Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 321. Xuất Quan

Chương 321. Xuất Quan


Người dịch: Whistle

Luyện Sát thuật đến từ Cửu Sát điện đã chia Sát khí ngưng tụ thành Thất phẩm, trên Ngũ phẩm liền đại biểu cho luyện sát thành cương.

Đến lúc đó liền có thể phi thiên độn địa, sơ nhập thanh minh, ngao du cửu tiêu.

Dù là công hay thủ thì cũng đều có thể so sánh với Pháp khí Thượng phẩm.

Phàm nhân bị giới hạn tiên thiên không đủ, dù có tế luyện loại Sát khí nào thì cũng chỉ là Nhất phẩm.

Hỏa Sát Chân cương của Mạc Cầu nhờ vào phẩm chất Sát khí đủ cao, lại thêm Dung Hỏa quyết phụ trợ mới lên được Nhị phẩm.

Mà sau khi hắn tu thành Pháp lực, lại tế luyện Hỏa Sát Chân cương thì cũng miễn cưỡng vào Tam phẩm.

Tương đương với một Pháp khí Hạ phẩm không tệ.

Bây giờ. . .

Trong thạch thất, Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng, thân thể quỷ cách mặt đất ba thước, nhẹ nhàng lơ lửng.

Nhìn thật kỹ thì sẽ thấy ở xung quanh Mạc Cầu có một lớp hỏa diễm rất mỏng, giống như một quả cầu tròn trịa.

Thỉnh thoảng có thể thấy được liệt diễm hình rồng du tẩu trên quả cầu.

Dùng Luyện Sát thuật dung Địa hỏa Sát khí, Thiên Tuyền Linh hỏa, còn khắc thêm Pháp thuật Huyền Hỏa Đằng long.

Cuối cùng cũng đã tạo thành vật này.

Mạc Cầu xưng nó là: Cửu Hỏa Thần Long Tráo!

Sở dĩ đặt cái tên này là vì đại biểu cho một cảm giác chờ mong nào đó vào tương lai ở trong lòng hắn.

"Đi!"

Bấm tay điểm ra, Cửu Hỏa Thần Long Tráo đột nhiên có mấy con Hỏa long bay ra rồi bổ nhào về phía trước.

"Phốc!"

Một tiếng vang nhỏ, một tảng đá cao chừng hai người liền vô thanh vô tức hóa thành bụi phấn.

Uy lực mạnh không kém gì Pháp Khí Trung Phẩm loại yếu.

Nếu như tu sĩ Luyện Khí tầng tám không có Pháp khí hộ thể mà không có pháp khí hộ thể thì hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi.

Sở dĩ có được uy năng như vậy chủ yếu vẫn là nhờ vào uy năng của Linh hỏa nội uẩn bên trong Pháp thuật Huyền Hỏa Đằng Long.

Dù chỉ có một sợi khí tức của Tiên Thiên Linh hỏa thì cũng đủ để môn công này tiến giai Sát khí Tứ phẩm.

Chưa hẳn là không thể tiến thêm một bước nữa.

"Tứ phẩm, có thể công có thể thủ, công thủ có thể sánh được với Pháp Khí Trung Phẩm, còn có năng lực vây giết cực mạnh."

Mạc Cầu nhỏ giọng bình phán một câu, vung tay lên, Cửu Hỏa Thần Long Tráo lập tức chui vào trong nhục thân.

Chỉ có hai năm trôi qua mà trên người hắn đã phát sinh biến hóa không nhỏ.

Trên đầu có thêm mấy sợi tóc trắng, chân mày cũng có chút nếp nhăn, nhìn qua có chút tang thương.

Đôi mắt cũng ngày càng tĩnh mịch, tựa như vực thẳm sâu không thấy đáy, lóe ra những tia sáng không thể diễn tả.

Khí tức trên người cũng nhiều thêm mấy phần âm trầm.

Quần áo phất phới, tiếp đất đất im ắng, cất bước giơ chân thân hình đều phiêu hốt, giống như quỷ mị.

Ngay cả vầng sáng xung quanh cũng có vẻ hơi ảm đạm, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Đây chính là U Minh Pháp Thể.

Sau lưng có một cây cờ thẳng tắp sừng sững, mặt cờ đen như mực, không gió mà bay, từng sợi khói đen từ trong đó tuôn ra, quấn quanh nhục thân của Mạc Cầu.

Cái này chính là thủ đoạn trong Ngũ Quỷ Hỗn Thiên Đại chú, dẫn khí tức của Âm hồn Lệ quỷ chùy luyện nhục thân.

Phương pháp này có chỗ giống với U Minh Pháp Thể.

Cũng nhờ chuyện này mà hắn mới có thể tu thành môn Pháp thể này trong hai năm ngắn ngủi.

Làm cho nhục thân vốn đã cường hãn của hắn lại có nhiều một tầng linh quang u ám, lực phòng ngự cũng tăng vọt theo.

Mà chỗ tốt chân chính của U Minh Pháp Thể không phải là phòng ngự.

Mà là cái khác!

Cách đó không xa có hai thanh phi kiếm đang lơ lửng giữa không trung, đột nhiên run rẩy rồi hóa thành lưu ảnh xuyên thẳng qua hư không.

Âm Phong Vô Ảnh kiếm!

Ly Hỏa kiếm!

Âm Phong Vô Ảnh kiếm dài chừng nửa thước, toàn thân trong suốt, lấp lóe vô tung trong bóng tối, gần như không thể nắm được.

Ly Hỏa kiếm thì dài hơn một xích, toàn thân đỏ choét, giống như một đạo hỏa tuyến chói mắt đang du tẩu giữa không trung.

Mạc Cầu phất ống tay áo một cái, song kiếm lập tức bị thu hồi, một trái một phải chui vào trong ống tay rồi biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Thương Vũ phong.

Ngoại vụ đại điện.

Hôm nay, trên đại điện rất náo nhiệt.

Đệ tử Ngoại môn đến từ bốn phong đang bàn luận chuyện gì đó, thỉnh thoảng còn truyền đến những tiếng phàn nàn không cam lòng.

Mạc Cầu cũng nhận được truyền tin, sau khi tới nơi, thấy thế liền không khỏi nhăn mày.

Liếc nhìn toàn trường, một bóng người quen thuộc làm cho ánh mắt của hắn hơi ngừng lại, lập tức cất bước đi qua.

"Nhạc sư muội, muội cũng tới à."

"Mạc sư huynh." Nhạc Văn của Mê Nguyệt phong nghe tiếng liền quay đầu, nhìn thấy Mạc Cầu, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng:

"Sư huynh cũng nhận được truyền tin à?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Sư muội có biết tông môn triệu chúng ta tới đây để làm gì không?"

"Đi tọa trấn Ngụy quốc." Một vị nữ tu của Mê Nguyệt phong đang ở cùng với Nhạc Văn nghe vậy liền bất mãn nói:

"Hình như là ở Kiếm Nam đạo có tu sĩ tà đạo tàn sát bừa bãi, tông môn liền điều động đệ tử đến nơi đó trấn áp."

"Nghe nói không có tám năm mười năm là sẽ không thể quay về."

Ngụy quốc không giống với Đại Tấn, Địa vực không dùng Châu phủ để phân chia, mà căn cứ vào địa thế để chia thành thập lục đạo.

Kiếm Nam đạo chính là một trong số đó.

Mạc Cầu có thể nghe được sự bất mãn trong giọng nói của vị nữ tu này.

Tình huống cũng đúng là như thế, nơi mà phàm nhân sinh sống có rất nhiều trọc khí, không có mấy người Tu Tiên giả thích trường cư ở đó.

Trừ phi là người không ngại tu vi tiến triển chậm chạp, hoặc là người không thể tiến thêm được nữa.

Trước kia Mạc Cầu cũng không rõ vì sao đa số Tu Tiên giả đều bỏ đàn sống riêng, hiện giờ hắn cũng tu thành Pháp lực, có thể cảm nhận được linh khí thiên địa biến hóa, nên cũng hiểu được, những địa phương có Linh khí sung túc mới là nơi tốt để tu hành.

Mười ngày khổ tu trong chốn phàm tục còn không bằng một ngày tu hành ở Linh địa.

Rất í Tu Tiên giả ở ngoại giới có tu vi Luyện Khí tầng tám trở lên, đại bộ phận nguyên nhân là vì chuyện này.

Lại thêm ngoại giới có rất ít đồng đạo, không có người giao lưu, cô quạnh, xuống dốc là việc khó tránh khỏi.

Còn về phần an toàn. . .

Bên ngoài chưa chắc an toàn, việc cần làm ở trong tông môn vừa bớt lo, lại an toàn, còn có không ít lợi ích.

"Trấn áp?" Mạc Cầu liếc nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày:

"Chỉ có mấy người chúng ta thôi sao?"

Những người trong điện đều là đệ tử Ngoại môn, đa số đều có tu vi Luyện Khí tầng sáu tầng bảy, ở ngoại giới thì thực lực như vậy cũng coi như không tệ.

Trấn áp tà tu thì có chút miễn cưỡng.

Vả lại, dường như Kiếm Nam đạo có chút xa xôi, tông môn phái nhiều đệ tử qua đó thật sự là vì trấn áp tà tu sao?

"Còn có đệ tử Nội môn nữa." Nhạc Văn mở miệng:

"Tông môn có một nhóm hàng hóa bị cướp ở Kiếm Nam đạo, Tông chủ giận dữ, hạ lệnh nghiêm tra chuyện này."

"Lần này, chúng ta sẽ được đệ tử Chân Truyền của phong ta là Vương sư tỷ dẫn đội, trước tiên phải tìm lại hàng hóa rồi mới tính đến chuyện khác, nghe nói còn có Đạo cơ tiền bối xuất thủ, chẳng qua cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ ràng."

"Vương sư tỷ, Vương Kiều Tịch." Mạc Cầu gật đầu:

"Ta qua đó hỏi một chút."

"Được."

Mạc Cầu từ biệt hai nàng rồi đi vào trong nội điện.

"Trịnh sư huynh." Hắn chắp tay với một người:

"Ta còn chưa từ chức công việc ở trong Hắc ngục, lần truyền tin này hẳn là sai lầm đi?"

"Ngươi là. . . Mạc Cầu?" Trịnh sư huynh quan sát tỉ mỉ một hồi mới nhớ tới tính danh của hắn.

Thật sự là trong hai năm này Mạc Cầu vẫn luôn bế quan, có thể xưng là người tàng hình ở Thương Vũ phái.

"Chuyện của Hắc ngục đã không còn có quan hệ gì với ngươi nữa."

"Có ý gì?" Mạc Cầu nhíu mày.

"Bởi vì chuyện của Bạch Cốc Dật năm đó nên Hắc ngục đã trải qua đại tu, tông môn ý thức được nội bộ thiếu giám thị, cho nên cho đề cao đãi ngộ trong giám ngục." Trịnh sư huynh buông tay nói:

"Hai năm này sư đệ đang bận cái gì, không tạo mối quan hệ gì cả, cái danh ngạch giám ngục của ngươi sớm đã bị người ta giành rồi."

". . ." Mạc Cầu há to miệng:

"Chuyện khi nào?"

"Hẳn là có hơn nửa năm rồi." Trịnh sư huynh lắc đầu:

"Sư đệ cũng thật là vô tâm, chuyện như thế mà cũng không biết, không ai nhắc nhở gì sao?"

Mạc Cầu trầm lặng.

Hắn nhớ hình như Phùng Ngũ cũng có truyền tin về chuyện này, chẳng qua lúc đó hắn chỉ biết cắm đầu tu luyện, không quan tâm đến chuyện này.

"Sư huynh, Kiếm Nam đạo. . ."

"Dừng lại!" Trịnh sư huynh nhấc tay, mặt lộ vẻ nghiêm túc:

"Chuyện này là do tiền bối quyết định, không có thương lượng, sư đệ nên sớm chuẩn bị đi."

"Mặt khác. . ."

Trịnh sư huynh trầm ngâm một chút, nói:

"Sư đệ cũng đừng có chống đối, ta nghe nói trong chuyện này có nguyên do khác, có lẽ cũng là cơ duyên đối với các ngươi cũng không chừng."

"Cơ duyên?"

"Dù sao cũng không thể cự tuyệt."

"Vậy được rồi!"

Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, chỉ đành chắp tay cáo từ.

Trong đại điện, đám người vẫn đang không ngừng nghị luận, trên mặt của đại đa số người đều hiện lên vẻ không tình nguyện, cũng có người tỏ vẻ chờ mong.

Đi thế giới của phàm nhân, làm một vị Thái Thượng Hoàng cao cao tại thượng, có đôi khi cũng có một chút lực hấp dẫn.

Nhưng loại người này không thể nghi ngờ là sẽ khó mà có được thành tựu.

Không bao lâu sau.

Tu sĩ Đạo cơ Lý Si Mai, Hỏa Nhiêm Tiên Trịnh Vi, còn có đệ tử Chân Truyền Vương Kiều Tịch đều đã tới đủ.

Mười mấy vị đệ tử Nội môn, mấy chục tên đệ tử Ngoại môn.

Nếu như cộng thêm Đạo cơ tiền bối, lần hành động này đối với Thương Vũ phái mà nói tuyệt đối được coi là đại thủ bút, thật sự chỉ vì một chút phàm nhân thôi sao?

"Bảy ngày sau tập hợp ở đây rồi xuất phát đến Kiếm Nam đạo, đến lúc đó các ngươi sẽ biết được nên làm gì."

"Chuyện này có quan hệ đến vinh nhục của tông môn, đến tiền đồ sau này của các ngươi, không được chủ quan."

"Chốn phàm tục, Linh khí thiếu thốn, nhưng cũng không phải là cái cớ để các ngươi buông lỏng việc tu hành, vừa vặn có thể khảo nghiệm tâm tính. . ."

Trịnh Vi ở trên chậm rãi nói, cuối cùng vung tay lên:

"Giải tán đi!"

Sau khi nhìn thấy đám đệ tử rời đi, ánh mắt của lão ta khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Kiều Tịch:

"Ngươi có chắc là ở trong Kiếm Nam đạo không?"

"Tám chín phần mười." Vương Kiều Tịch gật đầu, nghiêm nghị nói:

"Đệ tử đã tra xét mấy năm, tất cả manh mối đều chỉ về Kiếm Nam đạo, chỉ tiếc không thể xác định được vị trí cụ thể."

"Đã đủ rồi." Lý Si Mai mở miệng:

"Có những người này đi qua, lật tung cả Kiếm Nam đạo lên mấy lần cũng không thành vấn đề, chỉ là động tác lần này sợ rằng không thể gạt được người của Cửu Sát điện."

"Không có biện pháp nào tốt hơn nữa, nên chỉ đành như vậy, chỉ là một đám đệ tử Ngoại môn không được coi trọng mà thôi, tổn thất cũng không sao." Trịnh Vi lắc đầu, nói:

"Kiều Tịch, tình huống của ngươi thế nào rồi?"

"Hồi tiền bối, vết thương đã không sao rồi, nhiều nhất là không hơn mười năm liền có thể phục dụng Trúc Cơ đan." Vương Kiều Tịch nghiêm túc trả lời.

"Mười năm." Lý Si Mai hơi nhíu mày:

"Quá muộn!"

"Ổn trọng một chút thì vẫn tốt hơn." Trịnh Vi cười khẽ:

"Số lượng Trúc Cơ đan quá ít, mấy năm mới được một viên, không có cách nào khác. Nhưng mà nếu như chuyện này thành công, vô luận như thế nào, tông môn đều sẽ để ngươi thành công Trúc Cơ."

"Rõ!" Vương Kiều Tịch tinh thần chấn động:

"Đệ tử nhất định toàn lực ứng phó!"

. . .

Mười ngày sau.

Ngoại vụ đại điện.

Lý Nguyên Cảnh mặc một bộ quần áo màu đen cất bước đi ra, sắc mặt âm trầm, làm cho mấy tên đệ tử vốn định đi qua lôi kéo quan hệ không dám tới gần.

"Kiếm Nam đạo?"

Gã cắn chặt răng:

"Hắn lại chạy xa như vậy!"

"Tiểu tử, ngươi phải nghĩ cho kĩ." Một giọng nói quỷ dị vang lên trong đầu gã:

" Vạn Quỷ phiên đang nằm trên tay người kia chính là vật mấu chốt để ngươi thành đạo, nếu không lấy được nó thì chung thân ngươi cũng vô vọng Đạo cơ, thậm chí ngay cả thọ nguyên cũng sẽ suy giảm trên diện rộng."

"Ta hiểu." Lý Nguyên Cảnh cúi đầu xuống, vội vàng rời đi, trong đầu lại đang đối thoại với một người khác:

"Chẳng qua mấy năm nay tên họ Mạc này vẫn luôn bế quan, đại môn không ra nhị môn không bước, ta căn bản không có cơ hội ra tay."

"Lần này rốt cục có cơ hội rồi, nhưng hắn lại đi Kiếm Nam đạo!"

"Đây là chuyện tốt." Người ở trong thức nói:

"Ta biết ở phụ cận Kiếm Nam đạo có tòa phủ đệ của một người, bên trong có giấu mấy món pháp khí không tồi."

"Thực lực hiện giờ của ngươi chung quy là không đủ, đi tới đó lấy Pháp khí, chỉ cần không phải ở ngay trước mặt Chân truyền của Thương Vũ phái, giết một tên phàm nhân còn không phải dễ như trở bàn tay sao?"

"Người kia đã tu thành pháp lực!"

"Có khác nhau sao? Có lẽ hắn thực sự đang ẩn giấu một chút thủ đoạn, nhưng mấy năm nay ngươi cũng được ta chỉ điểm, tu vi cũng đã tới Luyện khí tầng mười một, thực lực sớm đã xưa đâu bằng nay."

Hai mắt Lý Nguyên Cảnh co rụt lại, chậm rãi gật đầu:

"Không sai!"

"Đừng quên chuyện mà ngươi đã đáp ứng ta, một khi Trúc Cơ sẽ tìm kiếm thân thể cho ta, giúp ta phục sinh, nếu như người dám làm giống Bạch Cốc Dật, chớ trách lão hủ đồng quy vu tận với ngươi!"

"Ta sẽ không quên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận