như vậy, thì hẳn là nên để sư đệ đi theo chúng ta, có con ở đây thì còn có thể bảo vệ được một chút."

Đổng Tịch Chu không để ý đến nàng, tiếp tục nói:

"Bọn ta sẽ đi đại lộ, ngươi đi đường nhỏ, như vậy dù cho có truy binh thì ngươi cũng không quá nguy hiểm."

"Được." Mạc Cầu cúi đầu:

"Bất quá, mọi người. . ."

"Không cần lo lắng." Đôi mắt Đổng Tịch Chu phát lạnh, nói:

"Trên thân ta mang theo việc cần làm của Lục phủ, nếu như ép gấp, liền xem như Tôn Tuyệt Tâm cũng không chịu nổi lửa giận của Lục phủ."

"Như vậy à." Mạc Cầu hiểu rõ, lập tức chắp tay:

"Vậy vãn bối xin cáo từ trước, đợi khi tới Đông An phủ sẽ đi phủ thượng của Đổng sư phó phủ thượng đăng môn bái phỏng."

"Ừm."

"Giá!"

Móng ngựa vội vàng, thoáng cái liền biến mất không thấy gì nữa.

. . .

"Bạch!"

"Bạch!"

Trên sơn đạo chật hẹp, có hai bóng người đang nhanh chóng lướt qua.

Bọn hắn thân như điện thiểm, dưới chân điểm một đã bay đi, tốc độ rất nhanh, vượt qua kình kỵ.

Đường núi gập ghềnh, nhấp nhô gập ghềnh, nhưng ở trước mặt hai người này lại giống như một con đường bằng phẳng.

"Hô. . ."

Gió táp chấn động, rơi vào trong một rừng cây nhỏ.

Một người dừng lại, nhíu mày nhìn xuống vết tích bên dưới, thậm chí đưa tay vân vê một chút bùn đất.

"Kỳ quái!"

"Thế nào?"

"Không còn dấu vó ngựa nữa?"

"Làm sao lại như vậy?"

Hai người đối mắt nhìn nhau, cũng lộ ra vẻ mặt ảo não.

Nếu như chuyến này không thể hoàn thành nhiệm vụ, răn dạy chỉ là việc nhỏ, nhưng mà chỗ tốt vốn đã tới tay nay lại không còn chút gì, làm cho hai người đau lòng không thôi.

"Các ngươi đang tìm ta sao?" Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở sau lưng hai người.

"Ai?" Hai người lập tức kéo căng thân thể, nắm chặt đao kiếm trong tay, đợi khi nhìn thấy người tới, hai mắt không khỏi sáng lên, trong lòng cuồng hỉ:

"Là ngươi, Mạc Cầu!"

"Quả nhiên." Mạc Cầu nhẹ nhàng rơi xuống đất:

"Các ngươi đang tìm ta."

Hắn từng gặp qua hai người này ở trong đại điện của Dược cốc, hai người này vẫn luôn đứng ở sau lưng Tôn Vô Bệnh, nhìn tuổi tác cũng chỉ tầm hai mươi, từ khinh công vừa mới hiển lộ ra đến xem thì tu vi cũng không kém.

Lần này đuổi theo chắc là cũng sẽ không có ý tốt gì.

"Đương nhiên." Một người trong đó nhẹ nhàng gật đầu, mắt hiện lãnh ý:

"Là ngươi giết Tôn Kham đúng không?"

"Tôn Kham?" Mạc Cầu nhíu mày, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mới nhớ lại người này:

"Độc công tử Tôn Kham, ta nhớ ra rồi."

Đó là vào mấy năm trước ở Nhiếp Gia trang, hắn cũng từng gặp được một người hình như cũng là nghĩa tử Tôn Tuyệt Tâm, đúng là chết ở trong tay hắn.

"Quả nhiên là ngươi!" Sắc mặt hai người trầm xuống:

"Tôn Kham là huynh đệ của bọn ta, hôm nay đến đây chính là muốn lấy mạng ngươi để báo thù cho Tôn Kham, đương nhiên. . ."

Một người cười gằn:

"Miêu phu nhân rất quan tâm tới ngươi, chỉ cần giết ngươi, bà ta không tiết dùng trinh tiết của vị đồ đệ bảo bối của mình ra làm thù lao."

Một người khác cũng gật đầu: "Toản Tâm cổ danh xưng khó giải, nhất mạch của các nàng cũng tự ngạo vì nó, ngươi đã có thể giải được, khó bảo đảm ngươi không thể giải được những loại cổ độc khác, các nàng há có thể buông tha cho ngươi?"

"Hiểu rồi." Mạc Cầu gật đầu:

"Cho nên các ngươi nhất định phải giết ta sao?"

"Đương nhiên!" Một người trả lời, lập tức không còn kiên nhẫn khoát tay nói:

"Đừng nói nhảm, động thủ!"

"Cũng tốt." Mạc Cầu cười nhạt, điểm nhẹ dưới chân, toàn bộ cơ thể liền đánh về phía đối phương.

"Muốn chết!" Sắc mặt của hai người này trầm xuống, đao kiếm cùng ra khỏi vỏ, còn có một cỗ Độc kình ngưng nhiên dục phát.

Hai người một trước một sau, kiếm quang đâm thẳng về phía trước, thân kiếm run rẩy, trong nháy mắt khóa kín yếu huyệt quanh thân Mạc Cầu; đao quang ở phía sau, thế như mãnh hổ hạ sơn chém vào.

"A. . ." Mạc Cầu híp mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu, một tay khẽ vuốt bên hông.

Chỉ trong một cái chớp mắt, một luồng kiếm quang chiếu sáng rừng rậm, cũng chiếu ra hai gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận