Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 724. Mai Phục

Chương 724. Mai Phục


Người dịch: Whistle

Trong cơ thể của Tần Tư Dung đột nhiên xuất hiện mười tám vệt Kiếm khí lăng lệ, trong nháy mắt đã đan xen thành lưới, điên cuồng giảo sát mọi thứ xung quanh.

Còn có một luồng Linh quang hủy diệt đánh về phía những người mang theo ác ý.

Cùng lúc đó.

Mi tâm của nàng cũng sáng lên, một tia vi quang mang theo thân thể của nàng chìm sâu vào trong hư không, trong chớp mắt đã thoát khỏi vòng vây trùng trùng.

"Phốc xì xì. . ."

Tiếng vang trầm đục liên tục vang lên, mấy người đang lao tới lập tức bị Kiếm khí xoắn thành thịt nát.

Cát Ngũ miễn cưỡng thoát khỏi Kiếm khí, nhưng lại không thể tránh thoát Linh quang, nhục thân liền bị đánh trúng, trong chớp mắt cũng bị oanh thành bã vụn.

"Bạch!"

Một cái bóng đen từ trong nhục thân nhảy lên không trung.

Khóe miệng bóng đen co giật, vẻ mặt sợ hãi:

"Họ Mạc đúng là rất coi trọng vị đồ đệ này, vậy mà lưu lại nhiều thủ đoạn như vậy, sợ là ngay cả Tông sư Kim Đan, chỉ cần hơi không cẩn thận cũng sẽ gặp nạn."

"May mắn. . ."

"May mắn bộ thân thể này của ta cũng là do đoạt xá mà được, mất thì mất đi."

Dứt lời, thân thể của gã ta tăng lên, hóa thành một mảnh vải đen, khẽ quấn về phía Tần Tư Dung rồi lại hóa thành một sợi u quang độn về phía nam.

Trong lúc nhất thời nửa thì gã ta sẽ không thể nào giải được Cấm pháp phòng hộ trên người Tần Tư Dung, nhưng chuyện này không có nghĩa là gã ta không thể mang người đi.

Cùng lúc đó.

Một người đã chạy tới hậu điện trên đỉnh núi, từ xa chắp tay:

"Âu Vô Sinh, cầu kiến Vương tiền bối."

"Âu Vô Sinh?"

Vương Thiền nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó liền lộ ra vẻ bừng tỉnh:

"Là người đã hái được một cây Thuần Minh thảo vài ngày trước."

"Vào đi!"

Nàng vuốt vuốt lông mày, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt.

Từ khi Toàn Chân đạo đi vào quỹ đạo thì Mạc Cầu cũng không còn quan tâm tục sự nữa, đa phần đều do hai vợ chồng Vương Hổ và Vương Thiền phụ trách quản lý.

Vương Hổ lớn tuổi, tính tình không còn giống như năm đó, nhưng vẫn chẳng có khí độ ổn trọng gì.

Cho nên. . .

Công việc lớn nhỏ trong đạo trường này gần như đều do Vương Thiền xử lý.

Thân là tu sĩ Thái Hòa cung, mà lại phải phụ trách chuyện bên Toàn Chân đạo, chưởng quản rất nhiều Linh vật, Linh dược, nói ra cũng là chuyện lạ.

May mà Mạc Cầu cũng không thèm để ý, không xem nàng là người ngoài, Vương Thiền cũng rất dụng tâm, hai năm này đã quản lý sự vụ đâu vào đó.

"Đát. . ."

Tiếng bước chân trầm ổn hữu lực đi tới.

Một người đi đến gần đó liền chắp tay thi lễ:

"Tiền bối!"

"Ừm." Vương Thiền gật đầu, trên mặt lộ ra một vòng ý cười:

"Thuần Minh thảo cực kỳ hiếm thấy, ngươi có thể tìm được cũng là rất may mắn, trùng hợp là vật này có tác dụng lớn với Bình An, ngươi muốn thù lao gì?"

"Có gì cứ nói, cho dù đạo trường không có thì ta cũng sẽ thiết pháp cầu tới."

Thuần Minh thảo có thể thuần hóa huyết mạch, áp chế dị lực.

Vương Bình An xuất thân phi phàm, nhưng muốn tu luyện thì cần có ngoại vật phụ trợ, trong những phối phương mà Mạc Cầu đưa cho, Thuần Minh thảo là vật ắt không thể thiếu.

Cho nên nàng mới hào phóng như vậy.

"Bình An?" Sắc mặt Âu Vô Sinh đạm mạc, ngẩng đầu nhìn sang:

"Không phải nói là sẽ cho Vương Hổ tiền bối tẩy phạt huyết mạch sao?"

"Hắn?" Vương Thiền cười khẽ:

"Chàng ấy có sư phụ của mình, sẽ có những biện pháp khác giải quyết vấn đề trên người, Bình An mới bước vào con đường tu hành, nên càng cần thứ này hơn."

Nói xong liền vẫy vẫy tay với Vương Bình An đang ở cách đó không xa.

"Ngoan, tới đây!"

Âu Vô Sinh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào người Vương Bình An đột ngột co rụt lại, như có chấn kinh.

Vương Bình An chỉ mới mấy tuổi, hoạt bát hiếu động, để tránh hàn ý nên mặc một bộ áo ngắn thuê hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cực kỳ đáng yêu.

Không giống với người khác, trong mắt của nó ẩn hiện Lôi quang, khí tức cũng lộ ra Hậu Thổ chi ý.

Trên người Vương Hổ có huyết mạch Phong Lôi chuẩn, Vương Thiền là Tiên Thiên Thú Thổ đạo thể, Vương Bình An dung hợp ưu điểm hai người, lại đạt tới một loại cân bằng nào đó.

Chuyện này có chút không hợp với lẽ thường.

Dù sao thì huyết mạch của người và yêu là khác nhau, cơ hồ khó mà sinh ra hậu duệ.

Cho dù có thể, thân thể của 'bán yêu' cũng sẽ suy yếu, thậm chí còn không bằng phàm nhân.

Vương Bình An vừa được Mạc Cầu tẩy tinh phạt tủy, lại dùng bí pháp dung hợp huyết mạch, thậm chí thiên phú còn cao hơn cả Tiên Thiên đạo thể.

Chẳng qua nó đang trong giai đoạn tu hành sơ kỳ, cho nên cần rất nhiều ngoại vật.

"Ngô. . ."

Âu Vô Sinh lộ vẻ trầm ngâm:

"Vương Hổ tiền bối không có ở đây sao?"

"Chàng ấy đang bận chuyện khác." Vương Thiền vô thức nhíu mày, dường như không thích đối phương hỏi này hỏi kia, nói:

"Ngươi đã nghĩ rõ mình muốn đổi cái gì chưa, nếu chưa thì cũng có thể đổi đại công, sau này có thời gian lại đi hối đoái Linh vật cần thiết."

"Như vậy à. . ."

Âu Vô Sinh há miệng muốn nói, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về nơi xa.

Vương Thiền chậm hơn y một nháy mắt, cũng phát hiện được dị thường, sắc mặt nghiêm lại, vung tay áo kích phát Trận pháp trong đạo trường do Mạc Cầu bày ra.

"Thật to gan, dám động thủ ở Thái Ất tông!"

Lời còn chưa dứt, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi.

Ở trong cảm giác, khí tức của Tần Tư Dung vừa rồi còn đang hết sức sống động, bây giờ lại đột ngột trở nên yên tĩnh, lại còn chạy ra đạo trường.

Sau một khắc.

"Bạch!"

Chân trời phía xa đột nhiên xuất hiện một vệt đao mang mà mắt thường khó phân biệt được, đuổi theo khí tức của Tần Tư Dung.

Là Mạc Cầu!

Vào lúc Tần Tư Dung gặp phải ám toán thì hắn đã rời khỏi động phủ của Tống Giới, lao thẳng đến đạo trường.

Với tốc độ của hắn, lại thêm Toàn Chân đạo cũng cách Thuần Dương cung không xa, chỉ mấy hơi thở mà hắn đã xuất hiện ở gần đây.

Thấy vậy,

Vương Thiền vốn còn ngo ngoe muốn động đã ổn định khí tức, khôi phục trấn định.

Có thể chế trụ được Tần Tư Dung chỉ trong phút chốc, người này tuyệt đối không phải kẻ yếu, tốc độ chạy trốn cũng hết sức kinh người, nàng không chắc là mình sẽ đuổi kịp.

Nhưng kẻ này tuyệt đối không thể thoát được Mạc Cầu truy tung.

Vương Thiền thu tầm mắt lại, nhìn về phía Âu Vô Sinh, hai mắt co rụt lại.

Người này. . .

Có chút không đúng!

Vừa rồi khi Tần Tư Dung xảy ra chuyện, hình như người này còn phát hiện ra trước cả mình.

Phải biết, Vương Thiền thân là Đạo Chủ đại diện của Toàn Chân đạo, có quyền chưởng khống Trận pháp trong đạo trường, cảm giác ở trong trường còn được tăng thêm.

Nhưng dù là vậy thì cũng không bằng người này?

Nàng giật mình trong lòng, đột nhiên quát khẽ:

"Ngươi là ai?"

Dứt lời, uy áp của Trận pháp liền phủ xuống, giống như núi lớn giam cầm toàn trường.

"A. . ." Đối mặt với Trận pháp của đạo trường, Âu Vô Sinh lại mặt không đổi sắc, nghe vậy khóe miệng khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Vốn định mang Vương Hổ đi, bây giờ xem ra có thể đổi mục tiêu."

Nói xong liền nhìn về phía Vương Bình An.

"Năm đó là ta trợ Vương Hổ chứng được Kim Đan, rõ ràng là y đã đáp ứng ta muốn xả thân báo đáp, giờ lại lật lọng, hôm nay ta sẽ lấy con của y để gán nợ."

"Là ngươi!"

Dường như Vương Thiền đã đoán được thân phận của đối phương, sắc mặt đại biến, thân thể lập tức co rụt lại, điên cuồng nhào tới bên cạnh Vương Bình An, trong miệng còn nôn nóng quát:

"Bình An cẩn thận!"

"Bạch!"

Trong hư không đột nhiên xuất hiện một cái miệng lớn, miệng lớn xuất hiện ở sau lưng Vương Bình An rồi đột nhiên nuốt nó vào bên trong.

Trên mặt Âu Vô Sinh lộ ra ý cười, thân thể đột ngột nứt ra, lộ ra một một thân hình chắp vá quỷ dị, gã ta ngửa mặt lên trời rồi xong ra ngoài:

"Đi đây!"

Trận pháp nơi này không thể ngăn cản được gã ta.

"Độc Cô Vô Minh!" Vương Thiền ngửa mặt lên trời gào thét, miệng phun máu tươi, nàng đột ngột hóa thành một luồng huyết ảnh xông thẳng tới chân trời:

"Trả con lại cho ta!"

"Huyết Ảnh Cấm pháp?" Độc Cô Vô Minh quay đầu nhìn lướt qua, hừ lạnh một tiếng:

"Ngươi đừng quên, môn Cấm pháp này là do tên tiểu tử Vương Hổ kia lừa gạt của ta, muốn dựa vào nó để đuổi kịp ta, nằm mơ mà thôi!"

Chưa nói xong thì độn quang đã lao ra hơn mười dặm.

Nếu là lúc trước, mặc dù thực lực của lão ta có mạnh thì cũng không dám một mình xông vào Thái Ất tông, nhưng lần này thì khác, cao nhân của Thái Ất tông đang phải giải quyết chuyện khác.

. . .

Cát Ngũ hóa thành vải đen, bao lấy cơ thể đang bị quản chế của Tần Tư Dung, hóa thành một vệt hư ảnh nhanh chóng lướt về phía trước, tốc độ nhanh đến kinh người.

Nhưng mà. . .

Chỉ một lát sau, gã ta liền phát hiện được sát cơ nồng đậm ở sau lưng đang nhanh chóng áp sát, sắc mặt không khỏi đại biến.

"Tại sao lại như vậy?"

Gã ta chính là thiên tài của Tật Phong tộc mà Lỗ quốc kiêu ngạo nhất, mặc dù tu vi không phải rất cao, nhưng độn tốc lại nhanh tuyệt nhân hoàn.

Tự hỏi chạy ra khỏi phạm vi của Thái Ất tông là chuyện vấn đề.

Mà nay.

"Đừng tới đây!"

Cát Ngũ cương cắn chặt, đưa tay nắm chặt cổ họng của Tần Tư Dung rồi rống to với người ở phía sau:

"Nếu như ngươi lại tiếp tục tới gần thì ta sẽ giết chết nàng, đến lúc đó ngươi liền đến nhặt xác đi!"

Nói xong liền quay đầu nhìn thoáng qua.

Nhưng lần quay đầu lại này làm khiến cho gã ta muốn hối hận cũng không kịp.

"Hừ!"

Mạc Cầu hừ nhẹ.

Sất Niệm Chân Lôi dọc theo tầm mắt đánh thẳng vào thức hải của Cát Ngũ, Lôi quang nộ phóng từ hư hóa thực, đánh cho gã ta bay ra ngoài.

"Bạch!"

Đao quang lóe lên, quấn lấy Tần Tư Dung.

Mạc Cầu thu đao đứng yên, không nhanh chóng cởi bỏ phong cấm, ngược lại còn nhướng mày liếc nhìn xung quanh:

"Có ý tứ."

"Lại có người dám bố trí mai phục ở địa bàn của Thái Ất tông, muốn phục sát một vị Kim Đan, các ngươi cũng rất can đảm đó, đáng tiếc là thực lực không ra hồn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận