Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 632. Thảm Án (tks bác phamngoc đã tặng kp nhé)

Chương 632. Thảm Án (tks bác phamngoc đã tặng kp nhé)


Người dịch: Whistle

Trên hòn đảo, tàn chi nằm la liệt khắp nơi trên mặt đất, máu chảy thành sông.

Ngay cả cơn mưa nặng hạt như thác nước cũng khó có thể rửa sạch.

Cuộc giết chóc bắt đầu từ những căn nhà đằng xa, dọc theo đường núi đào vong cho đến bên bờ.

Người cuối cùng đang nằm ngửa trên mặt đất chỉ cách ở mặt nước chừng vài trượng, đầu lâu lăn sang một bên, sau khi chết hai mắt vẫn còn đang trợn lên, trên mặt lộ rõ vẻ không cam lòng.

Không có một vị tu sĩ và bách tính trên đảo may mắn thoát khỏi.

Thủ đoạn của người hạ thủ rất tàn nhẫn, ngay cả phàm nhân tay không trói gà, thậm chí là phụ nữ và người giả cũng không buông tha, đuổi tận giết tuyệt.

Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm, nhìn xuống hai bộ nữ thi.

Khi còn sống, hai nữ nhân này đều có dung nhan bất phàm, hiện giờ thì lại tràn đầy sự hoảng sợ và không cam lòng, gương mặt xinh đẹp bị vùi vào trong vũng bùn, được nước mưa cọ rửa hiển lộ ra ngoài.

Đây là một đôi mẫu nữ!

Nữ tử theo họ mẹ, họ Miêu.

Tính tình hoạt bát đáng yêu lại không thiếu lòng cầu đạo, cũng có một chút thiên phú, mẫu thân của nàng cũng cảm thấy kiêu ngạo vì nàng, lưu lại một ấn tượng khắc sâu cho Mạc Cầu.

Mà nay.

Ánh mắt vốn sáng tỏ đã trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, dung nhan xinh đẹp tái nhợt.

"Bạch!"

Chân trời có mấy vệt lưu quang lướt đến gần.

Cơ Băng Yến mặc một bộ kình trang màu mực tôn lên dáng người linh lung, trong tay một cây trường thương màu đen càng làm nổi bật tư thế hiên ngang của nàng.

Sau khi đáp xuống, nàng nghiêm mặt lại, không nhịn được nói:

"Thủ đoạn thật ác độc, là ai làm?"

Mấy người khác cũng đáp xuống xung quanh nàng, sau đó chắp tay thi lễ với Mạc Cầu:

"Mạc tiền bối!"

"Mạc đại tiên sinh!"

Những người này đều đến từ Chấp Pháp điện của Cửu Giang minh, trước mắt đang hiệp trợ Thiên Nhai đạo trường xử lý sự vụ, năm ngoái Cơ Băng Yến vừa tấn thăng đội trưởng phân đội.

Đội ngũ chỉ có bốn năm người, nhưng đều là Đạo cơ.

Cơ Băng Yến đã có tu vi Đạo cơ trung kỳ, lại còn ngộ ra pháp môn tương tự với Kiếm Khí Lôi Âm, thực lực không hề kém hơn Đạo cơ hậu kỳ.

"Ừm." Mạc Cầu nghe tiếng gật đầu, hờ hững nói:

"Đây là trụ sở của một môn pháp tu hành tên là Lưỡng Nghi Kiếm Phái, Môn chủ Miêu Thúy Thúy có tu vi Đạo cơ sơ kỳ, thực lực bình thường."

"Ừm." Cơ Băng Yến gật đầu, vung mạnh tay lên:

"Lục soát!"

"Rõ!"

Đám người trả lời rồi tản ra bốn phía.

Không bao lâu sau.

Một người quay trở về, cho dù bọn hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều thảm trạng, nhưng lúc này cũng không nhịn được tỏ ra giận dữ, trầm giọng nói:

"Đội trưởng, không có người sống."

"Thủ đoạn của kẻ sát nhân rất cao minh, còn thông hiểu pháp môn che lấp khí tức, lại thêm cơn mưa nặng hạt cọ rửa, manh mối lưu lại đã không nhiều."

"Sư phụ." Cơ Băng Yến nhíu mày, nhìn về phía Mạc Cầu.

"Thiên địa khí cơ ở gần đây rất khác thường, mỗi cách một đoạn thời gian liền sẽ có lực lượng Âm Dương Nguyên Từ cọ rửa qua, bọn hắn lựa chọn thời gian này để giết nhân, sau đó sẽ đến lúc linh cơ biến hóa, cho dù là ta cũng không thể truy tung." Mạc Cầu lắc đầu:

"Bất quá. . ."

"Pháp khí tùy thân Nhị Tâm Ấn của Miêu Thúy Thúy là do ta tự tay luyện chế, người hạ thủ cũng chưa huỷ nó đi, chắc là đã bỏ vào trong túi."

Nói xong, hắn liền lấy ra một chiếc gương đưa sang:

"Trên Nhị Tâm Ấn có khí tức của Miêu Thúy Thúy, chỉ cần không bị đặt vào trong Túi Trữ Vật thì có thể dùng bị vật này điều tra ra, con đi thăm dò một chút đi."

Hai mắt Cơ Băng Yến sáng lên:

"Rõ!"

Dừng một chút, nàng thấp giọng hỏi:

"Sư phụ, có phải những người ở đây có chút quan hệ với ngài không?"

Nàng biết tính tình của sư phụ mình, băng lãnh đạm mạc, không thích nói chuyện, rất ít người có thể lấy được Pháp khí di đích thân người luyện chế.

Cây trường thương này là do nàng cầu khẩn nhiều lần mới lấy được.

Miêu Thúy Thúy này. . .

Có tài đức gì?

"Ừm."

Mạc Cầu mặt không đổi sắc:

"Mấy năm trước, người của Lưỡng Nghi Kiếm Phái vừa tới Thiên Nhai đạo trường, ở trên thuỷ vực gặp được ta, vì công pháp tu hành cho nên ta đề nghị các nàng đến nơi này tu hành."

"Sau đó. . ."

"Cũng có duyên phận gặp mặt mấy lần."

"Như vậy à." Cơ Băng Yến nghe ra được Mạc Cầu vẫn chưa nói hết, nên còn có chuyện gì đó, nhưng mà nàng cũng không dám truy vấn, chỉ nặng nề gật đầu:

"Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ tra ra ai là hung thủ, trả cho Lưỡng Nghi Kiếm Phái một cái công đạo!"

Mạc Cầu gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phương xa.

Cái này.

Hắc sơn như mực, khí cơ dị thường.

Theo như khí tức trên người của Vương Kiều Tịch càng ngày càng thịnh, lực lượng nguyên từ ở xung quanh cũng càng hỗn loạn, xem ra bất luận có được hay không thì xuất quan đều lửa sém lông mày.

Về phần Lưỡng Nghi Kiếm Phái. . .

Đúng là bởi vì Công pháp tông môn nguyên cớ nên tu hành ở nơi có nguyên từ ba động lớn có rất nhiều chỗ tốt, cho nên mới vui vẻ đến đây.

Đồng thời.

Miêu Thúy Thúy cũng giúp Mạc Cầu quan sát tình huống xung quanh, cho nên mới nhận được một món Pháp khí hộ thân Cực phẩm, lúc này hắn lại là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ bị diệt phái.

Cơ Băng Yến thu hồi pháp kính.

Những năm này, nàng đã không còn là vị Thiếu đảo chủ tâm tư thuần túy năm đó nữa.

Nàng đã trải qua không ít trận chém giết, cũng nhìn thấy không ít tình huống bi thảm, bất luận là kẻ nào đã làm ra chuyện này đều sẽ khó thoát một kiếp.

. . .

Nửa tháng sau.

Một khu phường thị bí mật ở Thiên Nhai đạo trường.

"Bạch!"

Cơ Băng Yến cầm trường thương trong tay lĩnh đội vọt vào, trên tay giơ lên lệnh bài, hiển lộ ra thân phận, cũng kích phát bí pháp trên đó vây nhốt toàn trường:

"đội Chấp Pháp làm việc, người không có phận sự không được vọng động, chúng ta bắt người rồi đi!"

Nói xong liền từ trên người lấy ra một chiếc pháp kính, pháp kính nhẹ nhàng lắc lư.

"Vị đạo hữu này." Chủ nhân của phường thị hiển nhiên là có chút bối cảnh, nghe tiếng liền đứng lên, không nhanh không chậm nói:

"Có phải là đã xảy ra hiểu lầm gì rồi không, nơi này là giao dịch hội do Tề gia làm chủ, cũng đã đăng ký danh sách với Cửu Giang minh rồi, không làm trái quy tắc nha."

"Còn có."

"Cho dù các ngươi có là người của Chấp Pháp điện thì việc cưỡng ép phá trận pháp để xông vào phường thị cũng phải có câu bàn giao mới được?"

Tề gia chính là một trong tứ đại gia tộc ở Bắc giang, nội tình thâm hậu.

Cũng là bởi vậy nên chủ nhân của phường thị này cũng không sợ, giọng nói còn mơ hồ mang theo sự uy hiếp.

"Lão Tiền."

Một người nhỏ giọng truyền niệm:

"Nữ nhân này không chỉ là người của đội Chấp Pháp, mà còn là đệ tử của Mạc đại tiên sinh, vị đệ tử duy nhất, ông nhớ cẩn thận một chút."

"Hả?"

Sắc mặt của chủ nhân phường thị lập tức cứng đờ, đám hộ vệ vốn định lao lên thăm hỏi chăm sóc đám người này cũng ngừng động tác lại, sắc mặt âm tình bất định.

Mạc đại tiên sinh!

Kim đan!

Tề gia, núi dựa của ông ta cũng chỉ có sáu vị Kim đan mà thôi, vả lại mỗi một vị đều là nhân vật thần tiên, gặp mặt một lần đều muôn vàn khó khăn.

Đệ tử duy nhất của Mạc đại tiên sinh. . .

Cơ Băng Yến?

"Thì ra là Cơ tiên tử." Gò má ông ta giật giật, nhớ được thân phận của người tới, ông ta lập tức phất tay ngăn cản hộ vệ xung quanh, khách khí chắp tay:

"Nếu như là công vụ thì chúng tôi cũng không dám ngăn trở, tiên tử xin cứ tự tiện, có gì cần bần đạo hỗ trợ thì cứ việc nói thẳng."

"Ừm."

Đối với chuyện này, Cơ Băng Yến cũng đã sớm thành thói quen.

Có thân phận đệ tử của Kim đan Tông sư, trong mấy năm này, làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều, cơ hồ là chưa từng gặp được người không có mắt nào.

"Bên kia!"

Cơ Băng Yến nhìn pháp kính trong tay mình một chút rồi vươn tay chỉ sang bên cạnh:

"Lưỡng Nghi Kiếm Phái. . ."

"Oanh!"

Lời còn chưa dứt, nơi mà nàng chỉ chợt hiện Linh quang, kiếm quang rực rỡ không kiêng nể gì cuồng quyển tứ phương, còn có mấy vệt độn quang nhân lúc loạn mà lướt ra.

"Muốn chạy trốn?"

Đôi mắt đẹp của Cơ Băng Yến co rụt lại, thân hình đột nhiên vọt tới trước, không để ý tới kiếm quang đột kích, trường thương lắc một cái điểm nhanh tới vị trí mà hai người đang định bỏ chạy.

Ở trên người nàng xuất hiện một tầng huyền quang, kiếm quang đâm lên đó chỉ làm nổi lên một chút gợn sóng, không thể ngăn cản bộ pháp của nàng.

Mà trên trường thương lại lóe lên hàn mang lấp lánh, bao phủ phạm vi hơn mười trượng, lực lượng kinh khủng lập tức vặn vẹo mọi thứ trong phạm vi này.

"Răng rắc. . ."

Pháp khí cũng không chịu nổi nguồn sức mạnh này, trong nháy mắt đã bị vỡ tan tành.

Bóng người ở bên trong còn phun máu phè phè, bị thương ảnh hung hăng đập ngã xuống đất, pháp khí hộ thân, Thần thông đều không có một chút tác dụng.

Thập Phương Sát Đạo!

Pháp môn mà nàng thi triển được đám người Cao Trùng và Trúc lão đánh giá là vô địch cận chiến trong phạm vi trăm trượng - Thập Phương Sát Đạo!

Mặc dù có chút khác với Thập Phương Sát Đạo của Mạc Cầu, nhưng lại là nhất mạch tương thừa.

Vì tu thành pháp môn này, Cơ Băng Yến chấp nhận nguy hiểm bị hao tổn thần hồn, tiến vào Địa Ngục Đồ của Mạc Cầu tiếp nhận ma luyện.

Trong huyễn cảnh mà Địa Ngục Đồ diễn hóa, nàng đã trải qua vô số sát phạt, mới có được thành tựu ngày hôm nay.

Dùng sức một mình, trong nháy mắt nghiền ép mấy vị Đạo cơ.

"Tiện nhân!"

Mặc dù có một bóng người miễn cưỡng tránh đi thương ảnh, nhưng cũng bị phá vỡ độn pháp, chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, run tay tế ra một phương đại ấn.

"Đi chết đi!"

Bên dưới đại ấn vẽ một con ô long, sau khi bay ra, đại ấn đón gió lớn dần, trong nháy mắt kích thước đã biến thành một căn phòng ốc, còn toát ra hắc quang từ trên đập xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận