Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 167. Dị Thường

Chương 167. Dị Thường


Người dịch: Whistle

Mấy ngày sau.

"Ô. . ."

Một tiếng kèn rung động tứ phương vang lên, tất cả mọi người đều bước ra doanh địa của mình.

"Giá!"

"Giá!"

Kỵ thủ mạnh mẽ giục ngựa lao nhanh trong khu rừng có địa thế phức tạp này, vung vẩy tinh kỳ lớn tiếng gào thét với đám người:

"Quân phủ có lệnh, phát động tiến công!"

"Phát động tiến công!"

"Công!"

Tiếng quát quanh quẩn, bồi hồi không ngớt, hiển nhiên không chỉ có một vị lính liên lạc.

Đám người lộ vẻ kinh ngạc, nhao nhao nhìn bọn người Bát Tí Thiên Vương Cừu Liệt chủ trì mọi chuyện ở giữa sân.

Khác với sự kinh ngạc của của bọn hắn, biểu lộ của mấy người Cừu Liệt lại bình ổn hơn rất nhiều, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị.

"Chuẩn bị đi, thầy thuốc lưu lại, những người khác thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát."

Sau khi mệnh lệnh được ban ra, hơn mười người của Thái Sơn bang cùng nhau hành động, thi triển thân pháp lao lên trên đỉnh núi.

Nhân số mặc dù không nhiều, nhưng lại không có một kẻ yếu nào, dù là tu vi thấp nhất thì cũng là Luyện Tạng có thành tựu, có thể lấy một địch mười.

Không chỉ Thái Sơn bang!

Cùng thời khắc đó, hơn mười thế lực khác như Tử Dương môn, Trích Tinh lâu, Vũ hành, Tỏa Nguyệt quan vv… Cũng lập tức hành động.

Từ chỗ cao nhìn xuống có thể thấy được vô số điểm đen đang dũng mãnh lao lên bốn phía chủ phong của Phượng Đầu sơn.

Giống như một bầy kiến đang muốn leo lên thôn phệ hết thảy.

Cùng lúc đó, cây cối trên đỉnh núi lắc lư, bóng người lấp lóe, những người ẩn núp trong đó cũng bắt đầu có động tác.

Mạc Cầu là đại phu cho nên không cần phải lên tiền tuyến chém giết, hắn đứng yên ở hậu phương đưa mắt nhìn đám người rời đi.

Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn vẫn cảm thấy có chút không đúng.

Có lẽ là do phản phỉ nơi này khó chơi, có lẽ là vì một vài vị cao thủ không biết tên xuất hiện làm cho trong lòng hắn báo động.

"Ngọc Diện Thần Phán Thượng Quan Hưu, Đa Tí Kim Cương Tạ Liễu Ngộ, Lạc Anh kiếm Phương Vân Sơn, còn có mấy vị Nhất lưu cao thủ tới sau nữa. . ."

"Huống hồ, trải qua mấy ngày tu chỉnh, tất cả mọi người đã thay đổi vật tư mới."

"Lại thêm cao thủ Nhị lưu, nhập lưu của các môn các phái, tiêu diệt một cứ điểm của Hắc Sát giáo hẳn là sẽ dễ như trở bàn tay."

"Là do bản thân mình quá mức cảnh giác!"

Mạc Cầu lắc đầu không nghĩ nhiều nữa.

Mặc kệ chiến sự tiền tuyến như thế nào, hắn thân là đại phu, chỉ cần cố gắng trị bệnh cứu người là được.

Giống như trước đây, bất luận ngoài sáng và trong tối ở nơi đây có bao nhiêu giết chóc đều chẳng có quan hệ gì với hắn.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Chẳng biết lúc nào, trên núi có tiếng la giết vang lên, tiếng động càng lúc càng lớn, cuối cùng bao phủ tứ phương.

Đỉnh núi to lớn trở thành sa trường!

Sau hai canh giờ.

"Mạc đại phu!"

"Mạc đại phu, mau tới cứu người!"

Tiếng hô hoán dồn dập từ bên ngoài doanh địa truyền đến, Mạc Cầu vội vã đi ra ngoài, mang theo hai người bị thương vào trướng.

"Vết đao, nứt xương, vết thương có độc."

Với y thuật hiện giờ của hắn, chỉ là liếc mắt nhìn qua thì đã hiểu rõ tình huống, lập tức nói với trợ thủ ở sau lưng:

"Kim Sang dược, thanh nẹp, còn cón bột phấn Hắc hạt nữa."

"Lấy thêm ngân châm!"

"Vâng." Hắn chỉ cần nói 1 tiếng là sẽ tự có người chuẩn bị sẵn vật tư để hắn sử dụng.

"Mạc đại phu!" Bên này còn chưa bôi thuốc xong thì lại có người vội vã chạy tới:

"Tổn thương. . . Lại có người bị thương!"

"Nhanh như vậy?" Mạc Cầu nhíu mày.

"Không chỉ!" Người tới điên cuồng lắc đầu, thần sắc cũng có chút bối rối:

"Có chút không đúng, nghe nói những người đi lên đều gặp phải đối thủ rất mạnh, quân số của chúng ta đã bắt đầu giảm."

"Hơn nữa đều là. . . Cao thủ!"

"Cái gì?"

Tất cả mọi người Trong trướng đều yên lặng.

. . .

Bắc Sơn.

Đa Tí Kim Cương Tạ Liễu Ngộ sắc mặt ngưng trọng đứng ở dưới cây, chăm chú nhìn một vị đại hán ở một núi đá khác cách đó không xa.

Đại hán thân cao tám thước có dư, đi chân trần đạp đất, toàn thân tràn đầy lông tóc, giống như một dã nhân sống trong núi, nhất là hai tay dính đầy máu tươi càng lộ ra vẻ dữ tợn.

Chỉ có đôi mắt là lóe ra vẻ cơ trí linh quang.

"Thiết Ma Lặc Âu Thư Nguyên!"

"Không sai."

Mặc dù thân hình của gã đại hán giống như dã nhân, nhưng giọng nói lại rất có từ tính, hoàn toàn khác biệt với hình thể của gã.

"Ngươi vậy mà không chết?" Ánh mắt Tạ Liễu Ngộ chớp động:

"Mười năm qua không có tin tức, các hạ vẫn còn có thể bảo trì bình thản."

"Ta đã từng xuất thủ rồi." Thiết Ma Lặc cười nhạt một tiếng:

"Chẳng qua những người đã nhìn thấy ta trong vòng mười năm này đều không có người còn sống."

"Thì ra là thế." Tạ Liễu Ngộ gật đầu:

"Nghe qua các hạ trời sinh thần lực, ngạnh công cao minh, nếu hôm nay gặp được, đang muốn lĩnh giáo một chút."

"Không dám."

Thiết Ma Lặc nhếch miệng cười một tiếng, thân hình lắc lư, giang hai cánh tay ra, như một con tiên hạc đánh tới.

Hai người cách nhau chừng xa bảy, tám mét, người này chỉ là nhẹ nhàng bổ nhào về phía trước, không ngờ đã áp sát rồi.

Đồng thời cánh tay run lên, năm ngón tay bóp lại giống như mỏ chim rồi mổ nhẹ xuống.

Động tác hời hợt, thậm chí có thể nói cực kỳ ưu nhã, nhưng lại lăng lệ dị thường!

"Li!"

Năm ngón tay phá không, lại phát ra tiếng sắc nhọn thét dài, kình phong đập vào mặt làm cho Tạ Liễu Ngộ híp mắt lại, y chỉ cảm thấy cổ họng mình hơi đau nhức.

Ngũ Cầm thủ!

Quả nhiên không hổ là cao thủ đã thành danh mười năm trước, dù rằng tuổi tác đã lớn, nhưng khi xuất thủ vẫn là bất phàm.

Có lẽ đối phương cao tuổi nên hậu lực không bằng năm đó, nhưng võ kỹ cũng đã sâu tận xương tủy, càng thuần thục tinh xảo hơn, đã tới viên mãn hóa cảnh.

Lúc này gã vừa ra tay liền khiến cho Tạ Liễu Ngộ giật mình.

Bất quá y cũng không sợ.

"Coong!"

Trường kiếm khẽ ngâm, như lưu tinh quán nhật, trong chớp mắt liên trảm lục thức.

Một tấc dài, một tấc mạnh, liền xem như Nhất lưu cao thủ cũng chỉ làm được như vậy, cầm trường kiếm trong tay nên y có thể chạm đến đối thủ nhanh hơn.

Quả nhiên.

Ánh mắt Thiết Ma Lặc chớp động, thân hình lại biến hóa, thể trạng khổng lồ giống như linh yến tung bay giữa trời.

Hai tay hoặc mổ hoặc điểm, hoặc chụp hoặc chùy, thức thức đều công kích vào mũi kiếm, cự lực cũng ngưng tụ trên đó.

"Đương . ."

Hai người giao thoa sượt qua, sắc mặt đều ngưng trọng.

Cao thủ!

Xem ra, trong thời gian ngắn sợ là khó phân thắng bại.

. . .

Nam Sơn.

Bốn người chém giết thành đoàn.

Hai người trong đó là một nam một nữ, nữ tử cầm trường tiên trong tay, nam tử cũng cầm móc sắt, thân như rồng quyển.

Trường tiên vung khắp nơi, quang ảnh bay đầy trời, thỉnh thoảng cuốn lấy đại thụ, chỉ kéo một phát là cây đại thụ đã bị gãy rồi sụp đổ.

Móc sắt thì chuyên vung theo ba đường, vẩy, thứ, hoạch, chiêu chiêu âm hiểm, làm cho người ta kinh ngạc run rẩy.

Hai người uy thế kinh người, giơ tay nhấc chân đều có lực khí gào thét, kình phong lăng lệ giống như lưỡi đao gọt cắt tứ phương.

Mà đối thủ của bọn hắn cũng rất bất phàm.

Một vị trong đó chính là Nhất lưu cao thủ Ngọc Diện Thần Phán Thượng Quan Hưu của Tử Dương môn, một người khác thì là Vị Diện Bạch Lão Ẩu.

Cùng là Nhất lưu cao thủ, bốn người chiến thành một đoàn, khó phân thắng bại, cho dù những người khác muốn giúp cũng vô lực tới gần.

. . .

Tây sơn.

Sa trường hỗn loạn, thi thể đầy đất, mùi máu tươi tràn ngập, làm cho không ít quạ đên bồi hồi ở phía chân trời.

Phía dưới.

Lạc Anh kiếm Phương Vân Sơn đang chém giết kịch liệt với một người.

Dường như đối phương đã từng bị hỏa tai vào mấy năm trước, tướng mạo đã hoàn toàn thay đổi trở nên dữ tợn, nhưng khi động thủ thì uy thế lại rất lẫm liệt.

Dù rằng tay không tấc sắt nhưng cũng không sợ trường kiếm sắc bén, đoạt trung tuyến, đạp trung cung, quyền ảnh tung bay, mọi cử động đều mang theo sức mạnh tràn trề.

"Bành!"

Một tiếng vang trầm, Phương Vân Sơn thân như mây trôi, phiêu nhiên rơi về phía sau mấy trượng.

"Hắc Sát chân thân, Đại Hắc Thiên Quyền pháp." Sắc mặt Phương Vân Sơn ngưng trọng, nhìn thẳng đối phương:

"Xem ra chuyện Tề gia của Hắc Sát giáo bị diệt môn vào mười năm trước đều là giả, công pháp cũng đã được truyền thừa lại."

"Bất quá. . ."

Phương Vân Sơn híp mắt nói:

"Năm đó, các ngươi đã chạy như thế nào? Hoặc là nói. . . , ai giúp các ngươi chạy thoát?"

"Họ Phương, ngươi nói nhiều thật." Đối phương khàn giọng, không đáp lại câu hỏi mà lại đột nhiên đánh tới:

"Muốn lên núi thì phải qua cửa của ta trước!"

"Thật sự cho rằng ta sợ ngươi hay sao?" Phương Vân Sơn hừ lạnh, Lạc Anh kiếm rung nhẹ, đột nhiên sắc mặt biến đổi:

"Không đúng, nếu Tề gia vẫn còn có người sống, món đồ đó cũng ở nơi này, chẳng phải là nói. . ."

"Các ngươi lại huyết luyện món đồ kia!"

"Hả?" Đối phương sững sờ:

"Biết cũng không ít, nếu vậy thì càng không thể để ngươi còn sống!"

. . .

Dưới núi.

Từng đám thương binh bị đưa xuống núi, từng tin tức ngoài ý liệu truyền vào trong tai.

Sắc trời dần tối.

Trong quân trướng, có người rống to:

"Nơi này căn bản không phải là cứ điểm của Hắc Sát giáo, mà là tổng đàn mà dư nghiệt Hắc Sát giáo che giấu!"

"Thiết Ma Lặc, Thư Hùng song sát, thậm chí ngay cả người của Tề gia cũng đã hiện thân, bọn hắn không chỉ không chạy trốn mà còn dám động thủ, đây là muốn làm gì?"

"Bất luận là muốn làm gì thì chúng ta cũng phải ngăn cản." Một người khác mở miệng:

"Đưa tin cho hậu phương, tranh thủ thời gian phái viện binh tới đây, tận lực thông báo cho người Lục phủ tới, gọi người của các thế lực lớn cũng tới đây một chuyến, mặt khác. . . , người của chúng ta cũng ra tay đi!"

"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận