Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 694. Linh Bảo

Chương 694. Linh Bảo


Người dịch: Whistle

"Đi!"

Hắn quát khẽ một tiếng, Kim Đan run lên, Pháp lực dẫn động Ngũ Sắc Thần Đao, chém về phía tòa đại điện trước mặt.

Đao quang ngũ sắc mạnh mẽ lao tới.

"Ầm ầm. . ."

Vách tường, cột đá sụp đổ, trong chớp mắt nơi này chỉ còn là một vùng phế tích.

"A?"

Hai người đang định rời đi thì đột nhiên tỏ ra kinh ngạc, nhìn về phía đống phế tích.

Bên trong phế tích không có cỗ quan tài như Trương Yến đã nói, nhưng lại có mười mấy tôn thạch nhân sinh động như thật.

Thạch nhân người khoác trọng giáp, tay cầm đao thương, ánh mắt sắc bén, bộ dạng như đang vọt tới trước, giống như muốn quyết đấu với người khác, nhưng lại bị định trụ tại chỗ, giống như hóa đá.

Thạch nhân tinh xảo không tính là đặc thù.

Nhưng khi bị đao quang của Ngũ Sắc Thần Đao chém trúng mà không bị phá hủy thì đúng là có chút cổ quái.

Phải biết.

Lúc trước khi Mạc Cầu ngự sử Thiên Lôi Kiếm, chính là Pháp bảo, đều bị Tán Hoa lão tổ dùng Ngũ Sắc Thần Đao bổ ra một vết nứt, chỉ là đá thì làm sao có thể đỡ được uy thế của nó?

"Hình như những tôn thạch nhân này chính là những pho tượng ở trên vách tường vừa rồi?"

Trương Yến như có điều suy nghĩ:

"Xem ra bọn chúng không chỉ là pho tượng, mà là người được điêu thành bộ dáng của pho tượng, nhưng mà tại sao lại có thể dung hợp vào trong vách tường được?"

"Quả thật là có chút cổ quái."

Mạc Cầu gật đầu, tầm mắt di động:

"Nơi này có chữ viết, là chữ cổ triện, rất hiếm thấy."

Tình huống khẩn cấp, hắn cũng không lo được nhiều như vậy, bèn mở miệng đọc lại những văn tự trên đó:

"Thiên Đình Đấu bộ Nam Đấu Lục ti Bắc Tử Vi trú đóng chư giới đã tử. . ."

"Bạch!"

Hắn còn chưa dứt lời, con chó trắng bên cạnh vẫn luôn yên lặng không lên tiếng đột nhiên phát ra những tiếng nức nở, sau đó liền giương răng cắn về phía thạch nhân.

"Răng rắc!"

Pho tượng thạch nhân mà Ngũ Sắc Thần Đao cũng không thể chém vỡ lại bị con chó trắng này cắn đứt chỉ trong một táp.

Nó không chỉ cắn, mà còn dùng tay cào, dùng đuôi quét, điên cuồng phát tiết với mười bức thạch nhân này.

"Bành!"

"Răng rắc. . ."

Từng bức thạch nhân lần lượt vỡ nát.

Đột nhiên.

Một cái tay đang nâng thạch sách của một bức thạch nhân ngã nhào xuống đất, quyển sách trong tay thạch nhân vỡ ra, bên trong lộ ra một luồng kim quang.

Kim quang thuần túy.

Chỉ mới qua một thoáng, thiên địa nguyên khí ở xung quanh dường như đã phát sinh một ít biến hóa đặc thù.

Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, lập tức vẫy tay, hút kim quang về phía mình.

Đây là một trang sách màu vàng.

"Ông. . ."

Đột nhiên.

Trang sách lóe lên những linh quang màu vàng vô tận, Linh quang nối liền trời đất, xuyên thủng U Minh, bay thẳng vào cửu tiêu, thậm chí ngay cả cuộc chiến của Nguyên Anh Chân nhân đều bị nó ép xuống.

Bên trong Linh quang có rất nhiều Phù văn đan xen tạo thành một hình thái huyền diệu.

Chỉ vừa nhìn lên một cái, trong đầu của người xem liền sinh ra rất nhiều Linh cơ, những công pháp mà trước kia không hiểu đều đã thông suốt.

"Đó là cái gì?"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Bảo vật?"

Trong lúc nhất thời, trong tàng yên tĩnh.

Ngay cả đám Quỷ vật đang điên cuồng kia cũng cứng ngắt tại chỗ.

Đám Nguyên Anh Chân nhân đang chém giết cũng đã dừng tay, nhìn về phía luồng sáng bằng ánh mắt kinh ngạc.

"Hình như ta nhớ là có nơi nào đó đã từng miêu tả qua loại tình huống này." Quân Lôi Chân nhân tay cầm Lôi đình, ánh mắt chớp động nhìn về phía phát ra Linh quang.

"Tiểu tăng cũng nhớ kỹ!"

Tiếu Di Lặc chắp tay trước ngực, chậm rãi mở miệng:

"Khi Linh bảo Thôn Thiên hồ lô của Thất Thánh minh hiện thế chính là như vậy!"

Linh bảo?

Vân Mộng Xuyên chỉ có duy nhất một món Linh bảo.

Chính là Thôn Thiên hồ lô của Thất Thánh minh!

Món Linh bảo kia cũng là tìm được từ trong Tổ miếu, chẳng lẽ bây giờ đã xuất hiện món thứ hai?

Hai người liếc nhau, đều nhìn ra vẻ cuồng nhiệt trong mắt đối phương.

Nguy rồi!

Mạc Cầu âm thầm kêu khổ.

Ai có thể ngờ một vật mà hắn tiện tay lấy được từ trong phế tích lại làm cho người khác chú ý đến vậy.

Kim quang trong tay đã bao phủ toàn bộ đại điện, thượng tiếp tinh thần, hạ nhập Cửu U, kim quang xán lạn, làm cho tất cả mọi người cảm thấy choáng váng.

Vô số ánh mắt như có thực chất từ xa nhìn tới, dù cho cách một tầng kim quang thì vẫn làm cho hắn cảm thấy rùng mình, hãi hùng khiếp vía.

Nếu như có thể, hắn tình nguyện từ bỏ vật này.

Đồ là đồ tốt, nhưng cũng phải có mạng sử dụng mới được!

Giống như một đứa trẻ cầm vàng đi chợ, không đủ thực lực để giữ, lại còn khơi gợi dục vọng tham lam của người khác, chẳng qua là đang tự tìm đường chết mà thôi.

Nhưng. . .

Mảnh lá cây màu vàng bị hắn nắm trong lòng bàn tay kia giống như đã dính chặt với hắn, đừng nói là ném đi, cho dù là muốn nhúc nhích cũng là chuyện vọng tưởng.

"Linh bảo!"

"Vật này có duyên với Thất Thánh minh ta!"

"Ở một nơi như vậy mà cũng có loại vật này?"

Thần niệm của Nguyên Anh Chân nhân đan xen, va chạm giữa không trung, chỉ là ý niệm đã nặng tựa một ngọn núi, ép cho Mạc Cầu hơi cong người xuống.

"Oanh. . ."

"Đôm đốp!"

Độn quang lao tới va nát tầng mây, xuyên thủng rất nhiều con Quỷ vật, giống như sấm gầm, lại như kim cương trừng mắt, gào thét đánh tới.

Còn có mấy luồng khí tức kinh khủng cũng ngoi đầu lên, mạnh mẽ lao về phía này.

Một, hai, bốn. . .

Ít nhất là có bảy vị Nguyên Anh Chân nhân!

Da thịt Mạc Cầu run rẩy, khóe mắt cuồng loạn, liều mạng thôi động Pháp lực muốn ném trang sách vàng óng này ra, nhưng không thành.

Trương Yến ở bên cạnh đã xụi lơ trên mặt đất, đối mặt với một đám cao thủ đỉnh tiêm gào thét lao đến, viên Kim Đan trong cơ thể nàng đã rơi vào tình trạng xơ cứng.

Ngược lại thì con chó trắng kỳ lạ kia, sau một hồi cắn xé phát tiết thì lại tiếp tục trầm mặc, không rên một tiếng, quay lại bên cạnh Mạc Cầu ngồi xuống.

Đến nỗi khí thế uy áp của Nguyên Anh Chân nhân. . .

Nó chẳng thèm ngó ngàng tới!

"Tiểu tử, đặt thứ trên tay ngươi xuống!"

Tiếng rống giống như sấm rền nổ tung giữa không trung.

Con Quỷ vật Âm phủ có cặp sừng trên đầu, trong tay cầm cây cự trượng hơn năm mươi mét cự trượng đang giận dữ gầm lên, cách không vung mạnh cây đồng trượng về phía Mạc Cầu.

"Oanh!"

Đồng trượng phá không, tạo ra vô số khí lãng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Mạc Cầu không chút nghi ngờ, cho dù là lấy cường độ nhục thân hiện giờ của mình, một khi bị nó đập trúng thì tuyệt đối sẽ không có khả năng qua khỏi.

"Tiểu bối, lưu đồ vật lại, Lôi mỗ có thể bảo vệ tính mạng của ngươi!"

"A Di Đà Phật, vật này tuyệt đối không thể rơi vào trong tay người xấu!"

"Đồ vật là ta được!"

Đối mặt với thứ được xem là Linh bảo hư hư thực thực này, cho dù là Nguyên Anh Chân nhân thì cũng khó có thể kiềm nén tham niệm, rất nhiều thế công nườm nượp ập tới.

Thân thể Mạc Cầu trầm xuống.

Thế công chưa đến, nhưng làn da đã bắt đầu bị nứt vỡ.

Hắc Quang Giáp, Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp, Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân đã hoàn toàn không có tác dụng.

Không.

Cũng không phải là không có tác dụng chỗ, nếu như không phải trên người mang huyền công, sợ là hắn đã trực tiếp ngất đi, giống như Trương Yến ở bên cạnh.

Mạc Cầu đang bị kim quang bao phủ, cho dù muốn chạy trốn thì cũng không được, càng đừng đề cập đến những tầng uy áp của Nguyên Anh Chân nhân đang ập tới.

Chết!

Hắn đã từng trải qua không ít thời khắc sinh tử.

Mà nay.

Mạc Cầu đang cảm thấy tuyệt vọng mà trước đó từng từng có.

Đối mặt với Nguyên Anh Chân nhân, Kim Đan gần như không có sức chống cự, huống chi giờ này khắc này, không chỉ có một vị Nguyên Anh, mà là khoảng bảy vị.

Vì đã trải qua vô số các cuộc chém giết và thế sự ma luyện, nên hiện giờ hắn vẫn còn có thể duy trì được sự thanh tỉnh.

Nhưng cũng chỉ có thể nhìn xem tuyệt vọng càng ngày càng gần.

Ngô. . .

Mình há có thể đứng yên mà không phản kháng được?

Ý niệm chuyển động, sắc mặt Mạc Cầu ngưng tụ, trong đôi mắt hiện lên đấu chí, suốt đời sở học, các loại thủ đoạn đều nhanh chóng hiện lên trong đầu.

Đại La Pháp Phãn!

"XÌ...!"

Làn da trên trán nứt ra, một con mắt quỷ dị xuất hiện.

Đồng thời,

Phật diệp trong cơ thể run rẩy.

Thời gian dường như vì vậy mà đình trệ, từ từ chậm lại.

Pháp nhãn chiếu rọi, vạn sự vạn vật trong trời đất đều trở nên rất rõ ràng, các loại khí cơ phun trào, xuất hiện ở trong cảm giác.

Ngay cả luồng khí tức Nguyên Anh khủng bố và uy năng hủy thiên diệt địa mà Pháp bảo bộc phát cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn dò xét.

Còn có. . .

Không gian!

Giờ này khắc này.

Không gian của Tổ miếu, Vân Mộng Thủy giới và Vân Mộng Xuyên đang dung hợp xếp chồng lên nhau, va chạm, làm cho không gian đang cực kỳ bất ổn.

Thậm chí Nguyên Anh Chân nhân chỉ cần tiện tay một kích cũng có thể làm cho hư không bị vặn vẹo, vỡ nát.

Lúc này, dưới Đại La Pháp Nhãn chiếu rọi, không gian vốn đã liền thành một khối lại loang lổ như mảnh vỡ, gào thét cuồng quyển tứ phương.

Hả?

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, rất nhiều tinh thần trong thức hải điên cuồng lấp lóe, vô số đường đi lập tức bị thôi diễn ra.

Có cửa!

Mạc Cầu nắm chặt trang sách vàng óng, khẽ duỗi tay ra.

Vầng sáng trong thức hải sáng lên, một chữ 'Trấn' to lớn chiếu sáng rạng rỡ.

Ngũ Chỉ Sơn!

"Oanh!"

Hư không chấn động.

Không gian trong đại điện bỗng nhiên lõm vào bên trong, không gian loang lổ ở xung quanh lập tức chen chúc lao đến vây quanh Mạc Cầu.

Không gian biến hóa đương nhiên không phải là thứ mà lúc này hắn có thể chưởng khống được.

Nhưng Mạc Cầu chắc chắn.

Thế công đột kích lập tức trở nê cách xa nhau, giống như không thể chạm đến, vị trí mà hắn đang đứng cũng tùy theo lưỡng giới dung hợp mà nhanh chóng di chuyển ra ngoài.

Hình như. . .

Thật sự có thể tránh được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận