Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 17. Lôi Sư Huynh

Chương 17. Lôi Sư Huynh


Người dịch: Whistle

Mặc dù Tề sư huynh đã nói là không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, nhưng những trải nghiệm trước đây làm cho Mạc Cầu không dám lơ là.

Thừa dịp vẫn còn ba ngày nữa, lại phục dụng một viên Dưỡng Nguyên Đan, cũng liều mạng rèn luyện võ kỹ.

Nhờ có được những lĩnh ngộ siêu phàm về kiếm pháp nên hôm nay hắn đã có thể thi triển ra hai kiếm của Yến Tử Phân Thủy chỉ bằng cái thân thể yếu đuối này.

Đã tiến thêm một bước trên con đường võ đạo, tương đương với Tần Thanh Dung được tập võ từ nhỏ.

Đối mặt với người bình thường cũng không cần phải e ngại nữa.

Hơn nữa, độ tuổi hiện giờ của hắn đang ở trong gian đoạn phát triển, có đan dược bổ túc tinh nguyên, chiều cao cũng tăng lên một chút.

Trên cánh tay cũng đã có chút cơ bắp, nhìn qua không còn cảm thấy gầy yếu như vậy nữa.

"Giá!"

"Xuy. . ."

Xe ngựa chạy lộc cộc, đoàn xe của nhà kho mang theo lương thực chạy ra khỏi cửa thành, thẳng hướng Lục Liên Sơn ở phía xa.

Khu chợ nằm ở ngay chân núi, mỗi năm đều có.

Năm chiếc xe ngựa, một chiếc gồm mười mấy người, ngoại trừ Tề sư huynh và Mạc Cầu thì những người khác đều là hỏa kế của nhà kho.

Có người ở, có người làm công, tiền công mỗi ngày của bọn họ khoảng chừng hai mươi đồng tiền lớn, cũng không tồi.

Về phần Mạc Cầu. . .

Mặc dù hắn đang làm phần việc của khố phòng tiên sinh, nhưng lại không có tiền công, nhưng mỗi tháng đều có thể nhận được hai viên Dưỡng Nguyên Đan miễn phí từ chỗ của Tề sư huynh.

Đang ăn nhờ ở đậu, dù cho trong lòng có bất mãn thì cũng không thể tránh được.

Sau hai canh giờ.

Dưới chân một ngọn núi bị tuyết phủ trắng xóa, một khu chợ đơn sơ được bao quanh bởi hàng rào gỗ hiện ra trước mắt.

"Tề sư đệ." Một người nhanh chân chạy tới, vẫy tay chào từ xa:

"Đã lâu không gặp, đệ vẫn khỏe chứ?"

Người tới thân cao mã đại, thể trạng cường tráng, trên thân khoác một tấm da rất dày nhìn như một con gấu đen.

Bàn tay thô ráp, các đốt ngón tay rộng, vết chai dày cộp, giống như đang chứng tỏ sức mạnh to lớn của đôi tay này .

"Là ngươi." Thấy đối phương đi tới, lời nói nhiệt tình, Tề sư huynh lại vô thức nhíu nhíu mày:

"Sao ngươi lại tới đây? Ngô sư đệ đâu?"

"Ngô sư đệ có việc, không tới được, ta tới thì cũng giống vậy mà." Người tới nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu:

"Thế nào, Tề sư đệ không chào đón ta sao?"

"Không dám." Tề sư huynh chân mày cụp xuống:

"Lôi sư huynh không phải luôn không có hứng thú với kinh thương và y dược sao, lần này chạy tới đây ngược lại là ngoài ý muốn."

"Ai!" Lôi sư huynh nghe vậy thở dài:

"Đệ cho rằng ta muốn đến sao, còn không phải là do cha ta. . ."

"Được rồi!"

Nói đến đây, hắn liên tục khoát tay: "Không nói những chuyện này, mau tháo lương thực xuống đi, chuẩn bị phát cháo."

Mạc Cầu xem kỹ người tới, từ trong cuộc trò chuyện của hai người đã biết rõ lai lịch của đối phương.

Đó là con trai của Đại sư bá Lôi sư phụ, tên là Lôi Động.

Người này không thích y dược, không có kế thừa được y thuật của hiện thuốc Thanh Nang, ngược lại si mê tập võ.

Thực lực rất mạnh!

Theo Tần Thanh Dung nói, nàng chắc chắn không phải đối thủ, rất có thể đã bước vào đoán cốt.

Lôi Động dẫn theo sáu người tới làm hộ vệ cho hiệu thuốc, đồng thời phối hợp với người của nha môn nhân để giữ gìn trật tự khu chợ.

Không chỉ có bọn hắn.

Những thương gia khác cũng mang theo hộ vệ, lực lượng cộng lại con mạnh hơn sai dịch mà nha môn sắp xếp.

Khó trách Tề sư huynh không lo lắng về vấn đề an toàn.

Về phần chuyện phát cháo trong miệng đối phương.

Mỗi lần họp chợ bắt đầu, những thương gia trong chợ đều sẽ phát cháo hai ngày đầu tiên để hấp dẫn bách tính ở lân cận tới đây, sau đó mới thực hiện giao dịch.

Ngoại trừ hiệu thuốc Thanh Nang, còn có Hồng gia chuyên kinh doanh vật liệu gỗ, Miêu gia chuyên bán da thú lông chồn và Mễ gia lấy buôn bán gạo làm chủ vân vân. . .

Hơn mười vị thương gia, ai ai cũng phát cháo.

Mùi thơm bay vài dặm, có thể hấp dẫn sơn dân ở mười dặm tám hương quanh đây chạy tới, xúc tiến sự sôi động của thị trường.

Không chỉ phát cháo, mà còn hát hí khúc và có các tiết mục ca nhạc khác nữa.

Vào bên trong chợ, mọi người dắt xe ngựa tới khu vực mà nha môn đã hoạch định, bắt đầu sửa soạn hành lý.

"Đúng rồi." Lôi Động khí lực lớn kinh người, một bao gao nặng khoảng một trăm cân mà có thể vác xuống một cách nhẹ nhàng:

"Tề sư đệ, trên người đêh còn có Dưỡng Nguyên Đan không?"

"Dưỡng Nguyên Đan." Tề sư huynh chống gậy đứng ở bên cạnh, thuận miệng nói:

"Ngươi cần thứ này làm gì?"

Dưỡng Nguyên Đan chỉ có tác dụng với người vừa mới luyện võ, còn đối với người có khí huyết cường tráng như Lôi Động thì chả có mấy tác dụng.

Hơn nữa Lôi gia còn có dược vật Luyện Thể của riêng mình, dược hiệu hơn hẳn Dưỡng Nguyên Đan.

"Lần này tới đây vội quá, không mang theo đan dược luyện thể." Lôi Động lắc đầu, chỉ về phía sau lưng ra hiệu:

"Mặc dù ta không cần, nhưng mấy người bọn hắn lại phải dùng, đệ mang theo bao nhiêu viên, sư huynh ta bao hết."

"Nha!" Tề sư huynh ánh mắt khẽ nhúc nhích, không trả lời mà hỏi lại:

"Các ngươi đang nuôi tá điền tập võ sao?"

"Cái này thì có gì mà lạ?" Lôi Động nhếch miệng cười một tiếng:

"Thế đạo hiện giờ lại không yên ổn, Lôi gia còn ở bên ngoài thành, không có một chút nhân thủ thì làm sao mà trông coi nhà cửa."

"Nói đi, muốn bao nhiêu viên?"

"Một lượng bạc bốn viên." Tề sư huynh nhếch lên khóe miệng, bất động thanh sắc mở miệng:

"Hết thảy năm lượng bạc."

"Bốn viên?" Lôi Động nhíu mày, quay đầu nhìn Tề sư huynh, có chút bất đắc dĩ lắc đầu:

"Đệ cái tên này, được rồi!"

Hiển nhiên là hắn đã biết giá thị trường, thậm chí còn có thể đoán được tiền vốn của đối phương, lúc này chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

Mạc Cầu ở một bên giữ im lặng, giúp đỡ vận chuyển hàng hóa.

Nhưng mà lại nghe được nhất thanh nhị sở cuộc trò chuyện của hai người, xem ra mặc dù là bọn họ có quen biết nhưng quan hệ cũng không ra sao.

Tề sư huynh còn có địch ý với Lôi Động.

Về phần Lôi Động, mặc dù nhìn như hào sảng, nhưng khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, hiển nhiên là cũng không có hảo cảm gì với Tề sư huynh.

Nghe những người già trong hiệu thuốc nói, quan hệ của Tần sư phụ và Lôi sư phụ cũng chả tốt đẹp gì mấy, cũng không biết là do kế thừa ân oán của đời trước, hay là do hai người lúc trẻ có xích mích với nhau.

"Hiệu thuốc Thanh Nang!" Lúc này, hai tên nha dịch bước tới, một người trong đó nói:

"Ai biết y thuật?"

Động tác trên tay Lôi Động dừng lại, nhìn về phía Tề sư huynh.

"Có việc gì?" Tề sư huynh nhíu mày, phí sức xê dịch quải trượng.

"Có nhân bị thương do sói cắn , để một vị đại phu qua đó xem một chút." Nha dịch quét mắt nhìn Tề sư huynh, ánh mắt rơi vào cái chân què của hắn:

"Đi qua đó một chuyến đi!"

"Yên tâm, sẽ không thiếu phí xem bệnh của ngươi đâu."

"Cái này. . ." Tề sư huynh há to miệng, nói:

"Ta vừa mới tới bên này, còn có rất nhiều chuyện phải làm, nhất thời nửa khắc sợ là đi không được."

"Như vậy đi." Hắn nghiêng người chỉ hướng Mạc Cầu:

"Sư đệ ta cũng biết y thuật, để hắn qua đó đi."

"Hắn?" Nha dịch nhướng mày, một mặt chất vấn:

"Được hay không?"

Tuổi tác của Mạc Cầu, thân thể, còn có vẻ ngoài trẻ trung không đủ sức thuyết phục mọi người.

"Chớ xem thường hắn." Tề sư huynh nhẹ nhàng cười một tiếng:

"Mặc dù vị sư đệ này của ta còn trẻ, nhưng y thuật tinh xảo, đặc biệt là tinh thông ngoại thương."

"Đây là chuyện mà rất nhiều vị sư phụ trong hiệu thuốc đều khen ngợi."

Lôi Động chân mày vẩy một cái, nhịn không được quan sát tỉ mỉ lại Mạc Cầu, người mà hắn chẳng thèm ngó tới .

"Được rồi." Nha dịch lắc đầu, hướng Mạc Cầu ra hiệu:

"Lấy ngựa chết làm ngựa sống đi, ngươi qua đây."

"Vâng." Mạc Cầu trong lòng hơi động, vội vàng xác nhận.

"Chờ ta chuẩn bị hòm thuốc một chút."

Có thể xem bệnh cho người ta để tích lũy kinh nghiệm, đây là chuyện cầu còn không được nữa là.

Không lâu sau.

Một bệnh nhân không ngừng kêu rên trong một căn lều đơn sơ, dưới sự chẩn trị của Mạc Cầu, hô hấp dần dần bình ổn.

Vẻ lo lắng của những người thân và bạn bè ở xung quanh cũng nguôi ngoai phần nào.

"Thật đúng là được!" Nha dịch chân mày vẩy một cái:

"Đã như vậy, Mạc đại phu trước hết đừng vội vã trở về, chuẩn bị sẵn sàng cứu chữa khi có người bị thương trong khu chợ."

"Ngoại trừ phí xem bệnh của bệnh nhân, mỗi ngày chúng tôi cũng sẽ trả thêm mười văn tiền phí ngồi xem bệnh, ngươi thấy như thế nào?"

"Chuyện này. . ." Mạc Cầu lộ vẻ ý động, nhưng mà vẫn nói:

"Việc này ta còn phải nói một tiếng với sư huynh nữa."

"Ta đi nói!" Nha dịch khoát tay:

"Ngươi cứ yên tâm ở lại chỗ này là được."

"Vâng." Mạc Cầu nở nụ cười, gật đầu xác nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận