Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 560. Thanh Lý

Chương 560. Thanh Lý


Người dịch: Whistle

Đợi khi Mạc Cầu trở lại động phủ đã là một tháng sau.

Trọng Minh Hỏa Mãng đang ở trong hỏa mạch dưới lòng đất nghe tiếng liền khẽ ngẩng đầu.

"Chủ thượng."

Nó há miệng nói bằng giọng suy yếu, nhưng lại không quên nịnh nọt:

"Ngài đã về rồi."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Ngươi chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa ta sẽ lấy tinh huyết."

"A!" Trọng Minh Hỏa Mãng lập tức cứng đờ, ngay cả ngọn lửa trên người cũng lộ ra vẻ ảm đạm rất nhiều:

"Chủ thượng, có thể trì hoãn một chút hay không?"

Nó nói bằng giọng điệu đắng chát:

"Hiện giờ khí huyết của tiểu yêu chưa khôi phục, nếu cứ rút tinh huyết như vậy thì chẳng khác nào mổ gà lấy trứng."

"Không phải tiểu yêu không nguyện, chỉ là ngài có thể tạm hoãn một chút thời gian được không, để tiểu yêu khôi phục một chút rồi rút?"

"Ngươi yên tâm, không chết được." Nét mặt của Mạc Cầu vẫn không thay đổi:

"Lượng tinh huyết lần này sẽ không nhiều như lần trước."

"A!"

Trọng Minh Hỏa Mãng há miệng lớn ra, rõ ràng là một con giao long đứng đầu, nhưng giờ lại lộ ra vẻ mặt đau khổ.

"Mặt khác." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, nói:

"Ngươi có nhớ chủ nhân trước đây họ gì tên gì, nơi ngộ hại cuối cùng là ở đâu?"

"Cái này. . ." Trọng Minh Hỏa Mãng hơi co mình lại, nói:

"Lúc đó tiểu yêu chỉ vừa mới mở linh trí, đối với ngoại giới cũng không rõ lắm, không biết tính danh của chủ nhân trước."

"Còn về phần bị hại ở đâu?"

"Lúc đó tiểu yêu cũng không ở bên cạnh chủ nhân, cho nên mới may mắn trốn qua một kiếp."

"Thật sao?" Mạc Cầu từ chối cho ý kiến:

"Theo ta được biết thì môn Địa Tàng Bản Nguyện Đao này chính Thần thông đại danh đỉnh đỉnh trong Phật môn, rất ít khi truyền thừa ra ngoài."

"Một con Linh thú như ngươi mà cũng có thể được truyền môn Thần thông này sao?"

Trước đây hắn cũng không hiểu nhiều về thần thông của Phật môn, nhưng sau khi trò chuyện với Ngộ Nguyên đại sư một hồi thì hắn liền biết, môn Địa Tàng Bản Nguyện Đao này không chỉ uy lực mạnh mẽ, mà nó còn liên quan đến một chuyện bí ẩn trong Phật môn.

Thậm chí trong những truyền thừa của các phe phái phật môn hiện giờ đều hiếm khi lưu truyền môn Thần thông này.

Chuyện này có chút kỳ quái!

Tại sao một giới tán tu lại có thể có được Thần thông truyền thừa cao cấp nhất của Phật môn?

"Cái này. . ." Trọng Minh Hỏa Mãng chớp chớp mắt, nói:

"Có lẽ là chủ nhân trước thấy tiểu yêu thiên tư thông minh, hữu duyên với cửa phật nên mới cố ý truyền xuống."

"Có lẽ!" Mạc Cầu gật đầu, lại nói:

"Nhưng với thực lực của ngươi thì làm sao lại khiến cho một vị Tông sư Kim Đan, dù là phải canh giữ mấy năm, cũng muốn bắt cho bằng được?"

"Tiểu yêu không biết." Trọng Minh Hỏa mãng lắc đầu, trực tiếp không rảnh để ý.

Mạc Cầu như có điều suy nghĩ.

Trên người của con Trọng Minh Hỏa Mãng này chắc chắn là cất giấu bí mật gì đó, vả lại con yêu thú này cực kỳ giảo hoạt.

Muốn hỏi ra cái gì cũng không dễ dàng.

"Nếu vậy thì ngươi cứ tu hành cho tốt đi, bảy ngày sau ta sẽ đến rút Tinh huyết."

Cuối cùng, hắn lưu lại một câu, không để ý đến đối phương đang khổ sở cầu khẩn, phất tay áo trở về tĩnh thất.

Mạc Cầu mở trận pháp rồi lấy ra hai bình đan dược.

Hạo Nguyên Đan!

Địch Linh Thần Dịch!

Hạo Nguyên Đan là dùng nội đan của yêu thú cao giai luyện chế mà thành, có thể trợ giúp gia tăng tu vi, công hiệu mạnh mẽ.

Địch Linh Thần Dịch là đặc sản của phân đàn Loan Hải trong Cửu Giang minh, lấy chất lỏng của một cây Linh thụ nào đó luyện thành.

Công hiệu dùng để nâng cao tinh thần.

Nghe vào thì dường như rất bình thường, nhưng chỉ cần một giọt liền có thể giúp người bình thường mở thiên nhãn.

Có thể nhìn thấy thiên địa khí cơ vận chuyển.

Nếu như Mạc Cầu dùng trên Linh Quan Pháp Nhãn thì có thể gia tăng uy năng kham phá vạn pháp của pháp nhãn.

Những thứ này.

Đều là lễ vật bái sư của Cơ Băng Yến.

Cũng là quà đáp tạ ân cứu mạng.

Ngoài ra, Cơ Trường Không còn truyền tin cho phân đàn hỏi thăm thử có lấy được Âm Tuyết Cao Cực Phẩm hay không.

Nếu như có thì ông ta sẽ xuất thủ lấy về cho Mạc Cầu.

"Không lỗ!"

Mạc Cầu sờ lên viên đan dược trước mặt, trên mặt nở một nụ cười nhạt.

Kết giao với Đảo chủ Đằng Tiên đảo có rất nhiều chỗ tốt, huống chi tâm tính của Cơ Băng Yến cũng không kém.

Thu tên đồ đệ này cũng không tính là thiệt.

So với những tên đệ tử khi thật khi giả trước đây thì tâm tính của Cơ Băng Yến được tính là tốt nhất.

Đương nhiên.

Hơn hai trăm năm này, trong số hậu bối, người thật sự được Mạc Cầu coi trọng lại là một vị ở trong Động thiên.

Diệp Toàn Chân!

Cô bé này mới thật sự là hạt giống tu đạo.

Đáng tiếc.

Mạc Cầu lắc đầu, lấy ra một viên Hạo Nguyên Đan rồi há mồm nuốt vào, vận công luyện hóa.

Bảy ngày sau.

Tinh nguyên đan dược đều hóa thành Pháp lực nồng đậm, tiết kiệm mấy năm khổ công.

Tới lúc rút tinh huyết rồi!

. . .

Một tiểu viện trong thành nam.

Thẩm Khê nhẹ nhàng đong đưa cây thiết phiến trong tay, mặc cho ba vị nữ tử tuổi trẻ đang nắn vai cho mình.

"Ừm. . ."

Gã ta nhắm mắt lại, vẻ mặt hài lòng hưởng thụ:

"Số hàng hóa của hai ngày trước đã được chở đi chưa?"

"Hồi Thiếu chủ." Một vị lão ẩu đứng ở cách đó không xa nghe hỏi liền hồi bẩm:

"Vốn nên chở đi rồi, nhưng mà nghe nói gần nhất lại xuất hiện thú triều cỡ nhỏ, cho nên bị chậm mấy ngày."

"Nếu không để lão thân đi hối Cơ Trường Không một chút?"

"Không vội!" Thẩm Khê khoát tay:

"Bây giờ vẫn chưa thể ép chặt họ Cơ quá, nếu không ông ta cá chết lưới rách thì cũng chẳng có lợi gì cho chúng ta."

"Vâng!" Lão ẩu xác nhận:

"Ngoài ra, có mấy tên Đạo binh của chúng ta bỗng nhiên mất tích, trước mắt còn không có đầu mối gì."

"Chỉ là vài tên Đạo binh. . ." Thẩm Khê khinh thường bĩu môi, tùy ý nói:

"Để cho Lam hộ pháp đi thăm dò một chút, thực sự không được thì tìm Cơ Trường Không đòi người."

"Vâng!"

"Đúng rồi, Cơ Băng Yến thế nào rồi?"

"Hồi thiếu chủ." Lão ẩu mở miệng:

"Trong khoảng thời gian này, phủ đảo chủ nghiêm phòng tử thủ, người của chúng ta rất khó đưa tin ra ngoài, bất quá cũng đã trầm mê rồi."

"Ả nha đầu kia đã trúng Tỏa Tâm độc của thượng nhân và bí pháp của Thiếu chủ thì chắc chắn là đã trầm luân trong dục hải rồi."

Nói đến chỗ này, lão ẩu cười lạnh.

Lão ta cũng từng gặp qua rất nhiều nữ tu trúng chiêu, Hợp Hoan bí pháp của thiếu chủ không phải là tà công bình thường.

Nó có thể xâm thực thần chí từng chút một, cho dù là liệt nữ trong trắng, một khi nhiễm phải cũng khó có thể loại bỏ.

"Vậy là tốt rồi." Thẩm Khê gật đầu, hai mắt hơi nheo lại:

"Còn có cô nàng Tư Đồ gia kia, nàng thật sự rất có thể trốn, vẫn luôn ở trong phủ đảo chủ không ra."

"Thiếu chủ." Lão ẩu hợp thời mở miệng:

"Cơ Trường Không đã sai người truyền lời, nói là ngài làm quá mức, cho nên không có ý định giao ra nữ tử Tư Đồ gia."

"A. . ." Thẩm Khê cười lạnh:

"Bản thân ông ta còn khó đảm bảo, vậy mà còn muốn bận tâm chuyện khác."

"Ngô. . ."

"Đã bao lâu Cơ Trường Không không liên hệ với chúng ta rồi?"

"Gần nửa tháng."

"Hả?" Thẩm Khê nghe vậy liền nhíu mày, phất tay đẩy nữ tử bên người ra rồi ngồi dậy:

"Kỳ quái."

Gã ta không phải kẻ ngu dốt.

Mà ngược lại, Thẩm Khê cực kỳ thông minh.

Nếu không thì cũng không thể được giao trọng trách mang theo nhiều người như vậy để chui vào Đằng Tiên đảo.

"Bên phía thượng nhân nói thế nào?"

"Nửa tháng trước, có người của phủ đảo chủ tới lấy giải dược, hết thảy vẫn bình thường, chưa phát hiện được dị trạng gì."

"Thật sao?" Thẩm Khê cúi đầu, như có điều suy nghĩ, lập tức nói:

"Trong khoảng thời gian này, kêu những người trên đảo cẩn thận chút, cố gắng đừng người ở bên ngoài tới đây nữa."

"Liên lạc với những tên ám tử ở trong phủ đảo chủ của chúng ta, cho dù là bại lộ thân phận thì cũng phải dò nghe được bên trong đã phát sinh cái gì. Yên tâm, có ta ở đây, cho dù bại lộ thì Cơ Trường Không không dám làm quá phận."

"Thiếu chủ." Lão ẩu sững sờ:

"Ngài đang lo lắng sao?"

"Không!" Thẩm Khê cười khẽ:

"Bất luận là có lo lắng hay không thì cũng phải lo trước khỏi hoạ, đây là nguyên tắc làm việc của ta."

"Ba. . . Ba. . ."

Đột nhiên.

Tiếng vỗ tay từ ngoài viện vang lên, một giọng nói yếu ớt truyền đến:

"Không hổ là hậu nhân của Mặc Vân tiền bối, làm việc kín đáo, quả thật cao minh, ngược lại là ta đã khinh thường ngươi."

"Cơ Trường Không!" Thẩm Khê biến sắc, Linh quang chớp động, nhưng gã lại phát hiện có một cỗ uy áp vô tận đã bao phủ tứ phương.

Trận pháp!

"Cơ đảo chủ, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không có ý định cứu con gái của mình sao?"

"Ác tặc!" Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Thì ra là ngươi hại ta!"

"Cơ Băng Yến!" Hai mắt Thẩm Khê co rụt lại:

"Làm sao có thể?"

"Không tốt!"

Lời còn chưa dứt, tòa viện lạc to lớn đã bị một cự lực vô tận xé nát, lôi đình cuồng bạo đánh xuống.

"A!"

Tiếng kêu gào thê thảm vang lên, lão ẩu có tu vi Đạo cơ trung kỳ kia lập tức bị lôi đình đánh thành than cốc.

"Oanh. . ."

Linh quang như nước thủy triều trải rộng tứ phương.

Bên ngoài trang viên.

Khuôn mặt Cơ Trường Không lạnh lùng tràn đầy sát cơ:

"Không được buông tha bất kỳ người nào."

"Vâng!"

. . .

Khách sạn.

Sắc trời đã tối, hậu viện vẫn còn ánh nến.

Vài vị tu sĩ và Đạo binh đang tập hợp ở chỗ này nhỏ giọng thương nghị chuyện gì đó.

"Ngày mai, chúng ta sẽ đi bên này, vận hàng hóa qua cửa nam ra ngoài, sau đó liền đi đường thủy vận chuyển về Liên Hoàn Ổ."

"Ừm."

"Trong khoảng thời gian gần đây, phủ binh đang ngày càng phân tán, chúng ta có thể vận thêm vài thứ ra ngoài."

"Đổi được Linh vật cũng đủ để luyện hóa Pháp lực, thậm chí là tiến thêm một bước!"

"Không sai."

"Rầm rầm. . ."

Đột nhiên.

Bên ngoài truyền đến âm thanh va chạm của vũ khí.

"Xông đi vào, bắt hết lại!"

"Vâng!"

Sau một khắc, tiếng chém giết làm cho mấy con phố dài đều đèn đuốc sáng trưng, không bao lâu sau, tiếng phủ binh khua chiêng gõ trống trấn an đám người, thông báo là không có chuyện gì.

Tôn Chính đá văng thạch môn động phủ, vẻ mặt cười lạnh bước vào một nơi có hơn mười người tụ tập.

"Họ Vi, chuyện của các ngươi đã bị lộ rồi, đi với ta một chuyến đi, Đảo chủ muốn gặp các ngươi!"

Hơn mười người ở nơi này liền liếc mắt nhìn nhau.

Đột nhiên.

"Trốn!"

Một người rống to, thân hóa lưu quang phi độn về phía sau, lấp lóe vài cái đã xuyên thủng thạch bích.

Sắc mặt của những người khác cũng đại biến, bỏ chạy tứ tán.

"Trốn được sao?"

Tôn Chính cười lạnh, vung tay lên, ở bên ngoài có một cái lưới lớn đã được chuẩn bị từ trước lập tức bao phủ tứ phương.

"Ông. . ."

Hơn mười vệt lưu quang bị lưới lớn trói lại giống như đang bắt cá vậy.

. . .

"Chuyện này không có khả năng!"

Trên mặt của Ngũ Độc thượng nhân tràn đầy máu tươi, lão ta bị ba người vây ở chính giữa, cầm xà trượng trong tay cắn răng gầm thét:

"Tỏa Tâm độc của không thể nào bị người giải được!"

"A. . ." Một người cười lạnh:

"Có giải được hay không thì có quan hệ gì với ngươi."

"Thượng nhân, Liễu mỗ tín nhiệm ngươi như vậy, mà ngươi lại muốn hãm hại Liễu gia bọn ta vạn kiếp bất phục!"

Nói đến chỗ này, trên mặt y không khỏi hiện ra vẻ giận dữ.

Khi Ngũ Độc thượng nhân mới vào Đằng Tiên đảo, bởi vì tên này nên lão ta mới làm quen được với đám người Đảo chủ.

Mà nay. . .

Nếu như không phải Cơ Trường Không rộng lượng, để y lập công chuộc tội, sợ là toàn bộ Liễu gia đã xong rồi.

"Chết đi!"

Trong tiếng rống giận dữ, các loại Linh quang nở rộ giữa không trung.

Không bao lâu sau.

"Bành!"

Một bộ nhục thân nổ tung giữa không trung, vô số tơ tuyến mảnh như Linh quang đã trảm diệt tất cả sinh cơ.

Ở một góc tường nào đó.

"Bành!"

Một miếng gạch nổ tung, mấy chục con độc trùng từ trong đó leo ra, vung vẩy hai cánh bay vào giữa thành.

"Là ai?"

Tàn hồn còn sót lại trong cơ thể độc trùng gào thét:

"Là ai đã giải Tỏa Tâm độc, làm hỏng chuyện tốt của ta? Dù lão phu có chết cũng sẽ không buông tha cho ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận