Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 396. Trúc Cơ

Chương 396. Trúc Cơ


Người dịch: Whistle

Nơi nào đó.

Không biết tên.

Không có ánh sáng, không ngày cũng không đêm.

"Bạch!"

"Bành!"

Có hai bóng người đột nhiên xuất hiện, đâm sầm vào núi đá, sau đó lại bị bắn ngược ra, ngã ầm xuống đất.

"Ngô. . ."

Không biết đã qua bao lâu, Mạc Cầu mới giãy dụa ngồi dậy, Vương Kiều Tịch ở bên cạnh cũng từ trong hôn mê tỉnh lại, đợi khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh thì hai người đều sững sờ.

Chỉ thấy xung quanh toàn là lôi đình, mây đen đầy trời, Một tầng Linh quang đang bao phủ phạm vi vài dặm vào trong.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, hai người bèn giật mình một cái, vội vàng quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt là một vùng phế tích, sắc mặt của bọn họ đều trở nên có chút khó coi.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Vương Kiều Tịch ngồi liệt trên mặt đất, vẻ mặt chất phác:

"Khi chúng ta tới đây đã tác động lên tòa trận pháp này, nên đã làm cho nó bị hao tổn nghiêm trọng, trong này đã khó mà khống chế, trừ phi chúng ta có thể chữa trị được nó."

"Nhưng. . ."

"Chúng ta lại không ra được!"

Không ra được thì cũng mang ý nghĩa không đủ vật liệu để chữa trị trận pháp.

Không chữa được Trận pháp thì cũng mang ý nghĩa sẽ vĩnh viễn không ra được.

Chuyện này trở thành một vòng lặp vô hạn.

Mạc Cầu cũng từ nơi không xa đi tới, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Trận pháp này cũng tương tự như tòa Truyền Tống trận bên kia, dùng pháp môn từ thời kỳ thượng cổ để chế tạo, mặc dù phẩm giai không cao, nhưng bằng vào thực lực hiện giờ của chúng ta. . ."

"Đúng là không thể ra ngoài được!"

Hắn đã thử qua, nhưng đến nửa đường đành bất đắc dĩ trở về, thậm chí nếu không phải vì Mạc Cầu phản ứng khá nhanh, sợ là đã triệt để bị cuốn vào trong trận pháp.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Vương Kiều Tịch lộ ra vẻ mặt đắng chát:

"Chẳng lẽ chúng ta phải bị nhốt ở đây cả đời sao. . ."

Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhiên nhíu mày.

"Không sai." Mạc Cầu dường như nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm nàng, nói:

"Mặc dù dựa vào thực lực hiện giờ của chúng ta thì không ra được, nhưng nếu như có một ngày đúc thành Đạo cơ, muốn đi ra ngoài cũng chỉ là chuyện hơi phiền phức một chút mà thôi."

"Chẳng qua, có thể thành tựu Đạo cơ hay không còn là một ẩn số, vả lại cho dù thành công thì cũng không phải chuyện một sớm một chiều."

"Không sao." Vương Kiều Tịch đứng lên, tạp niệm trong mắt dần dần tiêu tán, nhìn về phía Mạc Cầu:

"Chúng ta có nhiều thời gian!"

Nơi này là một sơn cốc.

Bốn mặt đều là đá, xuyên qua những tia chớp thỉnh thoảng xuất hiện có thể thấy được vô số sợi dây leo lít nha lít nhít trên núi.

Thiên nhiên địa thế, cộng thêm Trận pháp tồn tại từ thời cổ tựu, làm cho nơi này trải rộng sát cơ trùng điệp.

Đừng nói là Mạc Cầu, cho dù là tu sĩ Đạo cơ xông vào bên trong thì cũng phải bị lột mất một lớp da.

Vị trí hạch tâm trận pháp rộng chừng bốn mẫu, là khu vực an toàn.

Không biết khi nào.

Nơi này đã xuất hiện hai gian nhà tranh.

Tứ trụ chống đỡ, cỏ tranh làm mái, tạo hình mộc mạc đến đơn sơ.

Một gian có một cái chuông lục lạc, vân bố vờn quanh, có thể nhìn ra là phòng của nữ nhân.

Hai người đã tới nơi này được năm năm rồi.

Vương Kiều Tịch đang ngồi xếp bằng bên dưới nhà tranh, ánh mắt từ chân trời u ám nhìn sang Mạc Cầu ở phía đối diện.

Ánh mắt của nàng có phần phức tạp.

Mặc dù đều là người tu hành, không câu nệ tiểu tiết, nhưng một nam một nữ sớm chiều ở chung trong cái nơi nhỏ hẹp này, ngày đêm tướng đối, đi đứng ngồi nằm đều bị đối phương nhìn thấy hết, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh ra rung động.

Tài, lữ, pháp, địa, là tứ yếu của việc tu hành.

Mặc dù Vương Kiều Tịch một lòng hướng đạo, cũng từng nghĩ qua có một người đạo lữ có thể làm bạn mình trên con đường đạo đồ dài đằng đẵng này.

Dưới cái nhìn của nàng thì Mạc Cầu cũng khá phù hợp.

Tu vi, thực lực, tâm tính, phẩm đức, đều là thượng giai, lại còn làm cho nàng có chút nghi động.

Mặc dù tướng mạo cũng không tính là xuất chúng, nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng không tính là xấu, không đến mức khiến cho người nhìn cảm thấy chán ghét.

Nhưng mà. . .

Năm năm trôi qua, ngoại trừ lúc đầu đối phương hiển lộ qua một chút cảm xúc ra thì sau này vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt nam nữ hữu biệt.

Dường như đã cắt đứt khả năng tiến thêm một bước giữa hai người.

Là chướng mắt mình sao?

Hay là lòng có sở thuộc?

"Sư tỷ." Dường như Mạc Cầu đã phát hiện được Vương Kiều Tịch đang nhìn mình chằm chằm nên hắn bèn mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang:

"Có phải là thời cơ đã đến?"

"Ừm." Vương Kiều Tịch hoàn hồn, nghe vậy gật đầu:

"Không sai."

"Ta đã công hành viên mãn, Luyện khí không thể tiến thêm một tấc nào nữa, là lúc nên thử xung kích Đạo cơ chi cảnh."

Vương Kiều Tịch vốn đã sớm nên thử đột phá.

Chẳng qua cân nhắc đến nơi này không phải là tông môn, một khi đột phá không được thì sẽ không có cơ hội cứu vãn.

Cho nên nàng cực kỳ thận trọng với cơ hội duy nhất này.

Vì vậy mới chịu khổ mấy năm, luyện căn cơ đến vững chắc, tinh khí thần đều tu tới viên mãn.

Trong đó, không ít 'đề nghị' của Mạc Cầu đã nằm ngoài dự liệu của Vương Kiều Tịch, nhiều lần khiến cho nàng có điều ngộ ra.

"Sư tỷ căn cơ vững chắc, nhất định có thể nhất cử công thành." Mạc Cầu ôm quyền chắp tay:

"Ta chúc mừng sư tỷ trước."

"Được hay không được, phải xem lần này." Vương Kiều Tịch lấy lại bình tĩnh, thu hồi tầm mắt, vẻ mặt lộ ngưng nhiên:

"Thành, đại đạo khả kỳ."

"Không thành, trăm năm về sau chỉ là một đống xương khô, vô luận như thế nào thì ta cũng sẽ toàn lực ứng phó."

Dứt lời, Vương Kiều Tịch liền lấy một viên Trúc Cơ đan ra, há miệng nuốt vào, nhắm mắt ngưng thần thử đột phá.

Mạc Cầu nhìn đối phương, lòng có cảm khái.

Hắn sớm đã nghe nói người có thiên phú dị bẩm sẽ xuất chúng như thế nào, nhưng vẫn luôn chưa từng được chân chính chứng kiến.

Vương Kiều Tịch đã cho hắn một đáp án.

Người trời sinh Đạo thể thông thấu, tu hành nửa ngày liền bằng hắn không ngừng khổ tu mấy ngày.

Trơ mắt nhìn xem tu vi của đối phương nhanh chóng tăng lên, mà Mạc Cầu thì vẫn còn đang chịu khổ ở Luyện khí tầng mười một.

Nếu như không phải tâm chí kiên định, sợ là hắn đã sinh lòng tuyệt vọng rồi.

Khó trách tông môn cực ít an bài đệ tử Nội môn Hạch Tâm và Chân Truyền đi làm nhiệm vụ, mà chỉ yêu cầu bọn họ tu hành.

Thiên tư như vậy, cơ duyên gì đó đã không còn quan trọng nữa.

Không cần mượn nhờ Linh thạch, Đan dược, chỉ bằng vào thiên phú của bản thân là đủ nghiền ép tuyệt đại số người.

Chỉ có người không đủ thiên phú mới theo đuổi thứ gọi là cơ duyên, đi tìm kiếm khả năng tiến thêm một bước.

Thiên phú của bọn họ chính là cơ duyên lớn nhất mà ông trời ban cho!

"Ông. . ."

Linh quang nở rộ, Mạc Cầu hoàn hồn, chăm chú nhìn về phía Vương Kiều Tịch, không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên người nàng.

Quá trình xung kích Đạo cơ của một vị Luyện khí viên mãn, bất luận có thành hay không thì đều là cơ hội khó được.

Mấy ngày sau.

Từng tiếng thét dài thông suốt từ trong sơn cốc u ám truyền ra.

Nơi đây có thêm một vị Đạo cơ.

Năm sau.

Sau khi không ngừng phục dụng đan dược, cuối cùng thì tu vi của Mạc Cầu đột phá tới Luyện khí tầng mười hai.

Sáu năm sau.

Mượn nhờ dược lực của một viên Trúc Cơ đan, hắn giảm được rất nhiều thời gian tích lũy pháp lực, công hành viên mãn.

Năm đó.

Nếm thử Trúc Cơ.

. . .

17 năm sau.

Sơn cốc.

"Oanh. . ."

"Ầm ầm. . ."

Thỉng thoảng vang lên những tiếng nổ trầm đục, làm cho những dãy núi xung quanh đều phải chấn động theo.

Một lúc nào đó.

Một tấm Thất Thải Hà Đoạn từ chỗ sâu bay ra, mang theo rất nhiều lôi đình xông thẳng lên Vân Tiêu.

"Đôm đốp!"

Trong hư không mây đen xuất hiện, lôi đình lấp lóe, muốn hủy diệt hết thảy khí tức ngo ngoe muốn động.

Đúng lúc này.

"Bạch!"

Một tia sáng màu xám u ám lướt qua mây đen.

Kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất, khí cơ giữa thiên địa cũng bị nó chặt đứt chỉ trong nháy mắt.

Mây đen trì trệ, lôi đình đầy trơi giống như không có căn cơ, lặng lẽ tán đi.

Hào quang biến mất, hai người xuất hiện.

Trong đó có một vị nữ tử dung nhan tuyệt thế, đầu cắm bảo trâm, thân mặc vân văn đạo sam, khí chất xuất trần, giống như tiên tử bước ra từ trong tranh.

Nam tử tướng mạo bình thường, ánh mắt tang thương, tóc mai điểm bạc, trường sam màu xám đang bay phấp phới theo làn gió.

Chính là hai người Mạc Cầu và Vương đã chứng được Đạo cơ.

"Rốt cục. . ."

Vương Kiều Tịch nhắm mắt lại, vươn hai tay ra, triển lộ ra tư thái ưu mỹ của mình:

"Cuối cùng thì chúng ta cũng đã ra ngoài!"

"Đúng vậy!"

Cho dù tâm chí Mạc Cầu kiên định nhưng lần này hắn cũng không nhịn được nhẹ giọng cảm khái:

"17 năm. . ."

"17 năm, những đứa trẻ phàm nhân gào khóc đòi ăn lúc trước sợ là đã thành gia lập nghiệp." Vương Kiều Tịch thở dài:

"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể nhẫn nại được như vậy, ở trong một địa phương chịu khổ lâu như vậy."

"Quả nhiên, cực hạn của con người đều là bị ép ra."

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Chẳng qua chỗ tốt của khổ tu là hai người chúng ta đều đã thành tựu Đạo cơ, cũng thật là đáng mừng."

"Ừm."

Vương Kiều Tịch gật đầu, nheo mắt lại, để cho làn gió phả vào mặt, hài lòng hưởng thụ.

Nàng căn cơ vững chắc, vốn là đệ tử có hi vọng thành tựu Đạo cơ nhất trong Thương Vũ phái, thành công tiến giai cũng không kỳ quái.

Mặc dù thời gian Mạc Cầu tu đạo không dài, nhưng cũng nhiều lần gặp được kì ngộ, hơn nữa cảm ngộ Công pháp siêu phàm, lại còn thừa mấy viên Trúc Cơ đan, cho nên cũng thành tựu Đạo cơ chi cảnh.

Trong lúc đó, ngoài tuổi tác của Mạc Cầu có phần lớn ra thì cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Hai người tuần tự chứng được Trúc Cơ, cũng không lập tức đi ra, mà là sau khi đánh vững căn cơ mới phá vỡ Trận pháp.

So với Vương Kiều Tịch đang đắm chìm trong thoát khốn chưa bình tĩnh lại thì Mạc Cầu hoàn hồn càng nhanh.

"Nơi này là nơi nào?"

Hắn liếc nhìn bốn phía, xung quanh toàn là núi non chập trùng, không có người ở, không kém Lăng Vân sơn mạch bao nhiêu.

"Đi bốn phía nhìn xem." Vương Kiều Tịch đề nghị:

"Nếu như tiền bối tông môn đã đi qua, nơi này cách vương quốc phàm tục không xa lắm, tu sĩ không nhiều, rất an toàn."

"Tốt!"

Mạc Cầu xác nhận, hai người lập tức đằng không bay lên, hóa thành hai vệt độn quang một đỏ một trắng lướt qua hư không.

Luyện Sát thuật có tổng cộng Thất phẩm.

Trên ngũ phẩm là Luyện Sát Thành Cương, có thể dựa vào chiêu này để phi thiên độn địa, xuất nhập thanh minh.

Bởi vì Cửu Hỏa Thần Long Tráo đã dung luyện rất nhiều Linh hỏa khi còn ở cảnh giới Luyện Khí, cho nên sớm đã đạt tới Tứ phẩm cực hạn.

Mà nay chứng được Đạo cơ, có thể phát Chân hỏa, trải qua Chân hỏa dung luyện, thuận lợi tiến giai Ngũ phẩm.

Hỏa sát chi khí cũng biến thành Hỏa Diễm Chân Cương.

Tiện tay công kích liền có thể so được với Pháp khí Thượng phẩm loại tốt, lại tiêu hao cực nhỏ.

Lấy Vân Triện Độn Pháp để khống chế thì tốc độ càng kinh người.

Độn pháp mà Vương Kiều Tịch thi triển tên là Phi Thiên Mê Ảnh Độn, chính là truyền thừa mà chỉ Mê Nguyệt phong mới có.

Pháp này thân tư uyển chuyển, như hư như ảo, phiêu miểu bất định.

Hai người đã là tu sĩ Đạo cơ hàng thật giá thật, nên không cần mượn nhờ Pháp khí cũng có thể phi thiên mà đi.

Độn hơn trăm dặm, những dãy núi liền ở sau lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận