Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 430. Phá Trận (Thượng)

Chương 430. Phá Trận (Thượng)


Người dịch: Whistle

"Đại ca." Thấy Vương Thủ không lên tiếng, Vương Lâm Xuyên mở miệng nói tiếp:

"Bây giờ mới khởi động Trận pháp, tùy tiện động thủ với bọn hắn, hao phí pháp lực thì không nói, có thể đắc thủ hay không thì còn chưa biết."

"Động thủ lúc này có chút không khôn ngoan."

"Không sai." Một lão già ở trong tràng cũng gật đầu phụ họa:

"Trận pháp này là dùng để huyết tế dân chúng trong thành, vây giết chỉ là thứ yếu, đừng có bởi vì nhất thời xúc động mà hủy đi trăm năm chuẩn bị của chúng ta."

"Chính là lý này." Vương Lâm Xuyên gật đầu:

"Đại ca yên tâm, họ Mạc hủy thân thể của huynh, thù này không thể không báo."

"Đợi sau khi chúng ta huyết tế dân chúng trong thành, luyện được trọng bảo, triển khai Thập Phương Diêm La Đại Trận, đừng nói chỉ là tu sĩ một vị Đạo cơ sơ kỳ, cho dù là Đạo cơ hậu kỳ, thậm chí là tu sĩ Giả Đan cũng khó thoát một kiếp!"

"Thôi được." Giọng nói ngột ngạt của Vương Thủ vang lên, cờ đen lập tức run nhẹ, rơi xuống một nơi nào đó trong trận pháp:

"Tứ đệ, bây giờ đệ là gia chủ Vương gia, chủ chưởng đại trận, làm như thế nào thì bản thân để tự quyết định."

"Ha ha. . ." Vương Lâm Xuyên cười to:

"Đại ca, đệ bội phục nhất chính là điểm này của huynh, hiểu được lấy hay bỏ, vậy thì Lâm Xuyên chỉ có thể tiếp nhận!"

"Chuẩn bị hai trăm năm, hơn trăm năm tích lũy. . ."

"Hôm nay!"

"Vương gia ta liền muốn luyện được trọng bảo, đại trận, đến lúc đó, dưới Kim Đan có ai có thể chịu được?"

"Thiên hạ rộng lớn, ngoại trừ những khu cấm địa kia ra, nơi nào mà không thể đi?"

"Rầm rầm. . ."

Lời còn chưa dứt, trong hư không đột nhiên xuất hiện mấy cây cờ đen, mặt cờ đón gió phấp phới.

Mỗi một cây cờ đều phải huyết tế vô số sinh linh vật sống thì mới có thể thành Vạn Quỷ Phiên!

"Ô. . ."

Một làn khói đen nối liền đất trời bay về phía thành trì bên dưới giống như một cơn sóng thần.

Chỗ mà khói đen đi qua, khí huyết của vô số sinh linh vật sống đều bị đại trận thôn phệ, sau đó nhét vào trong Vạn Quỷ Phiên.

Khí tức cuar những cây Vạn Quỷ Phiên đang đứng sững ở trong hư không càng ngày càng u ám, thâm thúy.

Thay đổi lớn nhất xảy ra ở trên người Vương Lâm Xuyên.

Là người chủ trận, tích lũy trăm năm của Vương gia bộc phát chỉ trong một lần, rất nhiều chỗ tốt đều tràn vào trong cơ thể của gã.

Khí tức trên người Vương Lâm Xuyên cũng theo đó mà nhanh chóng tăng lên.

Đạo cơ trung kỳ, trung kỳ Đỉnh phong. . .

Cho đến.

Đạo cơ hậu kỳ!

Cho dù là mượn lực trận pháp cưỡng ép đề cao tu vi, không được tính chân chính nắm giữ, nhưng pháp lực lại thật sự tăng lên.

Thần hồn cũng bành trướng giống như đang được bơm hơi vào.

Dù cho khi chuyển động thần niệm thiếu đi sự linh xảo, nhưng lại rất mạnh, ý niệm có thể hóa thành thực chất.

. . .

Thời gian chậm rãi trôi qua.

"Không đúng!"

Vương Thủ chỉ còn sót lại hồn phách vẫn luôn nhìn chăm chằm tình huống của đám người Mạc Cầu, lúc này bỗng nhiên mở miệng:

"Bọn hắn đều đã giải quyết Hà Thừa Nghiệp rồi, vậy thì tại sao không thử xông vào Trận pháp? chúng ta đang triển khai trận pháp, ở yên nơi đó bất động chẳng phải là chờ chết sao?"

"Ai biết được."

Tu vi đề thăng khiến cho Vương Lâm Xuyên bị một cảm giác phong phú lấp đầy, cho nên chẳng thèm để tâm đến động tác của đám người Mạc Cầu:

"Có lẽ là vì bọn hắn biết khó mà đào tẩu, cho nên dứt khoát chờ ở nơi đó, súc tích lực lượng mưu toan lật bàn?"

"Buồn cười!"

Vương Lâm Xuyên cười lạnh, nói:

"Đại trận này đã được Vương gia chúng ta lập xuống từ hai trăm năm trước, hơn trăm năm trước, đạo hữu Bách Quỷ Tẩu đã đến đây cải tiến, bảy mươi năm trước lại trải qua Vân quán chủ điều chỉnh."

"So với thủ sơn đại trận của một ít môn phái thì uy năng hiện giờ của trận pháp này cũng chỉ có hơn chứ không kém."

"Chỉ là ba tên tu tĩ Đạo cơ sơ kỳ mà thôi, muốn chạy trốn là chuyện vọng tưởng!"

"Không đúng!" Vương Thủ bỗng nhiên mở miệng:

"Tứ đệ, có phải bọn hắn đã thông báo cho người của Thái Ất tông biết nên đang đợi cứu binh hay không?"

"Không có khả năng!" Vương Lâm Xuyên khoát tay:

"Sau khi khởi động đại trận thì ngay cả chúng ta cũng không thể đi ra ngoài, bọn họ không thể nào đưa tin ra ngoài được."

"Vậy. . ." Tính tình cẩn thận làm cho Vương Thủ vẫn cảm thấy bất an trong lòng, nói:

"Có phải là trước khi tới nơi này thì họ Mạc đã thông báo cho Thái Ất tông rồi không?"

"Đúng!"

"Chắc là như thế, nếu không thì sao mấy người bọn hắn có thể tự tin chờ đợi như vậy."

"Đại ca." Vương Lâm Xuyên nhíu mày:

"Huynh quá đa nghi."

"Nếu như trước đó bọn hắn đã thông báo cho Thái Ất tông thì há lại sẽ tới chỗ này, yên tâm, không có việc gì đâu."

"Không." Vương Thủ vẫn lắc đầu, nói:

"Tứ đệ, vì an toàn, chúng ta đừng tiếp tục nữa, vẫn là nắm chặt thời gian rời đi đi."

"Dù sao thì nơi này cũng quá gần Thái Ất tông, có câu nói là lưu được thanh sơn thì lo gì không có củi đốt, chúng ta vẫn nên cẩn thận là hơn."

"Đừng nói nhảm!" Vương Lâm Xuyên bỗng nhiên rống to:

"Vì ngày hôm nay mà Vương gia chúng ta đã hao phí nhiều năm, trải qua mấy đời, há có thể bởi vì một câu đa nghi của huynh mà bỏ qua như vậy được?"

"Đại ca!"

"Đừng quên đệ mới là gia chủ hiện giờ của Vương gia, huynh cứ thành thật đợi ở đó đi."

Dứt lời, trên tay gã thay đổi pháp quyết, đóng lại ý định trò chuyện của Vương Thủ.

Lúc này, Vương Lâm Xuyên đã đắm chìm trong sự thỏa mãn khi tu vi nhanh chóng tăng lên, tuyệt không có khả năng từ bỏ giữa chừng.

Phải biết.

Dựa theo suy tính mà tổ tiên của Vương gia lưu lại, lần tích lũy này rơi vào trên thân một người thì thậm chí có cơ hội đẩy tu vi của người này lên tới Giả Đan chi cảnh.

Lại thêm Thập Phương Diêm La Đại Trận. . .

"Hút!"

Vương Lâm Xuyên trợn mắt lên, lại thôi động pháp quyết.

Lúc này.

Một cảm nhận khác thường xuất hiện trong cảm giác của Vương Lâm Xuyên, giống như trận pháp vốn đang nằm trong tầm chưởng khống của mình lại bỗng nhiên có thêm một thứ gì đó.

"Chuyện gì xảy ra?"

Ý niệm dâng len, hai mắt của gã bỗng nhiên co rụt lại.

"Mạc Cầu!"

. . .

Trong hư không.

Mạc Cầu có dáng người thon dài, ánh mắt đạm mạc đang đứng thong thả, hắn chắp hai tay ra sau, quần áo bay múa phần phật, không biết khi nào đã xuất hiện ở chỗ cách đám người Vương gia không xa.

"Thì ra các ngươi ở chỗ này."

Mạc Cầu nhìn đám người Vương gia rồi than khẽ:

"Thật là khó tìm nha!"

"Làm thế nào mà ngươi có thể tìm tới nơi này được?" Vương Lâm Xuyên chau mày, chậm rãi ngồi thẳng lên:

"Vừa rồi là do ngươi giở trò quỷ?"

"Trận này." Mạc Cầu không để ý đến Vương Lâm Xuyên, quét mắt tứ phương:

"Có thể bao quát phạm vi trăm dặm, sợ là Vương gia các ngươi đã chuẩn bị trước mấy đời rồi?"

"Hừ!" Vương Lâm Xuyên cười lạnh, mười ngón tay bấm niệm pháp quyết, một làn khói đặc lập tức bao phủ vị trí của đám người:

"Ngươi đoán không sai, thậm chí ngay cả tòa Minh Đình Sơn Thành đều là do tổ tiên của bọn ta cố ý xây dựng, từ từ tích súc nhân mạch, mới có được nhiều bách tính như ngày nay."

"Họ Mạc, ta biết ngươi đang tụ lực, Kiếm Khí Lôi Âm xác thực rất cao minh, nhưng cũng phải đánh trúng người mới được!"

Mạc Cầu lặng lẽ đè kiếm quang phía sau xuống, nói: "Huyết tế hơn mười vạn người, thủ đoạn của Vương gia, thật độc ác."

"Chẳng qua chỉ là một chút phàm nhân mà thôi." Vương Lâm Xuyên hừ lạnh:

"Họ Mạc, ngươi cũng không cần phải giả nhân giả nghĩa, ba cây Vạn Quỷ Phiên xuất hiện trong trận pháp vừa rồi là bút tích của ngươi đúng không?"

"A. . ."

"Có thể có được vật này thì cũng là người trong đồng đạo."

Nói xong lại lộ vẻ mặt dữ tợn:

"Không ngờ là hôm nay còn có niềm vui ngoài ý muốn, có thêm ba cây Vạn Quỷ Phiên, Vương gia bọn ta di cư tới khác chỗ cũng càng có địa khí."

Thập Phương Diêm La Đại Trận nhiều nhất chỉ càn mười cây Vạn Quỷ phiên, nhiều thì vô dụng, nhưng nhiều thêm ba cây có thể ban cho hậu bối để gia tăng thực lực, làm việc cũng có thể thuận tiện hơn rất nhiều.

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:

"Các hạ nghĩ rằng mình ăn chắc ta rồi?"

"Không phải sao?" Vương Lâm Xuyên cười lạnh:

"Bên ta có mười cây, phía ngươi chỉ có ba cây, quyền chưởng khống trận pháp vẫn đang nằm trong tay của ta."

"Mặc dù kiếm pháp của ngươi rất xuất chúng, nhưng khi đối mặt với lực lượng của trận pháp này thì chắc chắn phải chết. . ."

"Đó là cái gì?"

Sắc mặt của Vương Lâm Xuyên bỗng nhiên thay đổi, giọng nói cũng im bặt.

Vạn Quỷ phiên của Vương Thủ đang điên cuồng run run, giống như gặp phải khắc tinh vậy.

Chỉ thấy cây Diêm La Phiên trong tay Mạc Cầu dựng lên ở phía sau, trận pháp to lớn này đột nhiên trì trệ, một nửa trận thế đã triệt để thoát ly Vương gia chưởng khống:

"Xem ra các ngươi không biết vật này."

"Cho dù ngươi có thể ngừng Trận pháp lại thì làm được gì? Ngươi chẳng qua chỉ có một mình, thật sự nghĩ rằng bọn ta không làm gì được ngươi hay sao?" Vẻ mặt của Vương Lâm Xuyên trở nên dữ tợn, trong miệng hét lớn:

"Hôm nay, ngươi vẫn phải chết!"

Dứt lời, ba đạo lưu quang từ trong kết giới bay ra bao bọc vây quanh Mạc Cầu.

Vương Lâm Xuyên, Vương Thủ, và tên tu sĩ họ Hạ vẫn luôn yên lặng không lên tiếng kia.

Nếu đã quyết định động thủ thì Vương Lâm Xuyên cũng không chần chờ nữa.

Độn quang chưa tới đã bấm tay điểm ra, quanh người lập tức có cuồng phong gào thét, kim đao đầy trời.

Cấm pháp —— Kim Phong Mê Thiên Trảm!

Gió nổi tối tăm mờ mịt một mảnh, nội uẩn lăng lệ kim đao, bổ nhào về phía trước liền quét sạch gần một dặm.

Những nơi đi qua, chân trời u ám dường như cũng bị cạo đi một tầng.

Uy năng lớn đến mức ngay cả gã ta cũng giật nảy mình.

Trước kia thi triển cấm pháp này, kim phong tuy mạnh, nhưng cũng không chỉ chừng một trăm mét mà thôi, chưa từng khủng bố như vậy?

Chẳng qua Vương Lâm Xuyên cũng lập tức liền lấy lại tinh thần.

Lúc này, pháp lực của Vương Lâm Xuyên đã đạt tới Đạo cơ hậu kỳ, thần niệm cường đại, thực lực sớm đã xưa đâu bằng nay.

Uy năng của cấm pháp cũng đã tăng lên gấp mấy lần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận