Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 470. Gặp Gỡ

Chương 470. Gặp Gỡ


Người dịch: Whistle

"Trước đây đệ cũng cho là như vậy." Vương Hổ lắc đầu, trong mắt lộ ra kỳ quang, có chút chấn kinh:

"Nhưng khi đệ trò chuyện với lão già điên kia một lần liền cảm thấy lão ta còn không hiểu môn Công pháp này bằng sư phụ của đệ."

"Tỷ đừng không tin."

"Lúc đó đệ chỉ thuận miệng nói vài câu, lão già điên kia liền lộ ra vẻ mặt chấn kinh, rất lâu mới hoàn hồn."

Cũng là bởi vì vậy mà Độc Cô Vô Minh mới không hoài nghi sư phụ của Vương Hổ là một vị cao nhân.

"Thật sao?"

Nông Nghĩa Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp, vẫn nửa tin nửa ngờ.

Trùng Ma không phải là một người bình thường.

"Ồ!"

Đang khi nói chuyện, thân hình của Vương Hổ dừng lại trước một tòa nhà được lắp đầy cấm chế.

"Thế nào?" Nông Nghĩa Tuyết mở miệng.

"Nơi này là nội khố của Thiên Tà Minh, là chỗ chuyên cất giữ vật phẩm." Vương Hổ liếm liếm khóe miệng, mắt hiện dị mang, nói:

"Đệ cảm nhận được trong phòng này có thứ rất quan trọng với mình."

Ngữ khí cũng tăng lên một phần:

"Vô cùng quan trọng!"

"Ngươi đừng xúc động." Nông Nghĩa Tuyết biến sắc:

"Nơi này là địa bàn của Thiên Tà Minh, chúng ta vẫn là rời đi sớm mới thỏa đáng, đừng có gây thêm rắc rối nữa."

Không phải là nàng tiếc mệnh, mà là đang suy nghĩ cho Vương Hổ suy.

"Ừm."

Vương Hổ gật đầu.

Y cũng hiểu đạo lý này.

Ánh mắt lập tức lấp lóe, Vương Hổ chuyển sang hướng khác, trên mặt lại hiện ra vẻ giãy dụa.

Một cỗ rung động đến từ chỗ sâu trong huyết mạch làm cho Vương Hổ đi ra một bước liền cảm nhận được một loại dày vò.

Bước được mấy bước thì trên đầu đã toát đầy mồ hôi.

Tròng mắt của y đã trở nên mờ nhạt, lý trí bên trong càng ngày càng ít.

Nông Nghĩa Tuyết lộ ra vẻ tuyệt vọng.

"Ta không chịu nổi nữa!"

Vương Hổ đột nhiên hét lớn một tiếng, thân hình điện thiểm, không thèm quan tâm rất nhiều Cấm pháp, chui vào trong căn nhà kia.

Sau một khắc.

"Ầm ầm. . ."

Một đạo điện quang chói mắt bay thẳng lên vân tiêu, rẽ ngoặt sang một hướng rồi lao đi nhanh như bão táp.

"Ai?"

"Thật to gan!"

"Mau đuổi theo!"

Tiếng rống giận dữ liên tục vang lên, trong doanh địa to lớn lập tức loạn thành một bầy, hàng trăm hàng ngàn độn quang vọt lên.

Đuổi theo tên tiểu tặc trộm đồ kia.

. . .

"Mạc sư đệ!"

"Liễu sư huynh!"

Sau khi Mạc Cầu xuất quan, ngoài gặp được lão Đào Đức có ánh mắt không tốt lắm ra thì trên đường đều là bình yên vô sự.

Hắn bay theo hướng về Thái Ất tông tầm một ngày liền gặp phải người quen.

Liễu Vô Thương!

Hai vợ chồng Liễu Vô Thương và Tiền Linh Tú đang tuần sát tứ phương, nhìn thấy Mạc Cầu đều tỏ ra vui mừng:

"Sư đệ không có việc gì thì thật sự là quá tốt rồi!"

"Hả?"

"Xem ra trong khoảng thời gian này sư đệ gặp được kỳ ngộ, sợ là tu vi đã vượt qua vi huynh rồi."

Hai người quan sát kỹ Mạc Cầu, không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Mạc Cầu cũng không tận lực che lấp tu vi của mình, Đạo cơ trung kỳ có thành tựu được hiển lộ ra.

"Quả thật có chút cơ duyên." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, chậm rãi gật đầu:

"Ngày đó tại hạ may mắn đào sinh được trong vòng vây truy sát của Thiên Tà Minh, ngẫu nhiên vào được một tòa động phủ của tiền nhân."

"Đồ vật trong động phủ không nhiều, nhưng cũng có chút thu hoạch."

Chuyện này cũng không phải là chuyện không thể nói, dù sao người gặp được kỳ ngộ tương tự cũng thường xuyên xuất hiện.

"Thì ra là vậy!" Trên mặt Liễu Vô Thương lộ vẻ cực kỳ hâm mộ:

"Sư đệ thật là may mắn, ta ra vào Nhạn Đãng sơn mạch đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa gặp được tòa động phủ của tiền nhân nào."

Rồi lại lập tức nói:

"Giả thì không tính!"

Tiền Linh Tú kiềm nén một tia đố kỵ đang dâng lên trong lòng, nói: "Cơ duyên thiên định, không cưỡng cầu được."

"Nói cũng đúng." Liễu Vô Thương gật đầu.

"Đúng rồi." Mạc Cầu mở miệng:

"Tình huống ngày đó rất hỗn loạn, tại hạ ốc còn không mang nổi mình ốc, tình hình của đại sư huynh như thế nào, những người khác ra sao?"

"Haizz!"

Nghe được lời này, sắc mặt của hai người đều trở nên ảm đạm.

Liễu Vô Thương thở dài, nói:

"Đại sư huynh đã bị trọng thương, hiện giờ đã trở về tông môn an dưỡng, tình huống cụ thể thì còn không rõ ràng lắm, chỉ biết rằng ngoại đan tùy thân của đại sư huynh đã hỏng."

"Bạch sư tỷ tự bạo hai tay, thi triển Cấm pháp mới trốn về được, bất quá đạo đồ đã vô vọng, hiện tại. . . , sau khi ngươi gặp liền biết."

"Vương Thiền sư muội thì lại không có gì đáng ngại, những người khác. . ."

Liễu Vô Thương há hốc mồm, ánh mắt phức tạp:

"Mười không còn một."

Trong tràng yên tĩnh.

Mặc dù đã sớm đoán trước, nhưng khi nghe được lời này, trong lòng Mạc Cầu cũng không khỏi phát lạnh.

Bất quá nghĩ lại cũng là đương nhiên, ngày đó ngay cả hai vị Tông sư Kim Đan cũng đều đã liên tiếp bị hại.

Những người khác thì càng khó thoát một kiếp.

Người có thể trốn thoát được như Mạc Cầu thì cũng đều là kẻ có vận khí nghịch thiên.

"Đừng nói những chuyện không vui này nữa." Tiền Linh Tú khoát tay áo, đánh gãy sự yên lặng trong sân:

"Trước đó cũng không có ai ngờ rằng người của Thiên Tà Minh lại lớn mật như vậy, dám thiết lập cạm bẫy để vây giết Tông sư Kim Đan."

"Mạc sư đệ cũng xem như là nhân họa đắc phúc!"

"Đi, đi."

"Chúng ta đi về báo cáo một cái, trong khoảng thời gian này, Nhạn Đãng sơn mạch đã hoàn toàn khác với trước đây."

"Được." Mạc Cầu gật đầu:

"Hai vị mời!"

Ba người liền bay về phía trụ sở.

Trên đường đi.

Mạc Cầu cũng tìm hiểu được tình huống trước mắt ở Nhạn Đãng sơn mạch.

Thiên Tà Minh bỗng nhiên phát động phản công, không chỉ xuất hiện ở chỗ của Mạc Cầu, mà còn có mấy chỗ khác nữa, gần như bao trùm toàn bộ chiến tuyến.

Trong vòng một ngày.

Đã có tầm 5 vị Kim Đan của Thái Ất tông gặp nạn.

Đây chính là 5 vị Tông sư Kim Đan, trong đó còn bao gồm cả những nhân vật có hi vọng Nguyên Anh như Trương Bá Dương.

Tông môn tức giận!

Trong hơn 1 tháng, đại quân điên cuồng tiến lên mấy ngàn dặm, quét ngang một phương, phát động phản công mãnh liệt với Thiên Tà Minh.

Nghe nói ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng đã ra tay.

Trong lúc nhất thời, đất rung núi chuyển, tu sĩ ở hậu phương cũng bị kéo lên tiền tuyến, cũng không biết đã có bao nhiêu người vì vậy mà gặp nạn.

Trong thời gian này.

Mạc Cầu đang bế quan trong động phủ của Đao Thánh, tu luyện Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết, cho nên miễn được bôn ba.

Đối mặt với thế công của Thái Ất tông, Thiên Tà minh cũng lộ ra sự dẻo dai làm cho người ta kinh ngạc, cũng có không ít tán tu Kim Đan ngoi đầu lên.

Rất hiển nhiên.

Vì chống cự Thái Ất tông, trong những năm này, Thiên Tà minh đã yên lặng tích lũy không ít cao thủ.

Bất quá.

Thái Ất tông truyền thừa vạn năm, há lại hời hợt như vậy.

Một khi toàn lực bộc phát, uy thế cũng vượt qua dự đoán của đám người Thiên Tà minh.

Chỉ hơn 1 tháng ngắn ngủi, bên phía Thiên Tà Minh đã có hơn mười vị tán tu Kim Đan mất mạng, vô số người bị Thái Ất tông truy sát.

Trong đó.

Bao gồm cả Thiên Túc Ngô Công, kẻ đã giết Nhạc Thủ Dương.

"Tổng thể mà nói, tông ta vẫn chiếm thượng phong trong chiến dịch lần này." Liễu Vô Thương mở miệng:

"Nhưng cũng không thể khinh thường Thiên Tà Minh, sau này sợ là Nhạn Đãng sơn mạch sẽ khó mà an bình."

"Vì sao?" Mạc Cầu nhíu mày không hiểu:

"Theo lý mà nói, Thiên Tà minh chỉ là một tổ chức do tán tu hội tụ mà thành, đáng lẽ không thể cầm cự lâu như vậy."

Thực ra.

Nếu như không nhờ có ba vị Nguyên Anh tọa trấn, có Trận pháp thủ sơn, Thái Ất tông muốn diệt Thiên Tà Minh là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Đúng vậy." Sắc mặt Liễu Vô Thương nghiêm lại:

"Ta cũng từng nghi ngờ về chuyện này, chẳng qua gần đây có truyền ngôn. . ."

Giọng nói hơi ngừng lại, Liễu Vô Thương nói tiếp:

"Truyền ngôn nói, vào mấy trăm năm trước, Thiên Tà Minh tìm được một tòa Động thiên, âm thầm tích lũy không ít đồ tốt."

"Động thiên!" Sắc mặt Mạc Cầu biến đổi.

"Chuyện này là thật hay giả thì còn không rõ, sư đệ chớ để ở trong lòng." Tiền Linh Tú ở bên cạnh vội vàng mở miệng:

"Có thể chỉ là tin đồn!"

"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, đột nhiên lại hỏi:

"Sư huynh, mấy cái động thiên này ở chỗ nào tìm được vậy?"

"Ây. . ." Sắc mặt Liễu Vô Thương cứng đờ, sờ lên chóp mũi, nói:

"Đệ hỏi ta cũng giống như đang hỏi đường người mù, Động thiên bí cảnh chính là bí mật của tông môn, không phải Tông sư Kim Đan thì không thể biết được."

"Ta chỉ biết rằng nó có chút quan hệ với Vạn Bảo các."

"Vạn Bảo các?"

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, trong đầu lại xuất hiện nơi có hình dạng giống như một cái la bàn kia.

Đang khi nói chuyện, ba người đã tới gần trụ sở tông môn, đối diện có một đoàn người ngự phong bay tới.

"Bạch sư tỷ!"

"Mạc Cầu! Ngươi không có việc gì?"

"Bạch sư tỷ." Mạc Cầu chắp tay, tầm mắt rơi vào hai tay trống rỗng của đối phương, ánh mắt khẽ biến:

"Ngày đó may mắn trốn qua nhất kiếp."

"Ừm." Bạch Tiểu Nhu gật đầu.

Lúc này, sắc mặt nàng lãnh túc, trên người lộ ra cỗ sát cơ như có như không, quét mắt nhìn Mạc Cầu, giọng nói băng lãnh:

"Xem ra, ngươi còn nhân họa đắc phúc."

"Không dám."

"Hừ!" Bạch Tiểu Nhu hừ nhẹ:

"Đi thôi, đi tìm Hà Linh để an bài chuyện của mình đi."

"Hà Linh?"

Mạc Cầu nhíu mày.

...........

Tiếng người huyên náo.

Có không ít người đều lộ vẻ hoan nghênh Mạc Cầu trở về.

Nhất là khi biết được hắn 'xảo ngộ' động phủ của tiền nhân, tu vi tăng nhiều thì trên mặt càng hâm mộ hơn.

Mặc dù những chuyện như lấy được chỗ tốt từ trong động phủ của tiền nhân đã được lưu truyền rộng rãi, nhưng cũng không có bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy.

Hiện nay bên cạnh liền có một người, tất nhiên là sẽ có người không khỏi cảm thấy hiếu kì tiến lên hỏi thăm.

Trong lúc nhất thời.

Bên cạnh Mạc Cầu đầy ắp người, trong đó có người cực kỳ hâm mộ và ngạc nhiên, nhưng cũng có người đố kỵ.

"Mạc sư đệ quả thật là tốt số, gặp nạn thành tường, nhân họa đắc phúc, chỉ là không biết sư đệ lấy được truyền thừa của vị tiền nhân nào?"

Người hỏi câu này họ Cung, tên Liên Đằng, là tu sĩ Đạo cơ trung kỳ.

Chẳng biết tại sao.

Gã này lại có chút địch ý với Mạc Cầu.

"Trong động phủ không hề lưu lại danh hào của tiền bối, cho nên Mạc mỗ cũng không biết." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, lạnh nhạt lắc đầu:

"Vả lại chỉ là một tòa động phủ lâm thời mà thôi, cũng không để lại bao nhiêu thứ."

Thân phận của Chuyển Luân Đao Thánh có phần đặc thù, nếu tiết lộ ra ngoài thì cũng không có chỗ tốt gì với Mạc Cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận