Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 152. Tách Ra

Chương 152. Tách Ra


Người dịch: Whistle

Khác với lúc ở phân đường Song Quế, mấy ngày nay Mạc Cầu đều tiếp xúc với những nhân vật trung thượng tầng của các thế lực lớn.

Lại thêm có ý định dương danh, tận lực hiển lộ y thuật, cho nên hiệu quả cực tốt.

Ngoại trừ Cừu Liệt của Thái Sơn bang, những thế lực khác cũng ném cho hắn cành ô liu.

Trong đó thậm chí bao gồm cả Trích Tinh lâu.

Đương nhiên, Mạc Cầu dự định một mực đi theo Phái Linh Tố hành động, dù sao thì người mình sẽ càng yên tâm hơn.

Nhưng đáng tiếc là những người khác lại không nghĩ như vậy.

"Vừa rồi lại có 2 người rời đi." Cát Nguyên bẻ bẻ cổ, đưa tới một bình rượu nóng:

"Ngươi có tính toán gì?"

"Ta không vội." Mạc Cầu nhận lấy, nhìn sang cách đó không xa, thấy lại có thế lực tới đón tiếp đệ tử Phái Linh Tố.

Nếu như đối phương cho đủ thù lao, song phương lại tin tưởng lẫn nha thì đệ tử Phái Linh Tố sẽ gia nhập vào đội của đối phương.

Chỉ mới hai ngày trôi qua mà đã ra đi gần một nửa.

"Bọn hắn nói không sai, so với những thế lực khác thì chúng ta thật sự không giỏi về chuyện chém giết." Cát Nguyên nhún vai, nói:

"Cũng may mà có y thuật, đến chỗ nào đều sẽ nổi tiếng!"

"Tại sao lại phải tách ra?" Mạc Cầu điều chỉnh dây cung trong tay mình rồi nhìn về phía Chử Trang:

"Trưởng lão cũng mặc kệ sao."

"Quản?" Cát Nguyên cười nhạo:

"Sở dĩ những người này tới đây chính là vì cầu tài, đương nhiên là ai cho nhiều liền thì đi với ai rồi."

"Đoạn người tài lộ giống như giết người phụ mẫu a!"

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.

Theo cách ăn mặc thì lần này đa số đệ tử Phái Linh Tố đều mặc áo vải, gần như không có gấm vóc, cuộc sống chắc là cũng rất không dễ chịu.

Hắn trầm mặc một chút, hỏi:

"Một cái đầu người thưởng bao nhiêu ngân?"

"Không tên không họ, năm lượng bạc, nổi danh hào tính riêng." Cát Nguyên nói bằng giọng phức tạp:

"Chỉ cần là người tu thành Chân khí bình thường thì ít nhất đều được 30-50 lượng, dù là có trên trăm lượng cũng không kỳ quái."

"A. . ." Mạc Cầu nhẹ a:

"Phủ chủ cũng rất cam lòng bỏ dùng tiền!"

Năm lượng bạc, tương đương hai tháng tiền tháng của hắn rồi, tiền tháng của đệ tử bình thường thì càng ít hơn.

Giết được mấy người liền đủ sống một năm.

Mặc dù đệ tử Phái Linh Tố không mạnh, nhưng cũng phải xem là đang so với người nào.

Dù gì thì bọn hắn cũng có tu vi Đoán Cốt, Luyện Tạng, giết người bình thường thì là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Đây coi là cái gì?" Cát Nguyên lắc đầu:

"Vùng lân cận này thì có thể giấu được bao nhiêu phản phỉ? Hai ngàn hay ba ngàn, nhiều nhất cũng chỉ hơn một vạn người?"

"Mấy vạn lượng bạc ở trong mắt chúng ta thì rất nhiều, nhưng đối với Lục phủ mà nói thì chẳng qua chỉ là chín trâu mất sợi lông."

"Cũng thế." Mạc Cầu gật đầu:

"Nhưng mà nhìn Cát huynh cũng không giống như là người thiếu bạc nha, sao lần này lại đi theo tham gia náo nhiệt vậy?"

"Không có người nào ngại bạc nhiều cả." Cát Nguyên khựng lại một lúc rồi thở dài:

"Vả lại ta vẫn luôn ở trong Dược cốc, thiếu thốn kinh nghiệm giang hồ, lần này cũng có thể tăng trưởng một chút kiến thức."

"Ừm!"

"Xem ra Lý sư huynh cũng đã tìm được chỗ đi."

Ngay tại cách đó không xa, Lý Quảng Nhiên đang chào từ biệt với Chử trường lão, phụ nhân mỹ mạo đi theo bên cạnh là người của Tỏa Nguyệt quan.

"Cát huynh." Mạc Cầu chớp chớp mắt, nói:

"Huynh và Chử trường lão có tính toán gì không?"

"Chắc là bọn ta sẽ đi Tử Dương môn." Cát Nguyên nhún vai, nói:

"Ngươi cũng biết rồi, Phái Linh Tố cũng đã phụ thuộc đối phương, Thượng Quan Hưu mở miệng, trưởng lão không có cách nào cự tuyệt."

Nói đến chỗ này, y nhìn Mạc Cầu một cái:

"Nghe nói chuyện phiền phức trên người ngươi có quan hệ với Tử Dương môn?"

"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.

Xem ra dự định đi theo bên người Chử Trang là không thể thực hiện được rồi.

"Đừng lo lắng." Cát Nguyên vỗ nhẹ vào bả vai Mạc Cầu, nói:

"Với quyền thế của Tử Dương môn thì sẽ không đến mức phải phân cao thấp với chúng ta, chắc là sau một thời gian ngắn nữa là vụ này sẽ qua thôi."

"Chỉ hi vọng như thế." Mạc Cầu đứng dậy, nhíu mày nhìn về phía cách đó không xa:

"Hình như đã xảy ra chuyện gì đó?"

"Ồ!" Cát Nguyên cũng phát hiện không đúng, cây cối nơi xa đang lắc lư, chim thú kinh phi, còn phát ra những tiếng la giết càng ngày càng gần:

"Có phản phỉ chạy tới?"

"Ừm." Mạc Cầu giương cung cài tên, híp mắt nhắm chuẩn.

Sau một khắc thì hắn lại nhướng mày, chậm rãi buông dây cung ra, sắc mặt cũng trở nên âm tình bất định.

"Chúng ta không phải đạo phỉ, là sơn dân!"

"A!"

"Phốc!"

Đầu lâu bay lên, máu tươi tung toé.

Vị đệ tử chắc là đến từ Cửu Sơn trang này thu hồi trường đao, cười tủm tỉm nhặt cái đầu lâu này lên, không thèm để ý đến máu tươi, tiện tay nhét vào trong túi tùy thân.

Đợi khi nhìn thấy đám người Mạc Cầu nhìn chằm chằm mình thì gã lập tức khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ đề phòng, cẩn thận từng li từng tí lui về rừng cây.

Trong lòng Mạc Cầu phát lạnh.

Người đào mệnh vừa rồi hắn đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở, tuyệt đối không biết chút võ nghệ nào, nhìn cách ăn mặc thì chắc chắn là sơn dân không thể nghi ngờ.

Kết quả. . .

"Haizz!" Ánh mắt Cát Nguyên lộ ra vẻ phức tạp:

"Được rồi, ta đi về trước, ngươi suy nghĩ cho thật kỹ đi, chắc là qua hai ngày nữa liền mỗi người một ngả."

Lúc vào núi thì tất cả mọi người đều đi cùng nhau, càng về sau sẽ càng phân tán, sau đó tất nhiên là sẽ tản ra.

Đến lúc đó, mới thật sự là hỗn loạn.

Một ngày sau.

Mạc Cầu đáp ứng lời mời gia nhập của một đội Thái Sơn bang, đồng hành cùng với đệ tử Ngụy Lương của Cừu Liệt.

Mà Chử Trang, Cát Nguyên thì gia nhập Tử Dương môn.

. . .

Sắc trời dần tối, trong rừng rậm đen thui.

Bây giờ đã qua trời đông giá rét, ý lạnh dần biến mất, nhưng mà đa số mọi người vẫn ăn mặc rất dày.

Mà lúc này, có một người đang đứng dưới gốc cây lại mặc thanh y áo mỏng, vuốt ve một thanh loan đao.

"Két. . ."

Tiếng vang yếu ớt cũng không thể tránh thoát lỗ tai của người này, gã nhếch miệng lên, quay đầu nhìn vào trong bóng tối:

"Tới rồi?"

"Tại sao chỉ có một mình ngươi?" Trong bóng tối có một người dậm chân đi tới, trong mắt mang theo vẻ cảnh giác.

"Ai đến mà không được." Người áo xanh nhún vai:

"Tóm lại, nên nói ta cũng đã nói rồi, có mang đồ đến không?"

"Đương nhiên." Người tới hừ nhẹ một tiếng, tiện tay ném qua một cái túi da thú nặng trĩu:

"Hai mươi người, bốn trăm lượng bạc."

"Hai mươi người." Người áo xanh ước lượng túi da thú một chút:

"Thế nào, Hắc Lang trại to lớn của các ngươi chỉ còn lại ít người như vậy thôi sao?"

"Tại sao chỉ còn lại những người này, chắc là các ngươi biết rất rõ ràng." Người tới nằm gầm nhẹ giống như một con dã thú đang nổi giận:

"Ta đã nói rồi, bọn ta không có quan hệ gì với đám phản phỉ kia!"

"Có quan hệ hay không, ngươi và ta nói đều không tính." Người áo xanh nói bằng giọng điệu tùy ý, không để ý tới lửa giận của đối phương:

"Huống hồ, bình thường các ngươi cũng làm không ít chuyện cướp bóc, chẳng lẽ trên tay liền sạch sẽ hay sao?"

"Hô. . . Hô. . ." Người tới nộ khí dâng trào, trong mũi như có khói trắng toát ra, thật lâu sau mới bình ổn lại:

"Bớt nhiều lời đi, bạc đã cho ngươi, lúc nào đưa bọn ta ra ngoài?"

"Đừng nóng vội." Người áo xanh gãi đầu một cái, nói:

"Trên tay chúng ta vẫn còn một việc."

"Hả?" Người tới nhíu mày, khinh thường nói:

"Chuyện này thì có quan hệ gì với bọn ta, bọn ta chỉ muốn rời khỏi Phượng Đầu sơn này, miễn cho bị người khác đổi thành thưởng ngân."

"Ngươi hãy nghe ta nói hết." Người áo xanh khoát tay, nói:

"Lúc đầu chúng ta cũng chỉ xem đây là một vụ buôn bán nhỏ, lúc đó cũng không có để trong lòng, ai ngờ lại xuất hiện một chút ngoài ý muốn."

Gã thở dài, nói:

"Người này. . . , khó giải quyết hơn trước đó rất nhiều?"

"Không cần phải quanh co lòng vòng, nói thẳng ra đi." Người tới nhíu mày.

"Sảng khoái!" Người áo xanh vỗ hai tay, nói:

"Ta rất thưởng thức tình cách sảng khoái của Hồng trại chủ, vậy thì tại hạ liền nói thẳng, ta hi vọng ngươi giúp ta giết một người!"

"Giết người?" Người tới khẽ giật mình:

"Tại sao lại muốn ta xuất thủ? Các ngươi không phải là đối thủ sao?"

Người được gọi là Hồng trại chủ này biết rất rõ thực lực của đối phương, nếu như ngay cả thế lực mà đối phương đại diện đều không giải quyết được thì y cũng bất lực.

"Người này cũng không cường." Người áo xanh mở miệng:

"Mấy tháng trước, hắn chỉ là một giới Luyện thể, trước đó không lâu mới may mắn thành tựu Hậu Thiên, với thực lực của Hồng trại chủ, giết hắn dễ như trở bàn tay."

"Chỉ bất quá. . ."

Người áo xanh mím môi một cái, nói:

"Trong khoảng thời gian gần đây thanh danh của người này nổi lên, nếu như khi xuất thủ bọn ta lỡ lưu lại nhược điểm gì đó thì cực kỳ không ổn."

"Thì ra là thế." Hồng trại chủ cũng là không nghi ngờ gì, ánh mắt chớp động, trầm tư một lát sau, nói:

"Đáp ứng ngươi cũng không thành vấn đề, bất quá Hồng mỗ cũng có một điều kiện."

"Nói nghe một chút." Người áo xanh ngẩng đầu.

"Lại thêm mười người." Hồng trại chủ dựng thẳng một ngón tay:

"Đưa ba mười người của bọn ta ra ngoài, ta sẽ giúp các ngươi giải quyết người này!"

". . ." Người áo xanh nghe vậy liền trầm mặc, một lát sau mới vỗ nhẹ hai tay:

"Thành giao!"

"Được." Lần đầu xuất giọng nói của Hồng trại chủ mang theo sự vui vẻ:

"Xem ở đạt thành giao dịch phân thượng, ta cho các ngươi một lời khuyên, đừng có nóng vội mà xông vào quá nhanh, cẩn thận cắn trúng xương cứng."

"Có ý gì?" Người áo xanh nhíu mày.

Hồng trại chủ cười thần bí nói:

"Hi vọng không làm cho các ngươi kinh hãi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận