Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 892. Ra Oai Phủ Đầu

Chương 892. Ra Oai Phủ Đầu


Người dịch: Whistle

"Theo tại hạ được biết, vẫn có người từ trong Cửu Trọng Thiên quay về, Thánh Chủ Tổ đình của Thương quốc và cả con Quỷ Điệp kia đều như vậy mà, không phải sao?"

"Mạc đạo hữu chỉ biết một mà không biết hai." Hòe Sơn lắc đầu:

"Đúng là Thánh chủ đã từ Cửu Trọng Thiên trở về, nhưng để lưu lại đây, trong mấy ngàn năm qua, Thánh chủ đều chưa hề động thủ với những quỷ vật khác một lần nào cả, ngay cả Thương quốc đại loạn đều là do Tổ đình đứng xa dàn xếp."

"Quỷ Điệp vốn không phải là quỷ vật trong Âm phủ, trở về mấy ngàn năm, cho dù là liều mạng bị người phát hiện thì cũng muốn trở về nơi này của lão hủ."

". . ." Mạc Cầu híp mắt:

"Ý của Hòe lão là, một khi vào trong Cửu Trọng Thiên rồi, bất luận thế nào đều phải đi Ngoại vực, đúng không? Ngay cả việc quay về cũng là có điều kiện?"

Vậy thì hắn đã hiểu lý do tại sao Tần Thanh Dung xảy ra chuyện mà từ đầu đến giờ đều không thấy Thánh chủ lộ diện.

"Đi Ngoại vực cũng không phải chuyện dễ." Hòe lão lại lắc đầu:

"Mỗi một ngàn năm đều có không ít cao thủ Quỷ vương tiến vào Cửu Trọng Thiên, nhưng người có thể đi tới ngoại vực sợ là trăm không còn một."

"Tuyệt đại đa số. . ."

"Đều đã bỏ mạng trong Cửu Trọng Thiên, cho dù là Quỷ vương hậu kỳ thì cũng là như vậy!"

"Cho nên, Mạc đạo hữu nghĩ lại đi!"

Vốn dĩ lão ta sẽ không nói những chuyện này cho Mạc Cầu, nhưng vì đối phương có ân cứu mạng với lão ta, vả lại tu vi vẫn còn có khả năng tăng lên.

Thực sự không cần phải vào Cửu Trọng Thiên vội vã như vậy.

Ở ngoại giới.

Quỷ vương hậu kỳ gần như không có khả năng bị giết chết, mà trong Cửu Trọng Thiên, những kẻ này muốn sống sót đều phải dựa vào may mắn.

Nếu như không phải không còn đường khác có thể đi, sợ là sẽ không có Quỷ vật nào muốn vào Cửu Trọng Thiên.

". . ."

Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, dừng một lúc mới nói:

"Đa tạ Hòe lão chỉ điểm, bất quá Mạc mỗ đã quyết định rồi, cũng có lý do không đi không được."

"Haizz!" Hòe Sơn than nhẹ.

Lão ta cũng chỉ thuận miệng khuyên bảo một cầu, kỳ thực trong lòng cũng hiểu, chỉ cần là người tới chỗ của lão ta thì đều không khuyên được gì.

"Thôi được!"

"Mời đạo hữu đi theo ta."

. . .

Mấy ngày sau.

Mạc Cầu đột nhiên xuất hiện ở một nơi tràn đầy cát vàng và cuồng phong gào thét.

Cương phong ở xung quanh có thể mài mòn cả thép, cát sỏi xen lẫn trong cơn gió gào thét mà tới.

"Ầm ầm. . ."

Gió chưa đến mà sóng âm đã cuồng quyển.

Thân thể Mạc Cầu khẽ động, Thiên Binh Hộ Thể Phù văn lập tức bao phủ quanh thân , mặc cho vô tận bão cát va chạm tạo ra tầng tầng gợn sóng.

"Lực công kích không kém Kim Đan."

"Nơi này. . . , chính là Cửu Trọng Thiên?"

Uy lực của bão cát rất mạnh, thứ kinh khủng nhất chính là nó không ngừng không nghỉ, giống như mỗi giờ mỗi khắc đều đang gặp phải mấy vị Tông sư Kim Đan vây giết.

Cho dù là Nguyên Anh Chân nhân cũng không thể chịu đựng trong thời gian dài.

"Ừm?"

Mạc Cầu thầm vận Pháp lực trong cơ thể, sắc mặt hơi đổi.

"Cảnh giới, thả lỏng rồi!"

Nguyên bản cho dù là có Cửu Khiếu Kim Đan trợ giúp thì hắn cũng cần phải mất mấy chục năm nữa mới có thể tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng bây giờ thì lại có thể tiết kiệm được hơn gấp mười thời gian.

Giống như tầng trói buộc giữa thiên địa đột nhiên nới lỏng ra.

Đây là chuyện tốt không thể nghi ngờ.

Nhưng sau một khắc, sắc mặt hắn liền trầm xuống.

Hắn tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ rất dễ dàng, nhưng điều này cũng nói rõ là khi ở nơi này, thực lực của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ sẽ được tăng lên.

Thậm chí. . .

Có thể trở thành Hóa Thần tôn giả!

Vậy chẳng phải là thực lực của tên Thánh chủ kia sẽ trở nên càng mạnh hơn sao?

Vả lại đây là lần đầu mà hắn vào trong Cửu Trọng Thiên, đối phương lại là lần thứ hai, có kinh nghiệm trước đó, cho dù là đối phương tiến giai Hóa Thần thì Mạc Cầu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

"Hô. . ."

Mạc Cầu hít sâu một hơi, kiềm nén nỗi phiền muộn trong lòng.

Nếu như mấy ngày trước đối mặt Thánh chủ thì hắn vẫn không nắm chắc lắm, nhưng hiện giờ thì khác.

Mạc Cầu lật tay lại.

Trong lòng tay xuất hiện một cây đinh màu đen.

Lục Tiên Đinh!

Thượng cổ kỳ bảo, có thể đóng đinh những tu sĩ từ Độ Kiếp trở xuống, người bị đóng đinh sẽ khó thoát khỏi cái chết!

Hắn lấy được thứ này từ trên người của Quỷ Điệp, chỉ cần nhìn thấy Thánh chủ, hắn liền lấy thứ này, lúc đó cũng chẳng có gì đáng sợ nữa.

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, sửa soạn lại đồ đạc trên người mình một chút.

Bách Tịch đao và Minh Vương giáp còn cách một bước xa nữa là phẩm giai có thể tăng lên.

Hoán Mệnh Thần phù!

Đạo bào!

Đại La Pháp nhãn!

Địa Tàng Bản Nguyện đao, cửu quan!

Thập Phương Sát giới, thất quan!

Thiên Binh Hộ Thể Phù văn, thất quan!

Địa Ngục đồ, thất quan!

Cửu Hỏa Thần Long tráo, bốn quan!

Ngũ Chỉ sơn, bốn quan!

. . .

Mạc Cầu ngẩng đầu lên.

Một gốc cây nối liền đất trời đập vào mi mắt.

Hèo Sơn cao hơn mấy trăm trượng cũng đã đủ kinh người rồi, nhưng so với gốc cây đại thụ che trời ở nơi xa kia thì chẳng khác nào một ngọn cỏ.

Không!

Còn kém hơn rất nhiều!

Tán cây của nó không biết rộng bao nhiêu dặm, cũng chẳng biết nó cao tới đâu, tựa như đã xuyên thủng chân trời, chui vào trong vô tận tinh không.

Viễn cổ thần thụ.

Kiến Mộc!

.......

Vọng sơn bào tử mã. (Thấy rất gần nhưng thực ra rất xa.)

Câu nói này lại có ngày có thể được nghiệm chứng trên người của một vị tu sĩ Nguyên Anh.

Gốc cây ở trước mặt nhìn như cách mình không xa, nhưng Mạc Cầu đã bay gần mộ tháng rồi mới miễn cưỡng tới được gần thân cây.

Giương mắt nhìn lại.

Trước mặt giống như có một bức tường cao thẳng tới vân tiêu.

Bức tường kéo dài sang hai bên, độ dài vô hạn,cho dù có thi triển toàn bộ pháp nhãn thì cũng khó có thể phân biệt được cực hạn, kích thước trên dưới đều không có gì khác nhau, xuyên thẳng vào tầng mây.

Vỏ cây thô ráp, có thể nhìn thấy vết tích của đao tước rìu đục, bên trong khô héo, tĩnh mịch, cây Kiến Mộc thần thụ này sớm đã không có sinh cơ. .

Mạc Cầu tới gần thân cây, khẽ vuốt vỏ cây, cho dù là không biết nó đã chết đi bao nhiêu năm, nhưng gốc thần thụ này vẫn vô cùng cứng rắn.

Tùy tiện gỡ một mảnh vỏ cây thì cũng có thể làm thành pháp khí.

Một gốc cây lớn như vậy, nếu là thật sự làm Pháp khí, sợ là cho dù mỗi người trên dương thế đều sở hữu một món cũng còn dư.

"Hô!"

Mạc Cầu cong tay búng ra một sợi Cực Âm Chân hỏa, hỏa diễm lập tức chạm vào thân cây.

Lực lượng hỏa diễm ăn mòn thân cây với tốc độ cực nhanh, khi vào tới khoảng cách trăm dặm mới bị một làn hơi nước giội tắt, đập vào mắt là một cái động lớn.

Cái động dài hơn trăm dặm, trông cực kỳ kinh người, nhưng nếu so với kích thước kinh khủng của Kiến Mộc thi hài thì sợ là ngay cả vết sẹo cũng không tính.

Đừng nói là trăm dặm, đối với một gốc cây thần thụ liên thông với rất nhiều thế giới thì vạn dặm cũng chẳng là gì?

Rách da cũng là chuyện quá sức!

"Thượng cổ chi vật, thật không thể tin nổi."

Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, lập tức hóa thành một sợi Âm phong Quỷ hỏa bay dọc theo thân cây khổng lồ này lên phía trên.

Tốc độ của hắn rất nhanh, lắc người một cái đã mấy chục dặm.

Cho dù là vậy cũng phải tốn hết mấy ngày mới chui vào trong đám mây ở tầng trên.

Mạc Cầu lại tiếp tục bay như vậy thêm gần một tháng nữa mới chạm đến hư không giới màng mà Hòe Sơn nhắc tới.

Một lớp bụi giống như một kết giới bằng keo đã ngăn chặn đường đi, bên trong chảy xuôi thất thải nhân uân chi khí, ngăn cách hai thế giới nội ngoại.

Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn sang, trong mắt mang theo vẻ hiếu kì.

Nghe nói thứ này là vì thiên địa quy tắc nằm giữa hai thế giới và động thiên khác nhau nên mới đản sinh.

Cực kỳ hiếm thấy.

Hắn trầm ngâm một chút rồi mới ngự đao chém tới.

"Ba!"

Nhục thân phát lực, Pháp lực phun trào, đao quang bao phủ lấy cơ thể Mạc Cầu rồi đâm vào bên trong.

Hoa. . .

Thiên địa đột ngột thay đổi.

Giống như là một lớp màng vô hình bỗng nhiên biến mất, Nguyên Anh trong cơ thể trở nên sinh động mà từ trước đến nay chưa từng có, tất cả mọi thứ trong thiên địa đều trở nên vô cùng rõ ràng.

Giống như có người vén lên một tấm lụa mỏng vậy.

Trong lòng Mạc Cầu cũng dâng lên một cảm giác minh ngộ.

Mặc dù nơi này vẫn còn không thể thật sự tiến giai Hóa Thần, nhưng đã không còn loại cảm nhận loại cảm giác áp chế vô hình tràn ngập trong thiên địa nữa.

Không còn loại quy tắc không thể diễn tả bằng lời kia nữa.

Nơi đây không thể lên cấp Hóa Thần, bởi vì nơi này chỉ là một động thiên thế giới, có cực hạn.

Cùng lúc đó.

Nếu như đã thích ứng với nơi này thì muốn trở về sợ là không dễ dàng gì.

Ngay khi Mạc Cầu xuất hiện, một lực hút không biết tên từ chân trời phía xa ập đến, kéo hắn bay lên phía trên.

Mặc dù lực hút này không lớn, nhưng mỗi giờ mỗi khắc đều tồn tại.

Vả lại.

Nó đang từ từ mạnh lên.

Khó trách!

Khó trách đa số tu sĩ đều không về được Âm phủ, cho dù có trở về thì cuối cùng vẫn sẽ quay lại, thì ra là như vậy.

"Phốc!"

"Phốc!"

Vùng đan điền, khí tức Nguyên Anh đang nhảy lên, tinh nguyên ẩn chứa trong Cửu Khiếu Kim Đan giống như nhận được cảm ứng, một mạch tràn vào trong Nguyên Anh.

Giới hạn của Nguyên Anh hậu kỳ dường như đang bị phá vỡ.

Đúng lúc này.

"Oanh!"

Một luồng khí tức kinh khủng từ phương xa hiện lên, Thần niệm tựa như cuồng đào cự lãng ập tới vây kín vị trí mà Mạc Cầu đang đứng.

Sát theo đó.

Vô số luồng khí tức ập tới.

Có hơn mười mấy luồng, mỗi một luồng đều cực kỳ khủng bố, cũng có không ít ánh mắt bí ẩn đang giấu trong chỗ tối lặng lẽ đánh giá tên 'lính mới' Mạc Cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận