Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 663. Nhân Quả

Chương 663. Nhân Quả


Người dịch: Whistle

Nghĩ nghĩ, hắn bèn lao người đánh tới, toàn lực thi triển độn pháp, chỉ lấp lóe vài cái đã xuất hiện ở nơi bảo tàng của trụ sở.

"Tiền bối!"

"Hoắc. . ."

"Oanh!"

Hộ vệ trông giữ chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm nhận được có một lực lượng khổng lồ đang đánh tới, thân thể run lên, toàn bộ tinh khí thần lập tức tán loạn, tung bay ra ngoài.

"Hỏa!"

Mạc Cầu đứng ở trước đại môn, một tay bấm niệm pháp quyết, bấm tay gảy nhẹ.

"Hoa. . ."

Hơn hai mươi loại linh hỏa bỗng dưng xuất hiện, trải qua Tất Phương Khống Hỏa diệu pháp, hóa thành một con Linh điểu giương cánh bay lượn, nhẹ nhàng nhào về phía trước.

"Phốc!"

Chỉ trong nháy mắt, phong cấm đã bị phá ra một cái động lớn.

Mạc Cầu lách mình chui vào bên trong, hai mắt lập tức sáng lên.

Linh khí nồng nặc trải rộng mật thất, làm cho người thân hồn say mê, trong lúc hít thở cũng có thể cảm nhận được Pháp lực bên trong cơ thể đang dần lớn mạnh.

Dường như Nguyên Thai ở trong Kim Đan cũng lộ ra vẻ cực kỳ sinh động.

Mộng Nguyên Linh thạch, Thiên Thủy tinh, Uyên ngọc, Nhuyễn Hương Kỳ cao. . .

Còn có hai viên Huyễn Mộng Thần thạch!

Các loại Linh thạch phẩm giai khác, mười cái túi Càn Khôn có không gian cực lớn, các loại kỳ trân dị bảo thậm chí là ngọc giản.

"Hô. . ."

Mạc Cầu hít sâu một hơi, hai mắt ngưng tụ, mở tay áo ra, Thần thông Tụ Lý Càn Khôn lập tức bao phủ toàn bộ nơi này, vơ vét hết mọi thứ vào trong tay áo.

Có những vật này rồi, tu đến Kim Đan trung kỳ là chuyện không thành vấn đề.

Thậm chí.

Kim Đan hậu kỳ cũng không phải là không thể suy nghĩ một chút.

Nhưng hắn lại không thể nhanh chóng rời đi giới này, dù sao một khi những Linh vật này thoát ly Vân Mộng Thủy giới thì hiệu dụng liền sẽ bị tổn thất.

Không đến mấy năm liền trở thành phàm vật.

"Đi!"

Mạc Cầu khẽ động ý niệm, độn quang lập tức xông thẳng tới chân trời.

Sau một khắc.

"Thật can đảm!"

Tiếng gầm của Lục Văn Trọng từ phía xa vang lên, thứ lao tới đầu tiên là một thanh Phi kiếm lóe lên những lãnh quang quỷ dị yếu ớt.

Phi kiếm run rẩy giữa không trung, rung động tê tê giống như độc xà, ngàn vạn Kiếm khí hóa thành thủy triều, trong chớp mắt đã bao trùm hơn mười dặm.

Trong đó còn có một cỗ uy thế kinh khủng ngo ngoe muốn động.

Vị Thiếu tông chủ của Thánh tông này không chỉ có Pháp bảo cao minh, mà Ngự kiếm pháp cũng cực kỳ bất phàm, chắc là truyền thừa đỉnh tiêm của Nguyên Anh cảnh.

Mà sao gã ta lại quay về nhanh như vậy?

Bên người cũng không có người khác, gã ta đã từ bỏ đám người Phong Tứ Nương sao?

Đúng là như vậy.

Lục Văn Trọng cũng không ngốc, vừa mới đuổi theo không được bao xa liền ý thức được mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn, cao thủ sau màn tuyệt đối không phải là những người này.

Gã ta liền vội vã trở về, cũng phát hiện được Vạn đạo hữu bị người phong cấm.

Lại nhìn thấy Mạc Cầu, sao có thể không rõ đã phát sinh chuyện gì được?

Ý niệm trong lòng Mạc Cầu lóe lên nhanh như điện thiểm, động tác trên người cũng không chậm, thân hình lóe lên một cái, hóa thành một vệt hồ quang bay thẳng về phương xa.

Về phần Phi kiếm đột kích, trường đao trong tay hắn đang run rẩy, từng đoá hoa nở rộ ở xung quanh người, đánh cho kiếm quang đột kích xơ xác.

Cho dù là có cá lọt lưới thì khi lao trúng người hắn cũng đã không đau không ngứa.

Dù sao chỉ dựa vào nhục thân mà hắn đã có thể ngạnh kháng Pháp bảo.

"Khó trách lớn mật như thế!"

Hai mắt Lục Văn Trọng co rụt lại, thi triển Đăng Thiên Bộ, một bước hơn mười dặm đuổi theo không bỏ:

"Các hạ thật là hảo thủ đoạn!"

"Bất quá. . ."

"Ngươi đừng mơ tưởng có thể đào tẩu!"

Dứt lời, gã bèn cong ngón búng ra, Phi kiếm tranh nhiên, một luồng khí tức khủng bố giống như đến từ Man Hoang đột nhiên xuất hiện trên thân kiếm.

Thân hình Mạc Cầu trì trệ, Thần hồn, Kim Đan đồng thời bị áp chế.

'Đây là cái gì?'

Uy áp Nguyên Anh?

Giống thật nhưng là giả, chỉ hiển lộ một chút khí tức đã làm cho thực lực của Mạc Cầu giảm mạnh hơn ba thành, có thể nói là kinh khủng.

"Oanh!"

Đột nhiên.

Một cảm giác u ám từ bên dưới xông ra, cuốn theo Lục Văn Trọng vào bên trong.

Thập Phương Diêm La đại trận!

"Mạc Cầu!"

"Chủ thượng!"

Vương Kiều Tịch và Trọng Minh Hỏa Mãng vội vã vọt tới.

"Đi!"

Mạc Cầu không nói nhảm, hai mắt sáng lên, liệt diễm ở sau lưng cháy hừng hực, hóa thành một đôi cánh màu đỏ bao lấy một người một yêu bay thẳng về phương xa.

Trận pháp được bố trí lâm thời này không vây khốn đối phương được bao lâu.

Bên trong hư không, một cây trường phiên đang run rẩy.

Trên mặt cờ có hình vẽ của U Minh Quỷ Vực, dường như bên trong đang ẩn tàng một không gian vô tận, có vô số con Quỷ vật dữ tợn từ bên trong gào thét lao ra.

Khói đen tràn ngập xung quanh, bao phủ bát phương, sinh linh bên trong vừa chạm vào thì nhục thân lập tức mục nát, Thần hồn dị biến hoá thành Quỷ vật.

Diêm La phiên!

Lúc này, Diêm La phiên đang nằm trong trạng thái sắp mất khống chế.

Những vết rách xuất hiện trên cột cờ và mặt cờ, một chút ánh sáng tiết ra ngoài, một khí tức như muốn thôn phệ thiên địa đang ngo ngoe muốn động.

Lục Văn Trọng ở chính giữa đàn quỷ vật, hai mắt hơi co lại, đứng yên không động:

"Không tầm thường, Dịch Hồn Ngự Quỷ chi pháp khiến cho người nhìn mà than thở, pháp môn mà người này tu luyện chắc chắn có nguồn gốc rất sâu với Diêm La tông."

Âm hồn vô trí, Quỷ vật điên cuồng, những tu sĩ tu hành Dịch Hồn Ngự Hồn chi pháp, cho dù là tu vi cao thâm, thì thời thời khắc khắc đều phải lo lắng mình bị phản phệ.

Muốn khống chế tùy tâm sở dục thì lại càng khó khăn.

Mà nay.

Rõ ràng là người điều khiển đám Quỷ vật này không ở đây, nhưng đám âm hồn lệ quỷ đếm không hết này lại vẫn có thể kết thành trận thế vây khốn Lục Văn Trọng, còn có tự hành động.

Chuyện này làm cho gã sinh lòng tán thưởng.

Bất quá tuy là bị vạn quỷ tập sát, nhưng từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Lục Văn Trọng đều không có biến hóa gì, u quang chập trùng trên người liền nhẹ nhàng tiễu sát đám Lệ quỷ đột kích.

Giọng nói cũng không nhanh không chậm.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Oanh!"

Diêm La Phiên đã lập tức vỡ vụn, Âm khí đã tích súc vô số năm lập tức bộc phát, ở giữa chân trời đột nhiên xuất hiện một cái lỗ đen thật lớn.

Ngàn vạn con Quỷ vật lập tức điên cuồng rút về bên trong, lực lượng kinh khủng đến mức bóp méo cả một vùng không gian kia.

Thân hình của Lục Văn Trọng cũng có chút biến dạng.

"Coong!"

Một âm thanh quái dị, chói tai vang lên, một vệt u quang bắn thẳng lên cửu thiên, giống như một tia thẳng tắp dựng đứng trong vụ hỗn loạn.

Cũng khiến cho gã ta có thể lông tóc không tổn trong loại tình huống này.

Một lát sau.

Tất cả đều tan thành mây khói, Diêm La Phiên đã vỡ thành vô số đoạn liền bị Lục Văn Trọng tiện tay thu hồi.

"Quỷ mị võng lượng, thiên địa sở chung."

"Xuất!"

Mười ngón kết động, Lục Văn Trọng mặt không thay đổi chỉ thẳng về hư không xa xôi, u quang lấp lóe, một con Quỷ vật có thân cao hơn một trượng lặng lẽ xuất hiện.

"Khế ước. . ."

Bên ngoài của Quỷ vật bị khói đen bao phủ, hơi khói lắc lư, chậm ra phun ra những âm phù thượng cổ trầm thấp u lãnh:

"Nhân quả!"

Trong mắt Lục Văn Trọng hiện ra vẻ đau lòng, gã cắn răng từ trên người lấy ra một vật ném tới, nói:

"Người ta muốn tìm đang ở đâu?"

"Hô!" Quỷ vật vươn tay bắt lấy, trên mặt của nó đột nhiên xuất hiện một ý cười quỷ dị, khói đen lập tức tụ lại:

"Khế thành."

"Đông Nam, một ngàn ba trăm dặm, sơn phong. . ."

Theo giọng nói phát ra, thủy khí lập tức tràn ngập, một cảnh tượng ở phía xa ngàn dặm liền xuất hiện ở trước mặt Lục Văn Trọng.

. . .

"Bạch!"

Trên thuyền, Mạc Cầu mở mắt ra.

Đại La Pháp Nhãn đang ẩn giấu trên trán bỗng nhiên yếu ớt chuyển động, truyền đến một tia cảnh báo.

Dường như ở giữa thiên địa có một tồn tại đang cách không nhìn về phía này, tuy rằng không có lực uy hiếp, nhưng lại làm bại lộ hành tung.

"Chúng ta đã bị phát hiện!"

Hắn than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Không hổ là con trai của Tông chủ Thánh tông, truyền thừa bất phàm, bất luận Mạc Cầu có thi triển pháp môn ẩn nấp nào, sau đó không lâu đều sẽ bị tìm được.

Lần này hắn thậm chí còn buông bỏ cả cây Diêm La Phiên vừa lấy được không lâu, nhưng cũng chẳng có kết quả gì.

Chỉ có thể nói.

Hắn đã quá khinh thường đối thủ, thân là huyết mạch của Nguyên Anh Chân nhân, truyền thừa và nội tình tuyệt của đối phương không phải là những Kim Đan bình thường có khả năng sánh được.

"Lại bị phát hiện!"

Trọng Minh Hỏa mãng đã gầy đi trông thấy đang nhắm mắt điều tức, nghe vậy liền vội vàng ngẩng đầu, có phần tức hổn hển nhìn về phía mấy người trên đò:

"Chắc chắn là do bọn hắn tiết lộ hành tung!"

"Chủ thượng."

Nó nghiêng đầu nhìn sang, nói:

"Mấy người này chẳng có tác dụng gì, còn liên lụy đến chúng ta, không bằng tìm đại một nơi vứt đi, còn có thể kéo dài được một chút thời gian."

Phong Tứ Nương và Lữ Tử Đồng nghe vậy thì sắc mặt không khỏi tái nhợt.

Bọn hắn sớm đã bị trọng thương,

Một thân tu vi cơ hồ không còn sót lại chút gì, nếu như bị bỏ lại, sợ là không cần người khác động thủ thì bọn hắn cũng không sống nổi.

Mấy người này không phải được Mạc Cầu cứu.

Mà là hướng đào vong của bọn hắn trùng hợp nằm trong phạm vi mai phục của Vương Kiều Tịch, mà Vương Kiều Tịch đương nhiên cũng nhận biết đệ tử Thân truyền Lữ Tử Đồng của Tiết Lục Y.

Cho nên liền thuận tay cứu.

"Không có quan hệ gì với bọn họ."

Mạc Cầu lắc đầu, hắn rất tin tưởng vào khả năng của mình:

"Bọn chúng không phải lần theo khí tức mà đuổi theo, mà là. . ."

"Một cái gì đó có liên hệ với nhân quả!"

"Nhân quả?" Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch chớp động:

"Chân Tiên đạo có ghi chép về pháp môn dính đến nhân quả, tối nghĩa huyền ảo, có cực kỳ ít pháp môn mà Tông sư Kim Đan có thể nắm giữ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận