Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 727. Đoạt Xá

Chương 727. Đoạt Xá


Người dịch: Whistle

"Bạch!"

Nơi xa, Vương Hổ hóa thành Phong Lôi kiếm quang nhanh chóng tới gần, thấy thế trong lòng không khỏi vui mừng.

Mặc dù y đối với Mạc Cầu kính sợ có phép, trong lòng cũng mang cảm kích, trong miệng còn thổi phồng sư phụ của mình đến mức duy nhất trên thế gian này.

Nhưng thật ra trong lòng Vương Hổ lại không cho rằng Mạc Cầu sẽ địch lại Độc Cô Vô Minh.

Dù sao.

Trùng Ma chính là nhân vật có thể chống cự với Nguyên Anh Chân nhân, nhiều năm như vậy đều trốn ở bên trong Thiên Tà minh, Thái Ất tông đều chẳng làm gì được gã ta.

Bây giờ y lại thấy sư phụ của mình lại không hề rơi xuống hạ phong!

Đương nhiên.

Độc Cô Vô Minh cũng không yếu.

"Rống!"

Thần thông huyết mạch Phong Lôi Hống liên tục gào thét, mỗi một tiếng đều làm cho hư không nổ tung ra một quang đoàn xanh thẳm dài chừng một mẫu, đánh cho Cửu Hỏa Thần Long Tráo lảo đà lảo đảo.

Thần phong vô hình thúc phạt sinh cơ của vạn vật, hao mòn uy năng Linh quang.

Hậu thổ chi lực, gia trì vô tận trọng áp, Kiếm trận cũng bị hạn chế.

Nhược thủy triền miên, lặng lẽ vô thanh tức thẩm thấu, ngay cả Hắc Quang Giáp cũng có thể ăn mòn.

Tam Muội Chân Hỏa, tràn ngập nhiệt độ cao cực hạn, hỏa diễm thuần túy có thể ngạnh kháng Thần thông Viêm Hỏa Thần Long.

Nhục thân cứng rắn không gì sánh được, có thể kháng Pháp bảo, cho dù là bị Bách Tịch Đao chém thương thì vết thương cũng sẽ nhanh chóng khép lại, chỉ là hơi bị ảnh hưởng.

Mà nọc độc trên người lão ta lại làm cho Mạc Cầu cũng không dám khinh thường.

Trùng Ma. . .

Toàn bộ cơ thể đều là lợi khí sát phạt!

Khó trách, khó trách năm đó Nguyên Anh Chân nhân của Thiên Tà minh truy sát Độc Cô Vô Minh mấy tháng, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ trở về, triệt để đoạn tuyệt tâm tư.

Lão già này thật sự là một gã quái thai!

Đánh mãi không xong, trong mắt Độc Cô Vô Minh hiện ra vẻ lo nghĩ, trong lòng thì nổi giận, ngàn chi trên người ngô công đột nhiên xuất hiện những con mắt dọc.

Mắt phóng kỳ quang, bắn thẳng đến chỗ Mạc Cầu.

Nguy hiểm!

Đại La Pháp Nhãn kịp thời truyền đến báo động, sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống, Bách Tịch Đao lập tức trở về, thân thể co rụt giấu ở sau lưng đao mang.

"Đinh đinh đang đang. . ."

Tiếng va chạm nối liền không dứt.

Bách Tịch Đao đang không ngừng lăn lộn giống như gặp phải trọng kích, nhưng lại bảo vệ Mạc Cầu rất chặt chẽ.

"Xúi quẩy!"

Độc Cô Vô Minh gầm thét.

Lão ta đã đổi mấy loại sát chiêu rồi, nhưng chẳng biết tại sao, dù là sát chiêu nào thì tên Mạc Cầu ở phía đối diện đều có thể né tránh, ngăn cản giống như biết trước được vậy.

Càng làm cho lão ta cảm thấy buồn bực hơn là thanh Bách Tịch Đao kia.

Chất liệu của thanh đao này thật sự là gian dối, ngay cả Vạn Linh Diệt Pháp Thần Quang của lão ta mà cũng có thể đỡ được, đã vậy còn không hề bị hư hại gì cả.

Mạc Cầu thu đao, mắt hiện Linh quang.

Sất Niệm Chân Lôi!

"Đôm đốp. . ."

Thần lôi vô hình đánh thẳng vào thức hải của đối phương, thân thể của Độc Cô Vô Minh cứng đờ, Mạc Cầu ngự đao vọt lên, vốn muốn tới gần nhưng lại bỗng nhiên dừng lại.

Cạm bẫy!

Đối phương không bị ảnh hưởng gì cả.

"Lại bị phát hiện."

Độc Cô Vô Minh nhíu mày, trên mặt tỏ ra không hiểu, giọng điệu nôn nóng:

"Tiểu tử, có phải trên người ngươi sở hữu dị bảo có thể bói toán hung cát đúng không? Nếu không thì ngươi không thể lần nào cũng có thể phát hiện không đúng mà né tránh."

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Tiền bối cũng không kém, Thần hồn lại có thể phân liệt ra vô số phần, không sợ Thần hồn bí pháp, thủ đoạn như vậy, Mạc mỗ bội phục."

Đúng là Sất Niệm Chân Lôi đã đánh trúng đối phương.

Nhưng Thần hồn của Độc Cô Vô Minh lại rất khác thường, không chỉ có một phần, lão ta lấy ra một phần để ngăn cản, những phần còn lại liền bị sao cả.

Cái này. . .

Thần hồn phân liệt, sao có thể thành Nguyên Anh?

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ khó xử trong mắt đối phương, trong lúc nhất thời, cả hai đều cảm thấy đối phương rất khó giải quyết.

Trùng Ma thì không cần nói nhiều, thanh danh đã vang dội từ hơn ngàn năm trước, thủ đoạn của lão ta cũng giống như huyết mạch trên người vậy, nhiều vô số kể.

Có thể khiến cho Nguyên Anh Chân nhân phải chủ động từ bỏ truy sát, há lại là nhân vật bình thường.

Mạc Cầu cũng không kém.

Thần công bí pháp đỉnh tiêm, còn có Bách Tịch Đao vô kiên bất tồi, Đại La Pháp Nhãn có thể kịp thời phát hiện ra nguy hiểm và báo động.

Lúc tu vi của hắn còn không bằng hôm nay thì đã có thể đào thoát khỏi sự truy sát của Nguyên Anh Chân nhân.

Bây giờ hai người đối mặt với nhau, khó phân thắng bại.

Tiếp tục đánh tiếp thì chắc là khả năng sẽ hòa nhau thôi.

"Hảo tiểu tử!"

Độc Cô Vô Minh mở miệng, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ âm tàn:

"Là ngươi ép ta đó!"

Lời còn chưa dứt, Bách Tịch Đao đã chém tới gần.

Mạc Cầu không nói nhảm nhiều như lão ta, đây là địa bàn của Thái Ất tông, chỉ cần kiên trì một khoảng thời gian thì đối phương sẽ khó thoát được.

Trong nháy mắt khi đối phương mở miệng nói chuyện thì hắn đã động thủ.

"Oanh!"

Trong cảm giác, trước mặt đột nhiên tối đen, sau đó lại có ánh sáng lóe lên, ngay cả bước tiến của Bách Tịch Đao cũng bị ngừng lại.

"Địa Hỏa Phong Thủy!"

Độc Cô Vô Minh ngửa mặt lên trời gào thét, khí tức trên người nồng đậm giống như núi lửa bộc phát, lại giống như một đoàn sáng rực rỡ như mặt trời.

Bốn loại lực lượng địa, hỏa, phong, thủy dung hợp lại một cách quỷ dị, lực lượng hủy diệt ngo ngoe muốn động.

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, Đại La Pháp Nhãn liên tục nhảy lên.

Đồng thời,

Một cảm giác minh ngộ dâng lên trong lòng.

Cơ hội!

"Giết!"

Bách Tịch Đao xoay lại, cánh tay lắc một cái, người đao tương hợp, Bồ Đề diệp trong cơ thể run rẩy, hóa thành một vòng đao mang đâm thẳng về phía Độc Cô Vô Minh.

Đan điền, Kim Đan đang nhanh chóng quay ngược, huyết mạch điên cuồng rung động.

Diêm La Pháp Thể!

Oanh. . .

Trên người bộc phát ra khí tức kinh khủng, bao phủ giữa không trung, không hề yếu hơn Trùng Ma Độc Cô Vô Minh đang bộc phát bạo thể Bí thuật.

"Thập Phương Sát Đạo!"

Đao xuất, thiên địa u ám.

Hai mắt Độc Cô Vô Minh co rụt lại, ý thức hỗn loạn cũng đột ngột khôi phục thanh minh, một vòng ngưng nhiên chi ý xuất hiện trong mắt lão ta:

"Khai Thiên!"

Địa Hỏa Phong Thủy giao hội trước người, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa bộc phát.

Thời gian, dừng như dừng lại vào giây phút này.

Hai lực lượng hủy diệt kinh khủng chậm rãi chạm vào nhau, hư không cũng bị đánh sụp đổ, một khe hở đen thui xuất hiện ở giữa hai người.

Khe hở này đang lan ra khắp nơi, những nơi đi qua, vạn vật đều bị xé rách.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt Mạc Cầu hiện ra thất thải hào quang, Địa Ngục Đồ, Nguyên Thận Quyết lao về phía đối phương.

Trong mắt Độc Cô Vô Minh lại hiện ra ánh sáng của trí tuệ, dường như đang lộ ra vẻ cảm khái, còn có một loại giải thoát kỳ quái.

Thế cục giằng co chỉ kéo dài trong chớp mắt.

Một luồng ánh sáng chói mắt từ trên trời giáng xuống, lập tức đánh lên trên người Độc Cô Vô Minh.

Nguyên Anh!

Thái chân nhân?

Trong lòng Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, không thể để mất thời cơ này được, Thập Phương Sát Đạo khẽ quấn vào trong, Địa Ngục Đồ đẩy ra tạp niệm rực rỡ, khóa chặt hạch tâm thần hồn của đối phương.

"Bạch!"

Bách Tịch Đao hóa thành một vệt lưu quang lóe lên một cái rồi biến mất.

Ở bên ngoài hơn mười dặm.

Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch, đang run rẩy đứng giữa không trung.

Quay đầu nhìn lại, Độc Cô Vô Minh khẽ nhất tay lên, thân thể cứng đờ, mi tâm đột ngột xuất hiện một vết nứt, trên mặt nở một nụ cười cổ quái.

"Răng rắc. . ."

"Oanh!"

Một đoàn Linh quang chói mắt nổ tung, thân thể của Trùng Ma Độc Cô Vô Minh lập tức nổ tung.

"Không đúng!"

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, mi tâm vỡ ra, Đại La Pháp Nhãn quay tít một vòng, chỉ thấy một luồng hư ảnh đã chui vào trong hư không rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Hư không na di?

Độc Cô Vô Minh lại còn có loại Thần thông huyết mạch này?

"Lão ta chết rồi à?"

Vương Hổ lao tới phụ cận, trên mặt lại không có vẻ hưng phấn nào, bờ môi run rẩy hỏi:

"Bình. . . Bình An đâu?"

Nhục thân của Độc Cô Vô Minh bị Thập Phương Sát Đạo và Thái chân nhân đánh cho nổ tung, nhưng nơi này lại không thấy bóng dáng của Bình An.

"Ngươi yên tâm, Bình An tạm thời không sao." Mạc Cầu thấp giọng an ủi một câu:

"Chỉ bất quá. . ."

"Chỉ bất quá thế nào?" Vương Hổ vội vã truy vấn.

"Dường như có một sợi tàn hồn của Trùng Ma đã bám vào người của Bình An, trải qua hư không na di, không ai biết được bọn hắn đã đi tới nơi nào." Mạc Cầu lắc đầu:

"Khí tức thần hồn của lão ta đã che khuất Bình An, cho nên ta cũng khó có thể suy tính được."

"Phụ thể?" Thân thể Vương Hổ run lên, ánh mắt hoảng sợ:

"Lão ta. . . Vẫn là lựa chọn con đường này, nhưng tại sao lại chọn Bình An?"

"Ngươi biết?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Thực ra vừa rồi Độc Cô Vô Minh có cơ hội đào tẩu, nhưng hình như lão ta có ý từ bỏ nhục thân, con biết lão muốn làm gì không?"

". . ." Vương Hổ há to miệng, chậm rãi gật đầu:

"Chắc là.. Biết."

Vương Hổ nhắm mắt lại, cúi đầu đắng chát mở miệng:

"Trên người Trùng Ma có vô số huyết mạch, vì áp chế nhục thân dị biến, lão ta đã phân liệt Thần hồn ra, triệt để đoạn tuyệt hi vọng tiến thêm một bước."

"Lão ta đã từng nói là phải bỏ qua bộ thân thể này, chọn lại một thân thể khác."

"Ừm." Mạc Cầu híp mắt:

"Người mà lúc đầu lão ta lựa chọn chính là ngươi?"

"Không sai." Trên mặt Vương Hổ hiện ra vẻ bi thương:

"Lúc đó con chỉ một lòng muốn Kết Đan, cho nên đã đáp ứng lão ta là sau khi con Kết Đan được một hoa giáp thì sẽ đưa nhục thân này cho lão, không ngờ lão ta lại tin là thật."

". . ."

"Bây giờ con lại muốn người bị phụ thân là mình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận