Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 90. Toản Tâm Chưởng

Chương 90. Toản Tâm Chưởng


Người dịch: Whistle

Một thiên trạch ở thành nam.

Đường chủ Chung Sơn của Hắc Hổ đường đang lo lắng đi qua đi lại trong đại sảnh, thỉnh thoảng còn nhìn về phía ngoài.

Tam đương gia Chung Vân Triệu sắc mặt ám trầm, ngồi liệt trên ghế dài, hô hấp hỗn loạn, ánh mắt hoảng hốt, hiển nhiên là đã bị trọng thương.

Còn có vài người khác đang đứng ở hai bên, trong mắt hiện lên vẻ nôn nóng.

"Đường chủ." Giọng nói của Quách Tiêu từ xa truyền đến, giống như một liều thuốc cường tâm khiến cho tinh thần của mọi người đều chấn động:

"Mạc đại phu đến rồi!"

"Mạc đại phu." Chung Sơn vội vàng quay người, không thèm để ý tới thân phận Đường chủ, tự mình đi ra ngoài nghênh đón:

"Mạc đại phu đã tới rồi, mau đến xem thử tình huống của Vân Triệu ra sao rồi?"

"Đường chủ đừng vội." Mạc Cầu khuyên can một câu rồi lập tức đặt cái rương thuốc xuống, dùng tay bắt mạch của Chung Vân Triệu.

"Ba!"

Cổ tay Mạc Cầu run lên, chỉ cảm thấy mình đã chạm đến một cỗ kình lực bá đạo, ngón tay lập tức bị bắn ra.

Chân khí!

Nghe nói người tập võ sau khi Luyện thể viên mãn, dưới tình huống nào đó có thể sinh sôi Chân khí, có đủ loại công dụng thần kỳ.

Căn cứ vào Công pháp khác nhau nên tính chất của Chân khí cũng không giống nhau, có ôn nhu như nước, có khốc liệt như lửa, có thiện về bồi dưỡng nhục thân, có bộc phát giết địch, không đồng nhất.

Tại bên ngoài làn da của Chung Vân Triệu cũng có một tầng kình lực như vậy, tuy là chỉ có một tầng nhàn nhạt nhưng lực bộc phát lại rất mạnh.

Lực phòng ngự có thể so với một tầng giáp da cứng cỏi, hơn nữa còn có tỷ lệ phản thương nhất định.

Không vào Đoán Cốt, sợ là ngay cả khả năng tổn thương đến gã ta đều không có.

Mạc Cầu cũng biết chuyện này, chẳng qua đây là lần đầu tiên hắn chẩn bệnh cho một vị cao thủ Hậu Thiên, trong lúc vội vàng nên không để ý.

Hắn đúng là có thể ngăn chặn cỗ kình lực này, nhưng làm vậy sẽ hiển lộ thực lực, hoàn toàn không cần thiết.

"Vân Triệu." Nhìn thấy phản ứng của Mạc Cầu, Đường chủ Chung Sơn lập tức hiểu rõ, vội vàng hét Chung Vân Triệu một tiếng:

"Mạc đại phu tới, ngươi tỉnh lại đi, thu lại Chân khí trước đã."

"Hửm. . ." Ánh mắt Chung Vân Triệu co vào, ý thức trở về, miễn cưỡng quét mắt nhìn Mạc Cầu rồi mới nhẹ gật đầu.

Sau đó gã bèn ngồi thẳng thân thể, ngực chập trùng theo tiết tấu, tầng kình lực vô hình kia cũng lùi về trong cơ thể.

"Tam đương gia, đắc tội." Mạc Cầu chắp tay, lập tức tiến lên lấy tay bắt mạch, lần này gã ta không có chống cự.

Nhắm mắt lại, Mạc Cầu yên lặng cảm giác mạch tượng, lông mày lập tức nhăn lại:

"Thương?"

"Ở chỗ này!" Chung Vân Triệu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng giật chiếc áo khoác trường sam trên người mình ra.

Khi nhìn thấy vết thương, Mạc Cầu không khỏi hít sâu một hơi.

Chỉ thấy kế bên vùng da kế bên trái tim của Chung Vân Triệu có một chưởng ấn máu thịt be bét lọt vào trong tầm mắt.

Chưởng ấn này đã xâm nhập da thịt, chấn vỡ xương cốt, thậm chí loáng thoáng có thể nhìn thấy nội tạng nhảy lên.

Trên vết thương bê bết màu này còn trộn lẫn với một chút mảnh vỡ sắt, vết nứt khuếch tán ra bốn phía, thương thế rất dữ tợn.

Rất rõ ràng!

Đây là bị người một chưởng đánh nát đao binh, dư thế không giảm, mang theo mảnh sắt vỡ tiếp tục đánh lên trên người của Chung Vân Triệu, chưởng kình xé rách da thịt, đánh gãy xương cốt, thậm chí tràn vào trong nội tạng.

Ở trong lòng bàn tay còn có một cái lỗ máu, hiện giờ còn chậm rãi rỉ ra tiên huyết.

"Vết thương này. . ." Mạc Cầu ngẩng đầu, trong mắt mang theo nghi hoặc:

"Rất kỳ quái."

Cảm giác giống như lòng bàn tay của người này có thêm một cây dùi, một chưởng đâm vào trên người Chung Vân Triệu. Rồi có một cỗ kình đạo bạo liệt tàn phá nhục thân xung quanh, cái này chính là lực lượng của chân khí.

"Là Toản Tâm chưởng!" Chung Sơn sắc mặt âm trầm:

"Chiêu thức nhanh chóng, lòng bàn tay có giấu độc kình xoắn ốc, là chiêu thức âm hiểm nhất, vốn là công phu đặc biệt của Độc Lang, không ngờ là Phong Lôi Tuấn cũng biết, nếu như không phải Vân Triệu kịp thời né tránh nơi yếu hại, sợ là đã. . ."

Nói đến chỗ này, trong mắt ông ta cũng không nhịn được lộ ra biểu lộ nghĩ lại mà sợ.

"Hai người bọn hắn cũng không tốt được đến đâu." Giọng nói ngột ngạt nghiến răng nghiến lợi của Chung Vân Triệu:

"Độc Lang đã trúng tam đao lục trảm của ta, hẳn phải chết không nghi ngờ, họ Lôi có thể còn sống hay không thì cũng là một chuyện khác!"

"Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, quan tâm bản thân mình trước đi rồi nói." Chung Sơn lắc đầu, giọng điệu lo lắng:

"Mạc đại phu, thương thế của Vân Triệu như thế nào rồi, ngươi. . . Có nắm chắc hay không?"

Đang lúc nói chuyện, trên mặt ông ta lộ vẻ thấp thỏm.

Dù gì thì Mạc Cầu cũng còn quá trẻ, vả lại làm việc luôn luôn điệu thấp, khiến cho người ta không quá dám tin tưởng vào y thuật của hắn.

Nếu như có lựa chọn khác thì Chung Sơn tuyệt đối sẽ không chọn hắn.

"Hừm. . ." Mạc Cầu trầm ngâm một lát, nói:

"Vết thương của Tam đương gia rất nặng, hơn nữa còn là nội thương, không phải thứ mà ta am hiểu, chỉ có thể cố gắng hết sức."

"A!" Chung Sơn biến sắc, ngay cả Chung Vân Triệu đang cố gắng trấn định cũng không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy.

"Mạc đại phu." Quách Tiêu còn vội vã mở miệng:

"Ngài nhất định phải cứu được Tam đương gia đó!"

"Đương nhiên." Mạc Cầu gật đầu:

"Nhưng mà các vị cũng biết rồi, ta không giỏi trong việc chẩn trị nội thương, vả lại nơi này còn không có Kim Ô tán của Mục lão."

"Nếu không liền có thể nắm chắc thêm mấy phần."

"Kim Ô tán?" Chung Sơn ngẩng đầu, vỗ nhẹ hai tay:

"Người tới, lấy hòm thuốc của Mục lão và Đinh lão tới đây."

"Vâng." Có người nghe tiếng đáp lời, không bao lâu liền đưa hai cái hòm thuốc tới, trong rương đều là những loại hảo dược trân quý.

"Mạc đại phu." Chung Sơn đưa tay ra hiệu:

"Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Vân Triệu thương, hai rương vật phẩm mà Mục lão và Đinh lão lưu lại đều là của ngươi."

Mạc Cầu kiềm chế nỗi vui mừng trong lòng, niềm vui ngoài ý muốn nha, gật đầu nói:

"Đường chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ toàn lực ứng phó!"

Sau đó hắn bèn lấy Kim Ô tán và những loại dược vật khác để cho Chung Vân Triệu ăn vào, đồng thời còn từ từ loại bỏ những mảnh sắt vỡ trên vết thương của gã ta.

Sau đó là nấu thuốc, luộc vải, khử khí vân vân. . .

Sau khi bận rộn suốt hai canh giờ, sắc trời đã nhá nhem tối, trên đầu Mạc Cầu tràn đầy mồ hôi, Chung Vân Triệu chịu đủ đau đớn tra tấn cũng hư thoát hôn mê.

"Hô. . ." Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, Mạc Cầu mới khẽ nhả ra một ngụm trọc khí, ngồi xuống bên cạnh:

"Không còn vấn đề gì nữa, đợi khi Tam đương gia tỉnh lại, chỉ cần bệnh tình không xuất hiện gì thất thường trong vòng hai ngày tiếp theo là sẽ không thành vấn đề."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Chung Sơn vẫn luôn căng thẳng trong lòng, nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi gật đầu.

"Đường chủ." Cho đến lúc này, mới có bang chúng nhỏ giọng nhắc nhở:

"Bên phía của các huynh đệ còn cần ngài ra mặt."

"Đúng." Chung Sơn giật mình, lập tức tiến lên một bước, vỗ nhẹ vào vai Mạc Cầu:

"Mạc đại phu, nơi này liền giao cho ngươi, không cần phải lo lắng về những thương binh trong đường, chỉ cần dụng tâm chiếu cố Vân Triệu là được."

"Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

"Xin Đường chủ yên tâm!" Mạc Cầu vội vàng đáp lại.

. . .

Sau ba ngày.

Trên một chiếc giường mềm mại trong sương phòng, Chung Vân Triệu đã thay một bộ quần áo nằm ngửa trên giường, hô hấp trầm ổn.

Mạc Cầu đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, lấy tay bắt mạch.

Không bao lâu sau, biểu lộ của hắn buông lỏng, thu tay lại rồi nói:

"Khí huyết bình ổn, nội phủ hữu lực, xem ra chỉ cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian liền có thể triệt để khôi phục, Chân khí quả thật rất thần kỳ."

Vết thương này, nếu như là cao thủ Luyện Tạng, coi như cứu được thì cũng sẽ chung thân ho lao không thể vận động mạnh.

Mà sự huyền diệu của Chân khí lại có thể đàn áp hết thảy, cưỡng ép làm cho nhục thân duy trì ở trạng thái tốt nhất.

Có thể sánh với nhất đẳng linh đan diệu dược!

"Mạc đại phu, làm phiền." Chung Vân Triệu nghe vậy cũng lộ ra ý cười gật đầu với hắn.

"Đây vốn là chuyện mà thuộc hạ phải làm." Mạc Cầu chắp tay, hơi chần chờ một chút, mới nói:

"Tam đương gia, tại hạ có một chuyện muốn hỏi."

"Nha!" Chung Vân Triệu chau mày:

"Mạc đại phu mời nói? Sẽ không phải là lại muốn học võ công đó chữ?"

Nói đến chỗ này, gã cũng không khỏi cười khẽ một tiếng, liên quan tới niềm ‘đam mê’ thích thu thập các loại Võ học của Mạc đại phu đã không còn là bí mật nữa, toàn bộ Hắc Hổ đường đã là không ai không biết không người không hay.

"Không, không." Mạc Cầu khoát tay:

"Ta muốn đi ra ngoài một chuyến."

"Hử!" Vừa nói xong lời này thì sắc mặt Chung Vân Triệu liền thay biến.

Quách Tiêu ở bên cạnh còn nhíu mày:

"Mạc đại phu, hiện giờ có không ít người đang tìm Tam đương gia, nếu là bị bọn hắn tìm tới nơi này thì hậu quả khó mà lường được."

"Trong khoảng thời gian này, bao quát ngươi ta, tốt nhất là nên đợi ở chỗ này."

"Sợ là không được." Mạc Cầu lắc đầu cự tuyệt:

"Hai vị cũng biết, Mạc mỗ đến từ hiệu thuốc Thanh Nang, mà hôm nay chính là ngày mà hai vị sư phụ ở hiệu thuốc giao đấu, có thể phân ra thắng bại cũng có thể phân sinh tử, tại hạ không thể không đi."

"Vả lại thương thế của Tam đương gia đã ổn định rồi, tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng là được."

". . ." Trong phòng trở nên yên tĩnh, trên mặt Chung Vân Triệu lộ vẻ không vui, bọn người Chung Vân Triệu liếc mắt nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận