Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 474. Hà Linh

Chương 474. Hà Linh


Người dịch: Whistle

"Sư. . . Sư phụ. . ."

Mắt thấy chỉ trong thời gian nháy mắt mà đám người truy sát mình chết thì chết, trốn thì trốn, ánh mắt Vương Hổ đều trở nên mê mang.

Y còn cho rằng mình đang nằm mơ.

Vương Hổ còn như vậy, Nông Nghĩa Tuyết ở trong ngực y thì càng lộ vẻ ngốc trệ, ý thức trống rỗng.

Đợi khi lấy lại tinh thần, trong mắt Vương Hổ đều tràn đầy cuồng hỉ, trong miệng còn đại hống đại khiếu:

"Sư phụ, quả nhiên là con không có nhìn lầm người, không hổ sư phụ mà Vương Hổ con nhìn trúng!"

"Bất quá. . ."

"Có phải chúng ta nên thừa thắng xông lên không?"

Mạc Cầu nhắm mắt lại, không để ý đến y, khẽ nhả một ngụm trọc khí, hắn cảm thấy mi tâm của mình đang nhanh chóng nhảy lên.

Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết tiêu hao rất nhiều lực lượng Thần hồn.

Mặc dù uy năng cực kỳ cường hãn, nhưng chỉ trong một lát ngắn ngủi đã làm cho hắn cảm thấy không chịu đựng nổi.

May mà từ từ liền lấy lại được tinh thần.

"Đi!"

Trong miệng Mạc Cầu quát khẽ, kiếm quang xuất hiện, lao thẳng về phía mà Tần Khuyết bỏ chạy.

Về phường những người khác.

Mạc Cầu không có hứng thú gì, nhưng tên Tần Khuyết này đã hãm hại mình mấy lần rồi, cho nên tuyệt đối không thể buông tha.

Vương Hổ ngẩn ngơ, vội vàng vỗ cánh bay theo.

Tốc độ của y không chậm, cơ hồ ngang bằng với Tần Khuyết, lúc này cũng có thể miễn cưỡng bay theo.

"Sư phụ."

Trên đường phi độn, Vương Hổ ngửa mặt lên trời hét lớn:

"Ngài có nhìn thấy Tiểu Thiền không, ngày đó nàng trốn thoát được không?"

"Nàng đã bình yên vô sự." Mạc Cầu ổn định tâm thần, cúi đầu nhìn Vương Hổ một cái rồi thuận miệng hỏi:

"Hình dạng này của ngươi là sao?"

"Con. . ." Nghe vậy, Vương Hổ lộ vẻ đắng chát:

"Nói ra rất dài dòng."

"Tóm lại là con đã gặp được một lão già điên, lão ta đã biến con thành bộ dạng người không ra người yêu không yêu này."

"Hả?" Mạc Cầu nhíu mày, nghĩ nghĩ liền nói:

"Trùng Ma?"

"Chính là lão ta!" Vương Hổ cắn chặt răng, hung hăng gật đầu:

"Lão già điên này thần chí không rõ, khi con sắp trốn ra được thì lão ta đột nhiên bắt con lại."

Trong lòng Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, hắn cũng hiểu được lý do tại sao lúc đó sau lưng mình đột nhiên không có truy binh rồi.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Hổ cũng không khỏi có hơi khác thường.

"Bắt được thì thôi đi, lão già điên đó còn khảo vấn con suốt ngày, lấy mấy con côn trùng buồn nôn ra tra tấn con. . ."

Vương Hổ nói không ngừng, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Lão ta muốn ép hỏi môn công pháp mà sư phụ đã truyền thụ cho con, cho nên lão ta mới biến con thành bộ dáng như vậy."

Nghe vậy.

Mạc Cầu không nhịn được nhìn Vương Hổ một lần nữa.

"Bất quá, lão già điên kia cũng quá xem thường con." Nói đến đây, Vương Hổ lại là cười đắc ý:

"Lần này mặc dù con đã biến thành bộ dáng như vậy, nhưng thực lực cũng đã đại tiến, lão ta lại không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm con."

"Vì vậy. . ."

"Khi nắm được một cơ hội thì con liền chạy mất dạng, thuận tiện lấy đi luôn công pháp bí tịch của lão ta."

"Nếu như không phải nửa đường bị một tiết Vân Lôi Đằng mê tâm khiếu thì sợ là con đã trở về tông môn rồi."

"Công pháp?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Ngươi có chắc là lão ta không biết gì không?"

"Sư phụ, lời này của ngài là có ý gì?" Vương Hổ không phải người ngu, ngược lại còn rất thông minh.

Mặc dù bởi vì huyết mạch dị biến nên trở nên có chút xúc động, nhưng khi tỉnh táo lại liền lập tức hoàn hồn.

"Mả mẹ nó!"

Vương Hổ há miệng giận mắng:

"Chẳng lẽ lão già kia lại cố ý thả con đi, con đã nghi nghi rồi, môn công pháp truyền thừa này sao lại dễ tìm như vậy được, gần như là nhặt được."

"Bất quá. . ."

Vương Hổ liếm môi một cái, nhìn về phía Mạc Cầu với vẻ mặt cầu khẩn:

"Sư phụ, ngài nhất định có biện pháp có thể giải quyết hình dạng hiện giờ của con mà, đúng không?"

Đây chính là hi vọng duy nhất hiện giờ của y, ngay cả âm lượng đều nhỏ đi nửa đoạn.

Nhưng mà. . .

"Không có." Mạc Cầu lạnh nhạt lắc đầu:

"Ít nhất là trước mắt không có."

Nếu như có, Mạc Cầu sớm đã tu hành Vạn Linh Huyền Công rồi, cần gì phải nhung nhớ Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân?

"A!"

Vương Hổ ngẩn ngơ, không nhịn được tràn đầy tuyệt vọng.

"Tiểu mập mạp." Sau khi nghe xong, Nông Nghĩa Tuyết đã hiểu được mọi chuyện, nàng không khỏi mở miệng:

"Sư phụ của ngươi chỉ nói là hiện giờ không có, mà không nói là sau này cũng không có."

"Không phải ngươi đã lấy được công pháp hoàn chỉnh của Trùng Ma rồi sao, lão ta cố ý để ngươi lấy đi, chắc chắn là muốn cho Mạc. . . Mạc đạo hữu nhìn xem."

Dĩ vãng, những chuyện này căn bản không cần nàng nhắc nhở.

Chẳng qua lúc này Vương Hổ còn đang đắm chìm trong cảm xúc đại bi đại hỉ, lại thêm huyết mạch dị thú ảnh hưởng lý trí.

Cho nên nhất thời không kịp phản ứng.

Đợi khi Vương Hổ lấy lại tinh thần, y mới liên tục gật đầu:

"Đúng, đúng!"

"Sư phụ, con đã lấy được công pháp của lão ta, ngài xem thử, nhất định có thể nghĩ được biện pháp giải quyết."

"Chuyện này để sau hẵng nói." Lúc này Mạc Cầu đã khôi phục lại, nghe vậy liền khoát tay áo:

"Bắt người trước rồi nói!"

"Đúng rồi." Vương Hổ bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện:

"Sư phụ, khi ở trong địa bàn của Thiên Tà Minh con đã nhìn thấy Hà Linh Bắc Đẩu cung, y còn ở chung với một vị Kim Đan của Thiên Tà Minh."

"Hả?"

Sắc mặt Mạc Cầu nghiêm lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vương Hổ:

"Chuyện này là thật?"

Bị đôi mắt của Mạc Cầu nhìn chằm chằm, Vương Hổ vô thức rụt đầu lại.

"Là thật." Nông Nghĩa Tuyết tiếp lời, nói:

"Ta cũng nhìn thấy, lúc đó vị Kim Đan của Thiên Tà Minh kia còn đưa cho Hà Linh một vật."

"Có lẽ. . ."

"Vật đó còn ở trên người gã."

.........

"Trốn!"

"Trốn!"

Hai mắt Tần Khuyết vô thần, sắc mặt ngốc trệ, ý thức trống rỗng.

Gã chỉ biết là sát cơ ở sau lưng đang cách mình ngày càng gần, chỉ có liều mạng chạy trốn mới có thể còn một chút hi vọng sống.

Chạy theo hướng này hẳn là sẽ gặp được cứu tinh.

"Tần Khuyết?"

Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói quen thuộc bay vào trong tai.

Trong mắt Tần Khuyết lóe lên một tia mờ mịt, sau đó mặt gã lập tức cuồng hỉ, vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía người tới:

"Hà sư huynh!"

Cách đó không xa, một vị nam tử trung niên có thân hình thon dài, mặt như đao tước rìu đục đang nhìn về phía gã.

Người này chính là đại sư huynh của Thiên Cơ nhất mạch trong Bắc Đẩu cung, Hà Linh.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hà Linh đạp thanh phong, quần áo bị gió phần phật, nhíu mày nhìn về phía Tần Khuyết:

"Hoảng hoảng hốt hốt như vậy, gặp phải chuyện gì?"

"Sư huynh." Tần Khuyết vội vàng mở miệng:

"Có người ở sau lưng truy sát đệ!"

"Nha!" Sắc mặt Hà Linh nghiêm lại:

"Ai?"

"Là. . ." Tần Khuyết há miệng muốn nói, nhưng đột nhiên sắc mặt của gã liền thay đổi, lắc mình một cái liền núp sau lưng Hà Linh:

"Hắn tới rồi."

Giữa những dãy núi non chập trùng có hai vệt độn quang đang bay qua, một trước một sau lao tới vị trí của hai người.

Vệt độn quang phía trước có màu đỏ trắng, lách mình liền trăm trượng.

Vệt lưu quang phía sau mơ hồ còn kèm thêm âm thanh của phong lôi, rung động một cái liền theo sát phía sau.

Độn quang tán đi, hiện ra thân hình của ba người Mạc Cầu.

"Hà Linh!"

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.

Thật sự là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, người này nói là muốn đi liên lạc với tán tu ở ngoại giới, không ngờ là lại xuất hiện ở đây.

"Ngươi là. . ." Hà Linh nhìn Mạc Cầu, chần chờ một chút, mới nói:

"Mạc Cầu?"

Trong giọng nói còn mang theo vẻ nghi hoặc.

Hà Linh còn nhớ rất rõ, Mạc Cầu chỉ có tu vi Đạo cơ sơ kỳ, cho dù kiếm thuật siêu phàm, nhưng tuyệt không phải là đối thủ của Tần Khuyết.

Mà nay, tu vi của người trước mặt này đã là Đạo cơ trung kỳ, lại đang đuổi giết Tần Khuyết.

Tình huống này nằm ngoài ý định của Hà Linh.

"Đúng vậy." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, kiềm chế Kiếm ý đang ngo ngoe muốn động trong cơ thể, chắp tay mở miệng:

"Hà sư huynh, Tần Khuyết cấu kết với người khác, ám hại đồng môn, còn có quan hệ với Thiên Tà Minh."

"Người này, đáng chém!"

"Đánh rắm." Tần Khuyết quát khẽ:

"Họ Mạc, ngươi đừng có vu oan cho ta."

Có Hà Linh làm chỗ dựa, trong lòng của Tần Khuyết cũng có thêm một chút can đảm, lúc này gã ta trực tiếp thề thốt phủ nhận.

"Chậc chậc. . ." Vương Hổ ở sau lưng lắc đầu chậc chậc hai tiếng:

"Họ Tần, vừa rồi bọn ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi cấu kết với đám người của Thiên Tà Minh rồi."

"Đúng vậy!"

"Ngươi còn lấy ra một thứ để chứng minh cho thân phận của mình, chắc là vật đó chưa bị vứt đi chứ?"

"Thật sao?" Hà Linh mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn về phía Tần Khuyết:

"Bọn hắn nói thật sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Tần Khuyết ngẩng đầu, sắc mặt không thay đổi:

"Sư huynh, chẳng lẽ huynh không tin đệ sao?"

"Ngô. . ." Hà Linh trầm ngâm một chút rồi nói:

"Mạc sư đệ, đây chỉ là lời nói một phía của các ngươi, thật sự là làm cho người ta khó mà tin tưởng."

"Không bằng như vậy đi, chờ sau khi trở về thì hai người đối chất ở trước mặt tiền bối."

"Đánh rắm!" Vương Hổ quát khẽ:

"Các ngươi chính là cá mè một lứa, đừng cho là ta không biết, họ Hà, trước đó không lâu ngươi còn ở trong Thiên Tà Minh."

"Ngươi đang định bao che cho người mình!"

Trong tràng yên tĩnh.

Hai mắt Tần Khuyết co rụt lại, biểu lộ biến hóa liên hồi, Hà Linh thì mím môi lại, sắc mặt phát lạnh.

Một cỗ sát ý lặng lẽ xuất hiện.

Sắc mặt Vương Hổ cứng đờ, vô thức phát hiện được không ổn, cơ hồ muốn vả cho mình vài bạt tay.

Từ khi huyết mạch hiện hóa thì mình càng ngày càng không giữ miệng được!

"Hà sư huynh." Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, nói:

"Nếu sư huynh đã có chỗ lo lắng liền tạm thời tha cho họ Tần cũng được, chúng ta trở về đối chất."

Nói xong kiếm quang liền quay ngược lại muốn bay về đường cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận