Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 598. Trận Pháp

Chương 598. Trận Pháp


Người dịch: Whistle

"Nha!" Giọng nói của người áo đen khẽ biến, dường như đang dò xét lại Ngọc Thanh:

"Có thể."

"Vãn bối Vô Trần, xin ra mắt tiền bối." Vô Trần chắp tay, nói:

"Bần đạo có một môn Tụ Lý Càn Khôn chi thuật, nghe nói có hai cây Linh thụ thượng cổ là vật mà Trúc tiền bối cần, vừa vặn có thể thi triển."

"Ừm." Người áo đen từ chối cho ý kiến, nhìn về phía Vương Kiều Tịch:

"Ngươi thì sao."

Không biết có phải là ảo giác hay không, Vương Kiều Tịch cảm thấy ngữ khí mà đối phương nói chuyện với mình có thêm một phần nhu hòa, ít đi một chút lạnh lùng.

"Vãn bối thiện sát phạt chi thuật." Nàng gục đầu xuống, cung kính nói:

"Cũng đã ngộ ra Kiếm Khí Lôi âm, lại không biết Kiếm Quang Phân Hóa, nhưng Âm Dương Nguyên Từ Pháp Kiếm của vãn bối có vài phần sắc bén."

Loại thủ đoạn này là không thể nào giấu được những người khác, có nói ra thì cũng không sao.

"Được."

Người áo đen gật đầu:

"Nếu vậy liền đi thôi!"

Nói xong, hắn bấm tay một cái, đầu ngón tay xuất hiện rất nheieuf Phù văn lưu chuyển, cuốn lên khói trắng nồng đậm, ở bên người hội tụ thành một đám tường vân.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, tường vân đã phủ kín đình viện.

Mấy người đứng ở trên tường vân, chỉ cảm thấy dưới chân xốp xốp, lại không phù phiếm, còn có một lực lượng huyền diệu đan che đậy khí cơ xung quanh.

"Đi!"

Người áo đen vung tay áo.

Sau một khắc.

"Bạch!"

Tường vân đằng không mà lên, tốc độ nhanh kinh người, mà thân ở trên đó lại vững như đất bằng, chỉ là hoàn cảnh xung quanh biến hóa nhanh một chút.

Bốn người đối mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Tường vân dưới chân là do Pháp thuật luyện thành, nhưng lại giống như một vật sống, Phù văn bên trong biến hóa, không ngừng phun ra nuốt khí cơ quanh mình.

Đồng thời, mượn nhờ lực lượng thiên địa để lướt về phía trước.

Nếu như hư không là một dòng nước, vậy thì đám tường vân chính là con Linh ngư đang bơi trong đó, không chỉ không bị sức nước ngăn cản, ngược lại còn có thể mượn nhờ kỳ lực để tiến lên.

Bốn người tự tin là khi mình toàn lực thi triển độn pháp thì chắc chắn sẽ nhanh hơn cái này.

Nhưng đóa tường vân này lại không cần tiêu hao Pháp lực, chỉ cần hơi động niệm liền có thể vĩnh viễn lướt về phía trước, thuận tiện hơn độn pháp nhiều.

Vả lại, tốc độ cũng không chậm!

Không hổ là Tông sư Kim Đan, thủ đoạn cao minh.

Vương Kiều Tịch lại sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, đóa tường vân này làm cho nàng nghĩ đến một môn truyền thừa của Phái Thương Vũ, Tam Thập Lục Tự Vân Triện Phi Độn.

Hai thứ này có rất nhiều chỗ tương thông

Chỉ là số Linh phù mà người áo đen tế ra lại không chỉ ba mươi sáu loại, hơn nữa tốc độ lại nhanh hơn độn pháp Luyện Khí cảnh kia rất nhiều.

Vương Kiều Tịch lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, ngưng thần nín hơi, chậm rãi điều chỉnh tình trạng của bản thân, chuẩn bị cho cuộc đấu pháp sắp tới.

. . .

Hơn mười ngày sau.

Những đóa tường vân ở chân trời dày như núi, mảnh như lông tơ.

Một lúc nào đó.

Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một đám mây, lập tức dung nhập vào trong tầng mây xung quanh, khó mà nhận ra.

Trên mây, năm người cúi đầu nhìn xuống những hòn đảo liên tiếp bên dưới.

"Vùng nước này có rất nhiều đá ngầm, còn có âm chướng dày đặc, hình thành một tòa ác trận tự nhiên, hầu như người sống cấm vào, lại thêm không có sinh linh, nên cũng không có người vào đây." Ngọc Thanh mở miệng:

"Một phân đàn của Ma Y Thần Giáo đang nằm ở hướng đông nam trên đảo hoang, trên đảo có núi, trong núi ẩn giấu hai cây Linh thụ thượng cổ."

"Vãn bối hoài nghi, hai cây Linh thụ là do hậu nhân cấy ghép mà thành, mượn nhờ địa thế đặc biệt của nơi đây để tẩm bổ lớn mạnh."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, vung tay lên, tường vân ẩn vào trong hư vô, hạ xuống bên dưới.

Không bao lâu sau.

Đã đến được cứ điểm của Ma Y Thần Giáo.

"Trận pháp!"

Hai con ngươi Ngọc Thanh lấp lóe, lưu ly vầng sáng chuyển động liên hồi, trong con ngươi liên tục rọi ra những đường vân Phù văn và Linh quang phục tạp:

"Trận này thoát thai từ Bát Quái Trận, dùng trạch làm cơ sở, lại lấy nhâm khôn, tuất thổ biến hóa, bên trong còn lồng vào hai tòa Trận pháp khác."

"Ừm. . ."

"Người bày trận này cực kỳ cao minh!"

"Có cách giải không?" Trong mắt Mạc Cầu hiện ra Linh quang, như có điều suy nghĩ.

Hắn cũng thông hiểu Trận pháp, nhưng phần lớn trận pháp mà hắn nắm giữ đều là kiếm trận, hỏa trận, hắn chỉ đọc lướt qua trong khi tu hành, mà không chuyên công này đạo.

Vả lại trận pháp nhất đạo bác đại tinh thâm, cùng một cấp bậc, nhưng số lượng tinh thần tiêu hao của trận pháp lại nhiều hơn những pháp môn mấy lần hoặc thậm chí là mười mấy lần.

"Vãn bối có một pháp có thể nhìn ra tầng trận pháp đầu tiên, nhưng chắc chắn sẽ làm cho người bên trong cảnh giác, vả lại ba tầng Trận pháp này tương dung lẫn nhau, nếu như không thể đồng thời phá trận thì tầng thứ nhất sẽ còn có thể khôi phục lại." Ngọc Thanh lộ vẻ sầu tư, lắc đầu nói:

"Nếu như muốn phá giải toàn bộ thì cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai."

Mạc Cầu mở miệng: "Ngươi chuẩn bị phá tầng thứ nhất như thế nào?"

"Đi bên kia." Ngọc Thanh chỉ một ngón tay, nói:

"Dùng thân vị nhập, đi Cửu Cung, nhập bát môn, theo Trận pháp biến hóa để tính toán, sau tam hơi hô hấp thì trước mặt sẽ xuất hiện Sinh môn."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, nói:

"Tiếp theo sẽ có một trăm mười tám loại pháp, ta chỉ có thể nhìn ra ba mươi bảy loại trong đó, hơn nữa đều là tử lộ, ngươi cảm thấy nên đi như thế nào?"

"Tiền bối cũng thông hiểu Trận pháp?" Ngọc Thanh lộ vẻ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn sang, biểu lộ mang theo vẻ phấn chấn.

Là loại kích động giống như gặp được người trong đồng đạo.

"Hiểu sơ." Mạc Cầu lắc đầu:

"Không tính thông thạo, bất quá ta phản ứng nhanh hơn ngươi, tính toán mạnh hơn hơn ngươi, có thể thôi diễn dùm ngươi để tiết kiệm một chút thời gian."

"Không sai!" Hai mắt Ngọc Thanh sáng lên, không nhịn được vỗ tay nói:

"Ý niệm của Tông sư Kim Đan có thể biến hóa trăm ngàn lần, nếu như dùng để thôi diễn và nghiệm chứng Trận pháp biến hóa thì chắc chắn là cực diệu."

"Đáng tiếc. . ."

Nói xong lại không nhịn được thở dài.

Tu vi của nàng đã tới Đỉnh phong, con đường phía trước đã đoạn tuyệt, không có khả năng đạt tới Kim Đan cảnh giới, mà hai người cuối cùng cũng không phải một người, không thể chân chính tâm ý tương thông.

Cho dù hợp lực thì cũng cần lãng phí rất nhiều thời gian.

"Không sao."

Giọng nói của Mạc Cầu không thay đổi, bấm tay một điểm, một sợi Linh quang rơi xuống trước mặt Ngọc Thanh, Địa Ngục Đồ cũng từ từ mở ra trong cảm nhận của hai người.

Ngọc Thanh chỉ cảm thấy ý niệm mình khẽ động, Trận pháp trước mắt liền bắt đầu nhanh chóng biến hóa, y theo tâm ý, cơ hồ không có trắc trở chỗ.

"Đây là. . ."

"Tâm ấn chi pháp." Mạc Cầu bình thản nói:

"Ngươi hiểu rõ về trận pháp hơn ta, bây giờ ta cho ngươi mượn năng lực thôi diễn của Tông sư Kim Đan để khám phá Trận pháp."

Tâm ấn chi pháp thì rất huyền diệu, nhưng với hắn lại không tính phiền phức.

Duy nhất không đủ.

Là pháp này bị giới hạn bởi trình độ thần hồn của Ngọc Thanh, không có khả năng lâu dài, dù sao tu sĩ Đạo cơ sẽ khó có thể chịu đựng được Thần niệm của Kim Đan trong thời gian dài.

Theo như Mạc Cầu lý giải.

Hắn giống như có được một ổ cứng với dung lượng lưu trữ khổng lồ, tốc độ vận chuyển cũng rất nhanh, nhưng lại không có bộ xử lý tinh vi hơn, chỉ có thể dùng rất nhiều dữ liệu để cưỡng ép thôi diễn.

Hao thời hao lực thì không nói, vạn nhất đi lầm đường, còn phải suy diễn lại một lần.

Ngược lại.

Năng lực xử lý tính toán trận pháp của Ngọc Thanh lại cực kỳ cao minh, nhưng lại bị giới hạn bởi chất liệu của bản thân nên tốc độ không cao nổi, cũng không có nhiều dung lượng lưu trữ như vậy.

Hai người cộng lại mới tính là viên mãn.

Mấy ngày sau.

Ngọc Thanh nhắm mắt lại, đợi khi mở ra thì trong mắt tràn đầy vẻ hân hỉ:

"Hai tầng trước đã phá được rồi, tầng cuối cùng vẫn còn có mấy chỗ không rõ lắm, qua một hai ngày liền có thể thôi diễn ra."

"Không cần phiền phức như vậy." Mạc Cầu mở miệng:

"Đã đủ rồi!"

Dứt lời, hắn quấn lấy mấy người ở trên tường vân rồi lao xuống bên dưới.

Ở trên đảo.

Hộ pháp của Ma Y Thần Giáo - Tào Sư Bằng đang chắp hai tay sau lưng, bước về phía chân trời.

Trên người gã ta đang khoác áo tơi, sắc mặt xanh lét, hai mắt gồ cao, khuôn mặt kỳ dị, nếu không nhìn kỹ thì sẽ lầm tưởng rằng đây là một con cóc thành tinh.

"Tâm thần vẫn không yên sap?"

Sau lưng, trên người Triệu Bán Sơn tràn đầy mùi máu tanh mở miệng nói:

"Ta đã toàn lực thôi động Trận pháp trên đảo, cũng đã dò xét toàn bộ những nơi trong bán kính trăm dặm gần đây, nhưng lại không phát hiện ra có gì không đúng."

"Có lẽ là do ngươi nghĩ nhiều rồi."

"Nếu như thực sự có người muốn ra tay với chúng ta thì há sẽ bị chúng ta phát hiện ra?" Tào Sư Bằng lắc đầu:

"Ngươi cũng biết, huyết mạch trên người làm cho ta cực kỳ nhạy cảm với nguy cơ, tóm lại, vẫn là chuẩn bị đầy đủ cho chắc."

"Nếu như chúng ta thật sự không giải quyết được liền tự thông báo cho Trưởng lão."

"Được." Triệu Bán Sơn có phần bất đắc dĩ, nhưng cũng biết là nếu mình không làm vậy thì sẽ khó mà khiến cho vị lão hữu này yên tâm, chỉ đành mở miệng nói:

"Có trận pháp rồi, cho dù là Tông sư Kim Đan đến đây thì cũng khó mà đánh vào trong lúc nhất thời nửa khắc, mà người của chúng ta lại có thể chạy đến đây rất nhanh."

"Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."

"Ừm." Tào Sư Bằng thoáng an tâm một chút, ánh mắt rủ xuống, liếc nhìn hoàn cảnh hỗn tạp ở trên đảo:

"Lần này bắt được bao nhiêu người?"

"Hơn ba ngàn." Triệu Bán Sơn nhếch miệng cười:

"Có nhóm hàng thí nghiệm này rồi thì chúng ta có thể đẩy nhanh tiến độ, cũng có thể chuyển hóa bọn hắn thành môn đồ, thực sự không được thì dùng làm thức ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận