Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 379. Xuất Quan

Chương 379. Xuất Quan


Người dịch: Whistle

"A ~ "

Hoàng Mẫn hét thảm một tiếng, bị một cự lực vô hình hung hăng đính trên mặt đất, xương cốt toàn thân như sắp đứt gãy, trong miệng kêu thảm không thôi.

Cách đó không xa, đệ tử Chân Truyền của Hợp Hoan tông - Nguyệt Trường Ca đang cầm một viên Bạch Cốt Châu cẩn thân quan sát.

"Đúng là khí tức của đệ đệ ta."

Ả ta ngẩng đầu nhìn Hoàng Mẫn, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sát cơ:

"Là ai đã giết nó?"

Năm Nguyệt Trường Ca sáu tuổi liền bị nữ tu Hợp Hoan tông đi ngang qua coi trọng thiên phú rồi mang đi.

Thay tên đổi họ, bái nhập tông môn.

Sau này khi tu vi đã có thành tựu, nhưng vẫn luôn nhớ về những ký ức mơ hồ của quá khứ

Nguyệt Trường Ca không ngại cực khổ tìm kiếm, cuối cùng đã tìm được người thân, cũng mang đệ đệ Từ Minh của mình vào trong tông môn.

Vì để tránh dẫn tới những chuyện phiền phức không cần thiết, Nguyệt Trường Ca chưa từng để lộ quan hệ giữa mình và Từ Minh.

Chỉ dặn dò những tên đệ tử dưới trướng chiếu cố một hai.

Lại không ngờ rằng.

Lần này lại trở thành vĩnh biệt!

Mặc dù Hợp Hoan tông đi theo con đường tung tình phóng dục, theo đuổi trảm tình độc ngã đại đạo.

Trong lòng nghĩ đến những chuyện liên quan hệ đến đạo đồ sau này.

Đối với Nguyệt Trường Ca mà nói, Từ Minh bị người giết chết không chỉ làm cho ả đau lòng, mà còn trở ngại đến con đường thành đạo của mình.

Bất quá, người giết chết Từ Minh không phải là nữ nhân ở trước mắt này.

Vừa nhìn liền biết viên Bạch Cốt Châu này là do người khác luyện chế rồi, Hoàng Mẫn chỉ có được quyền sử dụng nhất định mà thôi.

Người luyện chế mới thật sự là hung thủ.

"Là ai?"

Nàng đạp nhẹ chân trần, lụa trắng chập trùng, lộ ra một đoạn bắp chân trắng noãn phấn nộn, trong suốt như ngọc.

Lụa trắng mỏng manh, ngoài tấm lụa này ra thì trên người Nguyệt Trường Ca không còn vật khác, thân thể mềm mại mị hoặc như ẩn như hiện.

Dù đều là nữ tử, nhưng khi Hoàng Mẫn nhìn vào thân thể của đối phương thì trên mặt nàng cũng không khỏi hiện lên vẻ cuồng nhiệt, một cỗ xao động phát ra từ nội tâm lặng yên sinh sôi.

Tim đập rộn ràng, mặt mày ướt hồng, dục niệm chập trùng, hai chân thon dài cũng vô thức khẩn trương.

Trong đầu hỗn loạn tưng bừng, các loại ý niệm khó miêu tả không ngừng xuất hiện.

"Là ai?"

Giọng nói lơ lửng không cố định này dường như có thể câu dẫn dục niệm từ chỗ sâu trong lòng người, làm cho Hoàng Mẫn cảm thấy ớn lạnh.

Ý thức lập tức sục sôi, cũng làm cho nàng triệt để mất đi lý trí, há miệng muốn nói ra đáp án.

Đúng lúc này.

"Sư tỷ."

Một tên đệ tử của Hợp Hoan tông nhanh chóng tới gần, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào vị trí của Nguyệt Trường Ca:

"Chúng tôi tìm được một trận pháp."

"Nha!"

Nguyệt Trường Ca chau mày, dáng người thon dài nhảy lên, nhìn về phía mà đối phương đang chỉ.

Lập tức mở miệng:

"Đánh nát nó!"

"Vâng!"

Ả ra lệnh một tiếng, đám đệ tử Hợp Hoan tông ở bên cạnh đồng loạt ra tay, các loại linh quang lao thẳng về phía trận pháp.

"Oanh. . ."

"Ầm ầm. . ."

Trong lúc nhất thời, mặt đất rung chuyển, hư không xao động, đủ loại vầng sáng chiếu rọi một phương chân trời.

Phía dưới.

Khí tức Ngũ hành điên đảo lặp đi lặp lại, luân chuyển không ngừng, kháng trụ thế công đột kích, cũng thể hiện ra lý do tại sao trận pháp lại được xưng là uy lực đỉnh phong của Pháp thuật.

Chẳng qua trận pháp ở nơi này cũng không được tính là quá phức tạp, vị trí cũng có cực hạn, sau khi bị đám người này liên tục tấn công, chỉ trong một lát mà nó đã hiện ra vẻ không cầm cự nổi.

Hơn nữa không biết vì sao người chủ trận lại vẫn chưa hề ra tay, chỉ dựa vào trận pháp tự động ngăn cản, Linh thạch khu động Trận pháp cũng đang nhanh chóng tiêu hao Linh lực.

"Chắc là hắn sợ rồi." Một vị nam tu Hợp Hoan tông bay thẳng đến bên người Nguyệt Trường Ca, nhỏ giọng cười nói:

"Trường Ca, mối thù của em trai muội sắp báo được rồi, chuyện mà muội đã đáp ứng ta, có phải cũng nên thực hiện rồi không."

"Sư huynh." Nguyệt Trường Ca chớp chớp đôi mắt đẹp, sát cơ nồng đậm trên mặt lập tức biến thành một nụ cười nhẹ nhàng:

"Huynh vội cái gì, chuyện mà muội đã đáp ứng thì chưa bao giờ thất hứa? Lần này cũng giống vậy."

"Đúng, đúng."

Nam tử liên tục gật đầu, vẻ mặt kích động, dường như gã ta cực kỳ mong chờ chuyện sắp xảy ra.

Tuổi của người này cũng lớn rồi, tuy là sư huynh, nhưng cũng đã mất đi hi vọng tiến thêm một bước, hiện nay chỉ cầu hưởng lạc, nếu như có thể ôm chặt thân thể mềm mại của Chân truyền sư muội. . .

Chắc chắn là việc vui trong nhân gian!

Trong lúc hai người đang nói chuyện, tình huống bên dưới cũng phát sinh biến hóa.

"Răng rắc. . ."

Những âm thanh ‘rắc răc’ báo hiệu trận pháp sắp không cầm cự được nữa từ trong bên trong truyền đến, khí tức ngũ hành bên trong trận pháp cũng trở nên hỗn loạn.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Oanh. . ."

Khí tức cuồng bạo lập tức quét ngang toàn trường, gần trăm cây đại thụ che trời trực tiếp bị bứng cả gốc rễ, bụi mù cuồn cuộn, giống như như sóng biển quét qua.

Nơi trọng yếu, khe rãnh san sát, phế tích hiển lộ.

Ở giữa phế tích có một người đang ẩn thân, eo đeo đao kiếm, sợi tóc đón gió phi dương, quần áo bay phấp phới, ngạo nghễ đứng sừng sững.

Mạc Cầu ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở ra, trọc khí trên người, uất khí góp nhặt nhiều năm trong lòng cũng theo gió mà bay.

Luyện khí tầng mười một!

Không đủ năm mươi tuổi đã là Luyện khí tầng mười một, chuyện đã tới bây giờ, tuổi tác rốt cục không còn là dây cung đang đặt ở trên đầu của hắn nữa, nỗi tích tụ trong lòng cũng theo đó mà tan đi.

"Đát. . ."

Hắn cất bước tiến lên, trong miệng than nhẹ:

"Nhất dược động thiên tam thập lục, đáo thì phàm cốt dã thành tiên."

"Mạc mỗ khổ tu hơn mười năm, thời thời khắc khắc đều không dám thất lễ, cho đến ngày nay, cuối cùng cũng xem như có chỗ thành, có thể nói là có hi vọng!"

Giọng nói lạnh nhạt, mang theo vô tận cảm khái, bình tĩnh bày tỏ tình cảm trong lòng, lại dường như quên mất có hai mươi vị tu sĩ tà đạo ở xung quanh đang nhìn chằm chằm mình.

"Ngô. . ."

Trên bầu trời, Nguyệt Trường Ca hơi nhíu mày:

"Người này là ai?"

"Luyện khí tầng mười một, tu vi còn có chút bất ổn, chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt." Gã nam tử ở bên cạnh khinh thường mở miệng:

"Điệu bộ như vậy, chẳng qua chỉ cố tỏ vẻ thản nhiên trước khi chết thôi, chẳng tính là gì, chờ lát nữa cũng chỉ là một cỗ thi thể."

"Không!"

Gã nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Hắn là hung thủ đã sát hại đệ đệ của Trường Ca, để lại thi thể chẳng phải là tiện nghi cho hắn sao?"

"Ừm." Nguyệt Trường Ca chớp chớp mắt, chậm rãi gật đầu:

"Động thủ đi!"

Khí tức của người bên dưới thuần túy vô hạ, thần niệm ba động mênh mông giống như bầu trời, mặc dù trên mặt mang theo vẻ tang thương, nhưng khí chất lại xuất trần thoát tục, đang ở trong hiểm cảnh mà vẫn bất động thanh sắc, có thể nói là rất hiếm thấy.

Nhưng nếu hắn ta đã là hung thủ sát hại Từ Minh thì cho dù có xuất chúng như thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết.

Dứt lời, nam tử vung mạnh bàn tay.

Sau một khắc.

Hơn mười món Pháp khí đồng thời bắn ra, các loại Linh quang xuyên qua hư không, uy năng kinh khủng lại không theo thứ tự đánh tới.

Mặc dù mỗi người đều không mạnh, nhưng hợp lực cùng nhau, cho dù là Chân truyền thì cũng phải tạm tránh mũi nhọn.

Pháp khí tới người, Mạc Cầu rốt cục cũng có động tác.

"Coong!"

Tay áo dài vung khẽ, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm nghịch lưu mà động.

Kiếm quang âm lãnh giống như U Minh Quỷ Vực khuếch trương, lặng lẽ vô thanh vô tức thôn phệ toàn bộ linh quang đột kích, hời hợt trảm bay thế công đột kích.

Âm Sát Thập Nhị Kiếm!

Giờ này khắc này, ngự kiếm pháp của Mạc Cầu tuyệt không thể tả, giống như đại đạo.

Ung dung không vội, lại mang vẻ tiêu sái tùy ý, nước chảy mây trôi lại tràn trề khó cản.

Cảm giác tự nhiên mà thành, linh động diệu đến hào điên, mọi thứ đều tràn ngập một loại cảm giác hoàn mỹ cân đối.

Kiếm xuất, tất cả mọi người đều sợ hãi cả kinh.

Cho dù là Nguyệt Trường Ca cũng chầm rãi thu liễm biểu lộ vũ mị trên mặt, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ ngưng trọng.

Ngự kiếm pháp của người này gần như đạo vậy!

Lấy tu vi ả mà cũng không nhìn ra sơ hở, thậm chí chỉ còn cảm thấy cực diệu, nhưng lại không biết diệu ở nơi nào.

Trong tràng, đột ngột yên tĩnh.

"Hảo kiếm pháp!"

Nguyệt Trường Ca vỗ nhẹ hai tay, nhìn về phía Mạc Cầu, giọng nói của ả cũng làm cho đám người từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại:

"Là ngươi đã giết đệ đệ Từ Minh của ta?"

"Từ Minh. . ." Mạc Cầu ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, thật lâu sau mới chậm rãi lắc đầu, nói:

"Xin lỗi, giết quá nhiều người, không nhớ rõ, cứ xem như Từ Minh là bị ta giết đi!"

"Ngươi. . ."

Nguyệt Trường Ca giận dữ.

Những lời này luôn luôn là mình nói cho người khác nghe, không ngờ lại có một ngày mình cũng có đãi ngộ như vậy.

"Tốt!"

"Rất tốt!"

Nguyệt Trường Ca lập tức nghiến chặt hàm răng, hung hăng gật đầu, đột nhiên vung lên tay lên:

"Động thủ, giết hắn!"

. . .

Trong một hạp cốc nào đó.

Lương Tuyết Quân sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lui lại, đến khi tựa lưng vào đá núi mới dừng lại.

Lực đẩy to lớn ở sau lưng nàng bộc phát, núi đá cao hơn mười mét nổ tung.

Bụi bay đầy trời, nàng ho khan vài tiếng rồi dậm chân đi ra.

"Lương quận chúa, rốt cục ngươi vẫn khó thoát một kiếp."

Một đạo hồng mang xoay tròn giữa không trung, một bóng người râu tóc đều đỏ lập tức xuất hiện ở ngoài trăm trượng.

"Không sai."

Thất thải vân hà lăn lộn phía chân trời, một người nhẹ nhàng rơi xuống.

Người này dung nhan xinh đẹp, nhưng lại có yết hầu, bộ ngực thường thường, nhưng giọng nói lại thanh thúy như hoàng oanh, làm cho người khó phân biệt thư hùng.

"Truy sát mấy ngày, cũng đến lúc nên kết thúc."

Huyết quang vượt ngang hư không, trì trệ giữa không trung, Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai của Cửu Sát điện lộ diện.

Mà trong ba người này thì Triệu Vô Nhai là người có khí tức yếu nhất!

"Phi!"

Thân hình Lương Tuyết Quân run rẩy, nhưng lại không chút yếu thế, há mồm phun ra một ngụm huyết thủy, khinh thường hừ lạnh:

"Ba người đánh một người, các ngươi thật đúng là có tiền đồ!"

"Thắng làm vua thua làm giặc, bên thắng sẽ có tất cả, không có người sẽ quan tâm đến việc dùng thủ đoạn gì để thắng." Giọng của nam tử tóc đỏ to như sấm rền, biểu lộ bất vi sở động:

"Lương quận chúa, ngươi tự mình thúc thủ chịu trói hay là để bọn ta động thủ?"

"Thúc thủ chịu trói, nghĩ hay thật." Lương Tuyết Quân giơ cái tẩu trong tay lên, liều mạng thở hổn hển:

"Vả lại, các ngươi thật sự nghĩ mình thắng chắc rồi sao?"

"Đừng quên, Lý Nguyên Cảnh của Thương Vũ phái đang ở gần đây, nếu như dẫn gã ta tới đây, còn không biết là ai có thể sống sót!"

"Lý Nguyên Cảnh. . ."

Nghe vậy, đôi mắt của ba người co rụt lại.

Chẳng qua bọn hắn cũng lập tức tỉnh ngộ, Triệu Vô Nhai còn cười lạnh:

"Họ Lý đúng là rất cao minh, nhưng dường như công pháp của gã ta lại không phải truyền thừa của Thương Vũ phái."

"Vả lại, thần chí của gã không tỉnh táo, đã điên rồi, nếu như ngươi trông cậy vào gã tới cứu ngươi thì đã nghĩ nhiều rồi."

"Không sai." Người khó phân biệt nam nữ kia dịu dàng mở miệng:

"Huống hồ, cho dù là tên Lý Nguyên Cảnh kia có đích thân đến đây thì chẳng lẽ ba vị Chân truyền ở đây sẽ sợ gã sao?"

Trong lòng Lương Tuyết Quân phát lạnh.

"Động thủ đi!"

Triệu Vô Nhai tế ra huyết đao, nói:

"Bắt lấy nàng rồi đi tìm Vương Kiều Tịch, giải quyết hai người này thì trong bí cảnh cũng chỉ còn lại gã điên kia, đến lúc đó mới từ từ kết liễu gã."

"Ừm."

"Động thủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận