Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 813. Tiên Dân Di Tộc

Chương 813. Tiên Dân Di Tộc


Người dịch: Whistle

"Haizz!"

Vân thúc lắc đầu:

"Ta nói ngươi đưa thì ngươi cứ đưa là được, hết lần này tới lần khác lại muốn ta phải động thủ."

Nói xong liền nhanh tay đoạt lấy đứa trẻ kia.

"Phong Nguyên!"

"Họ Vân, ngươi làm gì?"

"Hỗn trướng!"

Vân thúc vung mâu hất Phong Nguyên ra, một tay nắm lấy cổ họng của đứa trẻ, cơ thể nhanh chóng lùi lại, gã ta liếc qua đám người rồi lạnh lùng nói:

"Đừng tới đây, nếu không ta sẽ giết chết đứa nhỏ này!"

"Ngươi. . ." Thái Hạo dừng lại, vẻ mặt dữ tợn:

"Để đứa nhỏ xuống!"

Còn có người vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng chạy tới ôm lấy Phong Nguyên đang hấp hối, cả giận nói: "Vân thúc, thúc làm gì vậy?"

"Làm gì?" Vân thúc nghe vậy, gương mặt đột nhiên bắt đầu vặn vẹo:

"Ta đã chịu đủ cuộc sống như thế này rồi!"

"Mấy chục năm. . ."

"Mấy chục năm qua, mỗi ngày đều phải trốn đông trốn tây, ăn bữa hôm lo bữa mai, không có một ngày bình yên, trơ mắt nhìn xem thê tử bỏ mạng."

Gã ta kích động liều mạng gầm thét:

"Lão tử chịu đủ rồi!"

"Vân lão nhị, những người ở đây ai mà không phải như vậy?" Một người cất bước tiến lên, giận dữ mắng mỏ:

"Ở đây nhiều người như vậy, ai ai cũng đều đã trải qua những chuyện này, cha mẹ của Phong Nguyên bảo vệ mạng sống cho nó đã bị Băng Long đóng băng chết cóng, vợ con của Tộc trưởng cũng mệnh tang trong biển lửa. . ."

"Những người còn lại. . ."

"Chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi phải trải qua những chuyện này hay sao!"

"Không sai." Vân lão nhị hít sâu một hơi, lùi lại một bước:

"Ngươi nói không sai, chúng ta đều như vậy."

"Chẳng qua là ta đã chịu rồi!"

"Vân lão nhị." Thái Hạo đưa tay, cắn chặt răng, nói:

"Giao đứa nhỏ cho ta, ngươi. . . Ngươi có thể rời đi!"

"Tộc trưởng!"

"Không được!"

"Hắc hắc. . ." Vân lão nhị hừ lạnh:

"Thái Hạo, ngươi cho rằng ta sẽ còn tin những lời ngươi nói sao, chỉ bằng một mâu mà ta đã cắm trên người Phong Nguyên, với tính cách của ngươi sợ là sẽ không bỏ qua cho ta."

"Ngươi muốn làm gì?" Thái Hạo biến sắc:

"Không!"

"Ngươi. . . Đang làm gì?"

"Không có gì." Vân lão nhị nhướng mày:

"Ta đã đạt thành giao dịch với một Long tộc nằm trong Bát Bộ Thiên Long, bọn chúng nguyện ý tiếp nhận ta, vả lại còn sẽ giúp ta hóa rồng."

Gã vừa nói xong, đám người đều nhao nhao biến sắc.

"Hỗn trướng!"

"Vô sỉ!"

"Họ Vân, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này!"

"Các ngươi kích động như vậy làm gì?" Vân lão nhị hừ nhẹ:

"Ta chỉ không muốn chết mà thôi, giống như mấy tên vừa rồi vậy, chỉ vì yểm hộ cho các ngươi mà phải bị ném ra ngoài làm mồi nhử."

"Tộc trưởng, nể tình chúng ta đã ở chung nhiều năm như vậy, các ngươi rời đi đi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản."

"Nếu như chậm. . ."

Gã ngẩng đầu nhìn trời, nói:

"Sợ là sẽ không kịp, nơi đây đã không an toàn nữa rồi."

"Thật sao?" Ánh mắt Thái Hạo trở nên lạnh lùng, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng:

"Vậy ngươi cho rằng mình có thể sống sót được sao?"

"Nếu không thì sao?" Vân lão nhị cười lạnh:

"Nếu như các ngươi dám tới gần, vậy thì ta sẽ giết chết đứa nhỏ này, Tộc trưởng tốt nhất là đừng đến cầm Xạ Nhật Cung, nếu không tay ta đột nhiên hơi dùng sức."

"Tuy rằng đứa nhỏ này đã có tu vi Ngũ giai, nhưng sợ là nó cũng không chịu nổi."

Gã ta có thể khẳng định là Thái Hạo đã xem đứa nhỏ này như hi vọng của nhân tộc rồi, cho nên y tuyệt đối không thể nào đứng nhìn nó chết được.

"Có đúng không." Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Vân lão nhị:

"Chỉ sợ ngươi không có thời gian."

"Bạch!"

Đao mang lóe lên, bàn tay siết chặt của Vân lão nhị đột nhiên trở nên vô lực.

"XÌ.... . ."

Tiếng động lưỡi dao cắt đứt xương cốt vang lên, khuôn mặt dữ tợn của Vân lão nhị lập tức cứng đờ, một nửa cơ thể đang từ từ trượt xuống.

Sau lưng gã ta xuất hiện một người.

Mạc Cầu!

Hắn vươn tay đỡ lấy đứa trẻ, quét mắt nhìn đám người, chậm rãi nói: "Chư vị chúng ta lại gặp mặt."

"Khương tộc trưởng." Khi thấy Vân lão nhị bỏ mạng, đứa trẻ rơi vào trong tay Mạc Cầu, nhưng Thái Hạo lại không hề thả lỏng, ngược lại còn vươn tay ra nắm chặt Xạ Nhật Cung:

"Không ngờ là Tộc trưởng cũng theo tới đây."

"Không dám." Mạc Cầu mở miệng:

"Dù sao thì đứa trẻ này cũng xuất thân từ Tộc Khương, cũng bởi vì nó mà tộc ta nhận được rất nhiều chỗ tốt từ gia quyến của Xích Hỏa Thần Long, làm sao có khoanh tay đứng ngoài quan sát như vậy được."

"Xem ra Khương tộc trưởng định giao đứa trẻ này Long tộc rồi?" Hai mắt Thái Hạo co rụt lại:

"Bất quá, sợ là đã trễ, đứa trẻ này đã không thể tu hành Hóa Long Thuật được nữa, cho dù có được mang đến Tộc Xích Hỏa Thần Long thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi."

"Vả lại. . ."

"Đứa trẻ này liên quan đến đại nghiệp của nhân tộc, xin thứ cho ta không thể đáp ứng!"

Nói xong, Thái Hạo liền định kéo dây cung.

Mạc Cầu giật mình trong lòng, Đại La Pháp Nhãn trên mi tâm tự động vận chuyển, liên tiếp truyền đến báo động, nhắc nhở hắn là thứ trong tay đối phương rất nguy hiểm.

Linh khí!

Dù rằng Mạc Cầu chưa thực sự gặp được Linh khí, nhưng cây Xạ Nhật Cung ở trước mặt chắc chắn sẽ không phải là Pháp bảo.

Vừa rồi hắn đã tận mắt nhìn thấy, cây cung trong tay đối phương có thể dễ dàng đả thương một vị Long tộc Thập Nhất giai.

Thập Nhất giai!

Ở Dương thế thì chính là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Nhân vật như vậy, dù là Thái Ất Tông cũng chưa chắc sẽ có, là cao thủ đỉnh tiêm trong truyền thuyết.

Mạc Cầu không hề nghi ngờ uy năng mạnh mẽ của cây cung, Minh Vương Giáp trên người hắn chắc chắn sẽ không thể cản được, nhục thân cũng không sánh bằng con Thần long kia.

Bất quá. . .

Linh khí tuy mạnh, nhưng phải nằm trong tay đối thủ mới có tác dụng.

"Các hạ thật sự muốn động thủ với ta sao?" Mặc dù Mạc Cầu đang cảm thấy kinh hãi, nhưng lại không loạn, hắn gồng cứng người lên, nói:

"Trước không đề cập đến chuyện các vị có thể giết được ta hay không, cho dù là có, sợ là cũng không thể thoát được đám Long tộc ở xung quanh, chung quy vẫn là một tử cục."

"Khương tộc trưởng." Một người trẻ tuổi vội vàng mở miệng:

"Đối với các ngươi thì đứa trẻ này chỉ có thể đổi lấy mấy chục năm vật tư, nhưng đối chúng tôi thì nó chính là người có khả năng dẫn đầu nhân tộc phản kháng Long tộc!"

"Hả?" Mạc Cầu sững sờ, lập tức bật cười, lắc đầu nói:

"Phản kháng Long tộc?"

"Chẳng lẽ các vị đã bị điên rồi sao?"

Bát Bộ Thiên Long của Táng Long Thiên chính là một mối đại họa, đừng nói là ở trong một thế giới không có người tu hành như ở đây, cho dù là ở trên dương thế hay thậm chí là trong âm phủ thì cũng là như vậy.

Phản ứng của Mạc Cầu cũng không nằm ngoài dự kiến của Thái Hạo.

Nhiều năm như vậy, bọn hắn đã từng nói lý tưởng của mình cho những thị tộc khác, nhưng đều bị nói là người si nói mộng.

Có một vài thị tộc còn muốn bắt bọn hắn để nộp lên cho Long tộc với tội danh phản nghịch.

"Sợ là Khương tộc trưởng không biết, đám Long tộc ở nơi này chính là những con thú mà nhân tộc nuôi nhốt từ thời thượng cổ." Thái Hạo chậm rãi mở miệng:

"Ta biết ngươi không tin, nhưng đây là sự thật."

"A. . ." Mạc Cầu a nhẹ một tiếng:

"Ta có tin hay không thì có liên quan gì, với thực lực hiện giờ của các ngươi mà dám nói là lật đổ Long tộc, thật sự là lời nói vô căn cứ."

"Ồ!"

Ánh mắt của Thái Hạo khẽ nhúc nhích.

Ông ta đã từng gặp không ít nhân tộc, nhưng đây là lần đầu tiên mà ông ta thấy có người phản ứng như vậy.

Không phải là đối phương không tin lời mình nói, mà là không tín nhiệm thực lực của bọn họ, chuyện này đã được xem như tội bất kính với Long thần rồi.

"Khương tộc trưởng, thực không dám giấu giếm, chúng tôi chính là Tiên dân Di tộc, truyền từ thời thượng cổ, bí địa của tông tộc có ghi chép liên quan đến chân tướng của thế giới này."

Thái Hạo trầm giọng nói:

"Khoảng thời gian trước, hai vị Trưởng lão của tộc ta đã xả thân thôi diễn biến số của nhân tộc, được Thiên cơ chỉ dẫn, cho nên chúng ta mới phải lặn lội xa xôi vạn dặm đến đây."

"Đứa trẻ này chính là biến số mà Trưởng lão đã nhắc tới."

"Giao đứa trẻ này cho chúng ta, với thiên phú vừa mới xuất sinh mà đã có thực lực Ngũ giai của nó, đợi thêm một khoảng thời gian nữa chưa hẳn không thể lật đổ Long tộc, thay chúng sinh của nhân tộc kiếm một cái thái bình!"

"Khương tộc trưởng."

Ông ta tiến lên một bước, nói:

"Nếu như tộc trưởng không tin thì có thể đi theo ta trở về Thị tộc, ta dẫn ngươi đi xem."

Nghe vậy, Mạc Cầu còn chưa mở miệng, nhưng những người còn lại đã nhao nhao biến sắc, vội vàng nói:

"Tộc trưởng!"

"Không được. . ."

"Vị trí của tộc ta không thể để cho người ngoài biết được!"

Thái Hạo chỉ lắc đầu, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Mạc Cầu.

Trong tộc có phản đồ, chỗ ở hiện giờ của tộc nhân đã không còn an toàn nữa, mặc dù có Trận pháp tự nhiên bảo vệ, nhưng cũng khó có thể ngăn cản được Long tộc tìm kiếm.

Nhất định phải di chuyển cả tộc giống như trước đây mới được.

Thậm chí, phân tán tộc nhân ra để truyền thừa huyết mạch.

Hiện giờ mang Mạc Cầu đến đó cũng không sao.

"Tiên dân Di tộc!"

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, như có điều suy nghĩ.

"Sao vậy?"

Biểu lộ của Thái Hạo khẽ thay đổi, nói:

"Khương tộc trưởng biết chúng tôi?"

"Nghe nói qua." Mạc Cầu gật đầu:

"Nhưng không hiểu rõ."

"Nghe nói qua." Thái Hạo vội vàng nói:

"Vì tránh né Long tộc truy sát, Tiên dân Di tộc đã từng di chuyển nhiều lần, có lúc vì tự vệ mà tộc nhân sẽ mai danh ẩn tích."

"Có lẽ. . ."

"Tổ tiên của quý tộc chính là Tiên dân Di tộc!"

Nếu không thì đối phương không thể nào nghe qua được, phải biết là, ở trong cảnh nội của Long tộc thì bốn chữ Tiên dân Di tộc chính là cấm kỵ tuyệt đối.

"Có lẽ đi." Mạc Cầu ngẩng đầu, lạnh nhạt nói:

"Bất quá hiện giờ không phải là lúc để nói những chuyện này, ta sẽ mang đứa trẻ này đi, nếu như các ngươi có thể thoát khỏi truy binh thì đến Tộc Khương tìm ta."

Nói xong, cơ thể của Mạc Cầu liền lui ra sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận