Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 681. Tự Bạo Kim Đan

Chương 681. Tự Bạo Kim Đan


Người dịch: Whistle

Lúc đầu linh quang chỉ là tia, nhưng trong thoáng chốc đã hóa thành to như miệng chén, đường kính cũng gần một trượng, cuối cùng đã bao phủ toàn bộ Mạc Cầu vào trong.

Vì thi triển môn Thần thông này mà lão già Hắc Kiếm đã thu hồi hơn phân nửa uy năng của Phi kiếm, mặc cho Thiên Si ngự đao trảm tới gần cũng không do dự.

Nếu như giải quyết được Mạc Cầu, hoàn thành nhiệm vụ mà chủ thượng giao cho, chỉ bị thương một chút thì lại tính là gì?

Huống chi. . .

Trên mặt lão ta nở một nụ cười lạnh, khinh thường hừ nhẹ.

"Mạc huynh!"

Thiên Si gầm thét, trong lòng liền mát lạnh.

Mặc dù y thân mang Luyện Kiếm Thành Ti, Pháp bảo, đao quyết cũng rất cao minh, được người ca tụng là nhân vật có thể sánh vai với Kim Đan hậu kỳ.

Nhưng nếu như thật sự so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ thì lại kém quá xa.

Nhất là những nhân vật có nội tình thâm hậu giống như Bảo Sơn, Hắc Kiếm, nếu như không có người giúp đỡ thì ngay cả cơ hội làm đối phương bị thương cũng không có.

Bây giờ Mạc Cầu đã gặp nạn.

Vậy mình,

Sợ là cũng khó thoát một kiếp!

Trong lòng nghĩ vậy, Thiên Si đột nhiên gầm nhẹ, đao mang cũng trở nên chói lọi, toàn lực thôi phát lực lượng Kim Đan, điều khiển Vô Cực Đao bạo trảm về phía trước.

Đột nhiên, trong lòng bỗng dâng lên một luồng hàn ý.

Luồng hàn ý này giống như băng trùy đâm thẳng tới xương cụt, xông lên trên ót, làm cho y giật bắn mình, lông tơ toàn thân dựng đứng.

"Oanh!"

Trước mặt đột ngột xuất hiện liệt diễm quét qua.

Bên trong Linh quang của Diệt Sinh Chỉ có một bóng mờ cao gần một trượng đang bị tầng tầng liệt diễm bao phủ, khí tức cuồng bạo bao phủ một phương.

U Minh Pháp Thể!

Trên cơ sở của U Minh Hỏa Thần Thân gia trì thêm Thập Đại Hạn và Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân, cuối cùng tạo thành hình thái U Minh Pháp Thể.

Rốt cục cũng xuất hiện.

Mạc Cầu hiển lộ pháp thể nhưng lại không trở nên quá cao lớn, chỉ cao lên chừng một trượng.

Người khoác Hắc Quang Giáp, tay cầm Vô Danh Đao, làn da đỏ rực như lửa, đôi mắt u lam như quỷ, khí tức chi lại như núi lửa phun trào.

Dường như ngay cả không khí ở xung quanh một dặm cũng đang sôi trào.

"Rống!"

Lực lượng bạo tạc bên trong cơ thể làm cho Mạc Cầu không nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài, một luồng liệt diễm từ trong miệng hắn lao ra, bay thẳng lên hơn ngàn trượng.

Giờ này khắc này.

Mạc Cầu xuất hiện ảo giác là mình chỉ cần tùy ý đấm ra quyền liền có thể oanh bạo hư không.

Lực lượng cực hạn làm cho Nguyên thần của hắn sinh ra dị biến, dường như trước mặt có thêm một phần thị giác không giống.

Có phần giống như Đại La Pháp Nhãn.

Chẳng qua đây chỉ là phiên bản suy yếu.

Chuyện này cũng khiến hắn phát hiện ra ở sau lưng Thiên Si có một bóng người đang lén lén lút lút, trong tay của bóng người này đang cầm một thanh chủy thủ đâm về phía hậu tâm của Thiên Si.

Thân Hầu!

Gã ta cũng lặng lẽ theo tới đây, hơn nữa còn định thừa cơ ám sát Thiên Si.

Thân Hầu là người của Tán Hoa lão tổ?

Trong nháy mắt này.

Mạc Cầu đã tỉnh ngộ.

Chẳng trách Hắc Kiếm có thể tìm được mình, chắc chắn là do kẻ này mật báo.

Thậm chí trước lúc vào đây, trên người mình bị hạ thủ đoạn cũng là do gã ta gây ra.

Đạo Huyền Cơ Thân Hầu.

Ngoài gã ra thì còn có ai có thể thần không biết quỷ không hay ngầm hạ thủ đoạn lên người mình được?

Trong lòng Mạc Cầu bừng tỉnh, nhưng động tác cũng không chậm, tạm thời bỏ qua lão già Hắc Kiếm, dưới chân bước ra một bước liền đột ngột xuất hiện ở sau lưng Thiên Si.

Chỉ trong một cái chớp mắt đã xuyên qua vài dặm.

Hắn nhấc đao lên rồi chém tới.

"Phốc!"

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Thân Hầu không hổ là nhân vật dám trộm đồ của Tông sư Kim Đan khi còn ở Đạo cơ cảnh, cho dù là thực lực của Mạc Cầu đã bạo tăng gần mười lần, nhưng gã lại có thể tránh thoát một kích trí mạng.

Vào lúc phát hiện ra nguy hiểm thì thân thể của gã bỗng nhiên hóa thành hư vô, dùng tốc độ mà cảm giác cũng khó có thể phát hiện lùi gấp về phía sau.

Bất quá cũng phải để lại một cánh tay.

Vả lại trải qua rất nhiều Linh hỏa thiêu đốt, cánh tay này của gã gần như không có khả năng tiếp tục mọc ra.

"Nửa hơi!"

Mạc Cầu nghĩ nghĩ, hỏa diễm trên người lại tăng lên, mở ra giống như một đôi cánh, liệt diễm cuốn lên, chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở trước mặt của lão già Hắc Kiếm.

Đao quang như kết giới, bao phủ phạm vi hơn mười trượng, bên trong tất cả đều là sát cơ.

Thập Phương Sát Đạo!

Một chiêu sát đạo này chính là do Mạc Cầu ngưng tụ rất nhiều pháp môn sát phạt mà hắn học được tạo thành, một khi thi triển thì chỉ có tiến chứ không có lùi, chỉ có giết mà thôi.

Nhân tâm duy nguy, Đạo tâm duy vi, duy tinh duy nhất. . .

Giết!

Trừ giết ra thì không còn vật gì khác!

Sát khí như có thực chất bao phủ một phương, cho dù Hắc Kiếm có là Kim Đan hậu kỳ thì thần sắc cũng không khỏi trì trệ, trong mắt hiện ra một chút hoảng loạn.

Nhưng mà dù sao tu vi của lão ta cũng rất thâm hậu, trong nháy mắt đã hoàn hồn, tấm gương tròn trên đầu nở rộ Linh quang, trong nháy mắt đem đã triệt để đông kết phạm vi mấy trượng xung quanh.

Một hơi!

Mạc Cầu bất vi sở động, chỉ có đao mang trực chỉ về phía trước.

Giờ này khắc này, tam hồn thất phách từ trong Nguyên thai xuất hiện, tương hợp với nhục thân, mọi cử động đều có được uy năng dời núi lấp biển.

Lại thêm bí pháp gia trì, cho dù là trọng bảo của phái Tán Hoa phái thì cũng chỉ có thể cầm cự được một hơi liền vỡ vụn, hóa thành Linh quang rực rỡ.

Hai hơi!

Đối với Tông sư Kim Đan thì một hơi cũng đã đủ rồi.

Sắc mặt Hắc Kiếm trở nên âm trầm, pháp y trên người nhanh chóng rung động, thanh đoản kiếm màu đen lượn vòng hộ thể, mười tám luồng kiếm quang như tơ bao phủ toàn thân.

Luyện Kiếm Thành Ti!

Vậy mà lão ta cũng biết?

Chẳng qua so với Luyện Kiếm Thành Ti thì Kim Đan hậu kỳ lại càng hiếm thấy hơn.

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, chỉ cầm đao chém tới.

Mũi đao trực chỉ phạm vi vài trường trước người, vô tận liệt diễm, cự lực kinh khủng trải qua trường đao màu đen rồi bộc phát ở trước mũi đao.

"Oanh!"

Thiên địa rung động.

Hư không cũng xuất hiện khúc triết.

Thanh hắc đao trong tay lão ta không chịu nổi lực lượng khổng lồ này nên đã vỡ nát.

Mà chỗ mà lão ta đang đứng cũng bị một cơn gợn sóng vô hình nhẹ nhàng đảo qua, Phi kiếm, pháp y, nhục thân, ngay đến cả Kim Đan cũng đều bị chôn vùi.

"Oanh!"

Linh quang bộc phát xông thẳng tới chân trời.

Ba hơi!

Mạc Cầu buông lỏng một hơi, một cảm giác bất lực sát từ trong lòng dâng lên, dường như ngay cả việc cử động một đầu ngón tay đều trở nên cực kỳ khó khăn.

"Cẩn thận!"

Đột nhiên ở sau lưng truyền đến truyền niệm của Thiên Si, đồng thời Đại La Pháp Nhãn cũng truyền đến báo động, mi tâm điên cuồng rung động, như muốn phá thể mà ra.

"Chết!"

U quang lấp lóe, chính là Thân Hầu lại tiếp tục đâm lén.

Không hổ danh Đạo Huyền Cơ, mặc dù thực lực không mạnh, nhưng lại rất biết nắm bắt thời cơ, ngay khi phát hiện được khí tức của Mạc Cầu giảm đột ngột, gã ta liền không chút do dự lựa chọn xuất thủ, thậm chí không lo áp chế Linh hỏa còn đang thiêu đốt trên cơ thể.

Không thể khinh thường bất kỳ một vị Tông sư Kim Đan nào!

Trong lòng Mạc Cầu trầm xuống.

Lúc này, hắn đã không còn khả năng né tránh nữa!

Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu đột nhiên cắn chặt răng, vung tay lên, tế ra Lôi Vân Kính, tiện tay ném về phía sau, trực tiếp dẫn bạo hai viên Kim Đan trong Lôi Vân Kính ở sau lưng mình.

"Oanh!"

Linh quang lại hiện lên.

Kim Đan ở trong cơ thể của người tu hành chính là tinh hoa trong cuộc đời của bọn họ, trong đó ẩn chứa vô tận năng lượng, một khi bộc phát cũng là lúc muốn đồng quy vu tận với địch.

Uy năng cực kỳ kinh khủng!

Hai viên Kim Đan nổ tung, kim quang chói mắt lập tức thoát ra khỏi Lôi Vân Kính, quét ngang bát phương với một loại tốc độ mà cảm giác cũng khó mà phát hiện.

Cho dù độn pháp của Đạo Huyền Cơ có siêu phàm thì cũng bị nó cuốn vào trong.

"Oanh!"

Trong chớp mắt này, cả vùng không gian này đột nhiên sáng lên.

Chúng sinh ở trong khu vực này có mắt không thể nhìn thấy, có tai không thể nghe thấy, chỉ có ánh sáng thuần túy đã che đậy tất cả.

Giống như một ngọn núi lửa đã tích súc trăm ngàn vạn năm cuối cùng cũng bộc phát, nhiệt độ cực cao, cơ hồ khiến cho quy tắc thiên địa đều trở nên vặn vẹo.

Đợi khi tầm mắt khôi phục lại.

Đỉnh của một vài ngọn núi đã bất thình lình biến mất, chỉ còn lại một đám mây hình nấm có diện tích hơn mười dặm đang chập trùng bốc hơi, từng tia mây mù rơi xuống.

Trong nháy mắt vụ nổ xảy ra.

Mạc Cầu đã co người lại, tay bấm pháp quyết, miệng phun chân ngôn.

"Định!"

Thức hải sôi trào, Thần niệm dẫn động Kim Đan nhanh chóng xoay tròn, nghiền ép toàn bộ pháp lực còn sót lại trong cơ thể, bảo vệ bản thân.

Cùng lúc đó.

Hắc Quang Giáp nở rộ kỳ quang, bao phủ toàn thân.

Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp đã toàn lực vận chuyển, ngàn vạn Giáp Binh Phù văn xuất hiện bao trùm bên ngoài cơ thể giống như vật sống vậy.

Trong thức hải cũng xuất hiện một chữ 'Trấn' cực lớn, Mỗi một tấc da thịt đều hơi run rẩy, hóa thành dãy núi chập trùng trấn áp tất cả.

Sau một khắc.

"Oanh!"

Vụ nổ gần trong gang tấc này giống như một ngọn núi lớn ngang nhiên đụng vào Mạc Cầu, làm cho hắn kêu lên một tiếng, toàn bộ cơ thể lập tức bị đánh bay xuống dưới mặt đất.

Ngũ tạng lục phủ rung mạnh, một ngụm máu tươi phun ra.

Pháp thuật, Linh quang hộ thể lập tức vỡ tan, Hắc Quang Giáp cũng bị lõm vào trong, nửa đoạn cơ thể gần như bị đụng thành bánh thịt.

Không chỉ nhục thân.

Thần hồn cũng bị xé rách, cảm giác đau đớn khó mà áp chế truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận