Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 789. Quay Về

Chương 789. Quay Về


Người dịch: Whistle

Quét mắt nhìn lại, cao thủ tầng năm đã có hơn mười vị.

Tầng bốn thì càng nhiều đến hơn trăm người, tầng hai, tầng hai thì cơ hồ khó mà tính toán, chỉ có thể nói là kinh khủng.

Đừng nói là Tộc Diêu, cho dù là Tộc Lê ở xa xa kia cũng bất quá như thế!

Tộc Khương lấy đâu ra nhiều cao thủ tầng năm như vậy?

"Bành!"

Miêu Vạn Lý quát khẽ một tiếng, đánh lui đối thủ rồi lùi lại phía sau một bước:

"Long huyết!"

"Tộc trưởng, sợ là bọn hắn đã uống long huyết của Thần long Tộc Lâu."

Miêu Tư Đao bừng tỉnh, trong lòng không khỏi thầm hận.

Tộc Lâu có hơn hai mươi con Thần long, mỗi một con đều có thể sánh ngang với Hóa Long Nhân tầng sáu, dùng máu tươi của bọn nó quả thật có thể tăng lên Hóa Long Thuật.

Theo lý mà nói, người Tộc Khương đạt tới tầng bốn đã là cực hạn.

Nhưng nhờ vào hai mươi bộ thi thể, đại lượng long huyết, hải lượng tài nguyên chồng chất, cho dù là có ít người xung kích thất bại thì cũng có thể ra đời hơn mười vị cao thủ tầng năm.

Tầng ba, tầng bốn thì càng nhiều.

Đám người Tộc Diêu vội vã chạy đến nơi này, tự cảm thấy thực lực của mình sẽ chiếm thượng phong, sau khi giao thủ một hồi thì bọn hắn lại phát hiện ra khắp nơi trong Tộc Khương đều có cao thủ cùng giai.

"Không sai." Khương Nguyên cắn răng gầm nhẹ:

"Không nghĩ tới chứ gì, họ Miêu, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!"

"Ngày chết?"

Miêu Tư Đao chậm trì hồi thần, cười lạnh:

"Đúng là thực lực của các ngươi đã vượt quá dự liệu của bọn ta, nhưng đáng tiếc, từ trước tới giờ, cuộc chiến giữa hai tộc đều không phải do thực lực của tộc nhân quyết định."

"Long thần, mới là căn bản!"

Nói xong, Miêu Tư Đao liền chỉ tay lên trời:

"Long thần của tộc ta đã tới, Long thần của Tộc Khương các ngươi đang ở đâu?"

"Rống!"

"Ngang!"

Chân trời, mây đen cuồn cuộn.

Từng con Thần long to lớn điều khiển phong vân lao đến, xung quanh có lôi đình nhảy nhót, tiếng long ngâm to lớn vang vọng đất trời, long uy hiển hiện.

Một con, hai con, ba con. . .

Tổng cộng có chín con Thần long!

Mỗi con đều có thể so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nếu như nhân tộc muốn đối chọi với bọn nó thì nhất định cũng phải tu Hóa Long Thuật tới tầng bảy hoặc thậm chí tầng tám thì mới được.

Long uy của chín con Thần long chồng chất, bao trùm một phương.

Giống như một vùng bóng tối đang che khuất cả bầu trời, bao phủ toàn bộ Tộc Khương.

Trong lòng của đám người Tộc Khương cũng không khỏi trầm xuống.

"Ngang!"

Tiếng long ngâm kéo dài vang vọng trên không trung.

Chín con Thần long ngoại phóng long uy, Thần niệm đan xen thành lưới, bao trùm phạm vi mấy chục dặm, cũng bao phủ luôn lãnh địa của Tộc Khương.

Long uy, Thần niệm kinh khủng từ trên trời giáng xuống, làm cho tộc nhân của Tộc Khương run lẩy rẩy, trong lòng phát lạnh.

Tuyệt đại đa số người đã trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Sự kính ngưỡng, nho mộ, ỷ lại dành cho Thần long qua các đời đã làm cho bọn hắn không còn đấu chí khi vừa đối mặt với Long duệ đột kích.

Cho dù là vẫn còn người có thể miễn cưỡng đứng đó.

Nhưng trong lòng cũng đã lo sợ bất an.

Long uy giáng xuống, thực lực của bọn hắn lập tức giảm mạnh đi mấy thành.

Mà những người tu hành Thiên Binh Pháp đến trình độ nhập môn cũng đã thể kháng cự được một chút long uy, nhưng trong lòng cũng hoảng sợ không thôi, cũng may là bọn họ vẫn không hoàn toàn đánh mất đấu chí.

Nhưng, bọn hắn cũng biết rõ.

Nếu như phải đối mặt với đám Thần long ở phía trên thì bọn hắn gần như không hề có chút sức chống cự nào.

"Đôm đốp!"

Mây đen quay cuồng phía chân trời, lôi đình tràn lan, đột ngột vang lên một tiếng động kinh thiên, sau đó liền thấy một tia sét to lớn nghiêng nghiêng đánh xuống.

Điện quang uyển diên, chiếu khắp một phương.

So với tia sét nối liền trời đất này thì những bóng người bên dưới chỉ nhỏ bé giống như sâu kiến.

"Oanh. . ."

Mặt đất nứt ra, bùn đất bay lên, bóng người vốn còn đang đứng ở bên dưới đã bị cháy đen, trên người cũng không còn khí tức .

Tầng năm lại không thể chịu nổi một kích!

Tiếng sấm qua đi, mưa phùn kéo tới.

Chín con Thần long còn đang chập chờn giữa không trung, xung quanh có mây đen cuồn cuộn, tia chớp lóe sáng, giống như Thần linh chấp chưởng lôi kiếp cúi đầu không thèm quan tâm đến thương sinh.

"Thập Tam!"

Khương Thất đã ướt đẫm toàn thân, đang đứng trong màn mưa rống to.

Y và Khương Thập Tam chính là huynh đệ tay chân, tình cảm thâm hậu, lần này còn song song thành tựu Hóa Long Nhân tầng năm, đối về tương lai tràn ngập hi vọng.

Nào ngờ.

Hảo huynh đệ của y vậy mà đã bỏ mình.

Trong tiếng rống giận dữ, Khương Thất cũng vứt bỏ luôn nỗi kính sợ với Thần long, thân thể hơi cong, dùng thân làm cung, dùng mâu làm tiễn, hung hăng vọt tới đám Thần long đang ở bên trên.

"Bạch!"

Được cự lực gia trì, cốt mâu lập tức xẹt qua hư không, đâm mạnh vào phần bụng của Thần long.

"Ba!"

Lực lượng của cốt mâu có thể dễ dàng xuyên thủng kim thạch, nhưng chỉ vừa chạm vào Thần long thì lại lộ ra vẻ suy yếu bất lực, thậm chí Thần long còn lười né tránh.

Một tiếng giòn vang lên, cốt mâu lập tức bị lớp vảy rồng cứng rắn trước mặt đụng vỡ.

Mặc dù loại công kích vô dụng này không thể đả thương được Thần long, nhưng hành động phạm thượng của Khương Thất đã khiến cho Thần long, vốn đã miệt thị nhân tộc, cảm thấy giận dữ.

"Rống!"

Thần long ngửa mặt lên trời rống lên, râu, vẩy và móng rồng giang ra.

Mây đen cuồng quyển, lôi đình lan tràn.

"Không tốt!"

Khương Nguyên vội vã hét lớn:

"Mau tránh đi!"

Chưa dứt lời, vô số tia sét đã xuyên qua bóng tối, ở giữa không trung xẹt qua một đường cong ưu mỹ, đánh mạnh về phía những bóng người ở bên dưới.

"Lốp bốp. . ."

"Oanh!"

Tia sét đan xen, tiếng vang quanh quẩn.

Nhiều cây đại thụ ngàn năm lần lượt ngã xuống, vô số tộc nhân của Tộc Khương liên tiếp tử vong, những tiếng kêu hoảng hốt lo sợ vang lên xen lẫn trong tiếng sét đùng đùng, lộ ra vẻ bất lực.

Những tộc nhân đã tu luyện Hóa Long Thuật tới tầng bốn và tầng năm đều trở thành đối tượng trọng điểm chiếu cố.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Khí tức của mười người liền biến mất không thấy gì nữa, mà người bình thường thì càng không chịu nổi một kích, theo số tia sét không ngừng đánh xuống, rất nhiều người đều ngã xuống mặt đất.

Tia sét không ngừng, càn quét qua lại, những nơi nó đi qua, chúng sinh kêu rên.

Long uy, không thể đỡ!

Miêu Tư Đao và Miêu Vạn Lý đang đứng sóng vai, cùng với tộc nhân Tộc Diêu lặng lẽ nhìn tình huống nơi này.

Đám người Tộc Khương vừa rồi vẫn còn chiếm thế thượng phong với bọn hắn, mà bây giờ khi đối mặt với Thần long thì lại hoàn toàn không có một chút sức chống cự nào.

Bọn hắn cũng không hề tiếc thương cho đồng loại.

Trong lòng chỉ có sự thoải mái!

Mắt thấy tộc nhân của Tộc Khương thay phiên nhau bỏ mạng, bất lực giãy dụa, không ngừng kêu khóc, đám người Diêu tộc đều lộ ra vẻ hân hỉ, trong miệng còn không ngừng hô quát.

"A!"

Trong lúc hỗn loạn, Khương Nguyên ngửa mặt lên trời gào thét, tóc tai rối bời, hai tay mở ra, năm ngón tay kéo căng, cắn răng gầm thét về phía Thần long:

"Hồi Thiên Chuyển Địa!"

Đột nhiên.

Một cơn ba động huyền diệu từ trong tộc đàn của Tộc Khương hiện ra, trong nháy mắt đã hội tụ trong lòng bàn tay của Khương Nguyên, nối liền đất trời, điên đảo âm dương ngũ hành.

Lực lượng này hơn xa Hóa Long Thuật tầng năm cực hạn.

Tầng sáu?

Tầng bảy?

Hoặc là tầng tám!

Nó vừa xuất hiện liền xua tan đám lôi đình trải rộng ở nơi này, chốc lát đã giữ chặt chín con Thần long rồi hung hăng kéo xuống mặt đất.

Lực lượng cực lớn, ngay cả Thần long cũng không thể kháng cự.

"Oanh!"

Một con Thần long rơi ầm xuống đất, vô số nước bùn vương vãi khắp nơi.

"Giết!"

Tộc nhân Khương tộc điên cuồng từ bốn phương tám hướng vọt tới, trong tay cầm các loại binh khí, giống như những con kiến đang đánh về phía Thần long.

"Rống!"

"Nhân tộc ti tiện!"

"Cút ngay cho ta!"

Thần niệm của Thần long giống như có thực chất quét ngang giữa không trung, nó vừa gầm thét vừa mạnh mẽ vùng vẩy, những người lao tới gần liền bị quất bay ra ngoài.

Đối với nó mà nói, chỉ là bị nhân tộc từ trên trời kéo xuống thôi cũng đã là vô cùng nhục nhã rồi.

Vậy mà hiện giờ bọn hắn lại còn đả thương mình?

Nằm mơ!

Trong tiếng rống giận dữ, Thần long ngũ trảo tung bay, Long khu vũ động, thân thể trăm mét mạnh mẽ đâm tới, há to miệng rộng liền có thể nuốt vào mấy người.

"Trảm Thần Pháp!"

Một luồng ánh sáng xuất hiện trong mắt rồng.

Chính là Khương Nguyên lại dùng Thiên Binh Pháp để hội tụ chúng lực, chém ra một vệt hào quang dài trăm mét.

"Phốc!"

Một vết rách to lớn xuất hiện trên người Thần long, long huyết nóng hổi bắn tung toé, trộn lẫn với những giọt mưa nặng hạt, vung vẩy tứ phương.

"Ngang!"

Thần long bị đau gào thét, vẫy đuôi một cái liền đánh bay Khương Nguyên.

Nó lại lập tức há miệng lớn ra rồi táp tới.

Những con Thần long khác cũng đã nổi giận, điều khiển tia sét, gió lốc, gầm thét phóng tới một tên nhân tộc nhỏ bé có thể nhìn thấy trước mắt.

"Bạch!"

Đột nhiên.

Một vệt hàn mang xuất hiện giữa thiên địa.

Hàn mang giống như xé rách hư không, ngưng trệ thời gian, tất cả mọi thứ trong tràng đều dừng lại, chỉ có đao mang xẹt qua cổ của Thần long.

"Phốc!"

Một vết máu xuất hiện ở nơi đó.

Khương Nguyên đang nhắm mắt chờ chết lại chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy một con Thần long đang nhào tới trước mặt mình lại đột nhiên dừng lại, trông rất quỷ dị.

"Phù phù!"

Cái đầu rồng có thể so với một căn nhà kia cũng từ trên cổ trượt xuống, rơi xuống vũng bùn mặt đất.

"Cái này. . ."

Khương Nguyên há to miệng, ngay cả cơ thể cũng chuyển động không lưu loát, một bóng người quen thuộc làm cho y cảm thấy trong lòng nóng lên:

"Tộc trưởng!"

"Ừm."

Mạc Cầu cầm đao đứng trên không trung, lưỡi đao không nhiễm một giọt máu nào, nghe tiếng chỉ nhàn nhạt gật đầu:

"Kết trận, bảo vệ tộc nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận