Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 893. Ăn Cướp

Chương 893. Ăn Cướp


Người dịch: Whistle

"Hừ!"

Đột phá bị người khác đánh gãy, lại còn dòm ngó không chút kiêng kỵ như vậy, sắc mặt Mạc Cầu không khỏi trầm xuống, phóng thích sát ý như đao.

Mặc dù Thập Phương Sát Giới chỉ phá bảy quan, nhưng luận về uy năng thì nó còn mạnh hơn Địa Tàng Bản Nguyện đao phá cửu quan một bậc.

Sát ý chỉ vừa xuất hiện thì hư không trăm dặm xung quanh lập tức trở nên tĩnh mịch, những ánh mắt tìm tòi cũng đã lặng lẽ vô thanh vô tức rụt về.

Mười mấy luồng Thần niệm đều như gặp phải trọng kích.

Những kẻ có gan xuất thủ đều là cường giả, có người chủ động nhượng bộ, có người thậm chí đang tức giận, ngo ngoe muốn động.

"Sát ý thật mạnh!" Trong hư không, có Quỷ vật trầm giọng quát:

"Tiểu bối đừng có làm càn, nơi này không phải chỗ mà ngươi có thể làm bậy, thành thật một chút, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết."

"Không nhọc các hạ hao tâm tổn trí, tại hạ rất tỉnh táo." Mạc Cầu đạm mạc nói, vung tay áo độn xuống bên dưới, tiện tay thi pháp che lấp thân hình khí tức.

"Lần này có không ít cao thủ lên đây nha!"

Trong hư không, một giọng nói già nua vang lên:

"Quỷ Vương hậu kỳ liền có hơn mười vị, còn có hai lão quỷ đã xuống dưới cách đây ít năm, hình như người trẻ tuổi này cũng không dễ chọc."

"Trong ngàn năm tới, nơi này sẽ rất náo nhiệt!"

"Hừ!"

"Cứng quá dễ gãy, sát khí của kẻ này quá nặng, sợ là không làm nên chuyện gì."

"Nghe nói vào khoảng thời gian trước Thánh chủ của Thương quốc đã lên đây, vị kia xuống dưới nhiều năm như vậy, lần này xem như triệt để vững chắc căn cơ, tám chín phần mười là có thể ra ngoại vực."

"Không sai!"

"Quỷ hữu không cần quá lo lắng, thời gian Thánh Chủ ở chỗ này có hạn, trong vòng mấy chục năm thì lực hút trên người Thánh chủ liền có thể đạt tới cực hạn, đến lúc đó không phải chết thì chính là rời đi, không giống như chúng ta."

"Đúng là như vậy!"

"Ngược lại là vị vừa rồi kia, Sát ý nặng như vậy, còn là mới tới, ít nhất cũng có thể ở nơi này nghỉ ngơi ngàn năm, không biết sẽ chọc ra chuyện gì nữa?"

"Không sao. . ."

"Quỷ có thể đi ra chung quy là cực kỳ thiểu số, chúng ta tùy duyên là được."

"Là đạo lý này."

Những giọng nói xì xào bàn tay chậm rãi tán đi.

. . .

Nơi này hẳn là Cửu Trọng Hư giới mà Hòe Sơn đã nói.

Đa số quỷ vật tiến vào trong Cửu Trọng Thiên đều ở lại chỗ này, tìm kiếm cơ hội đột phá hạn chế Cửu Trọng Thiên, triệt để tiến vào Ngoại vực.

Hư Giới vô cùng lớn, nhưng nơi có thể để cho Quỷ vật tu dưỡng lại không nhiều.

Rất nhiều Quỷ vật, trong đó còn có cả Quỷ Vương hậu kỳ, ở chung trong một không gian nhỏ thì không thể nào thái bình được.

Mạc Cầu cũng không nghĩ rằng, bản thân mình vừa tới liền bị ra oai phủ đầu.

Sợ là quy củ ở nơi này.

Đáng tiếc!

Nguyên bản sắp đột phá cảnh giới lại bị cắt ngang.

Mạc Cầu độn tới một đầm nước, Thần niệm chui vào trong cơ thể, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cũng may là không phải không có chỗ tốt gì, chí ít là lần đột phá sau này sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vả lại thời gian cũng sẽ không quá lâu.

Hắn lại lấy ra một viên Cửu Khiếu Kim Đan bỏ vào trong miệng, Thần niệm quét qua xung quanh, một cái phường thị không lớn không nhỏ ánh vào nhận biết.

Trong phường thị có Quỷ vật, cũng có người sống và yêu tộc.

Ba chủng tộc giao hội, không liên quan tới nhau.

"Thú vị?"

Mạc Cầu nhướng mày, bóng người lập tức biến mất không thấy.

Nếu đã tới nơi này rồi thì nên đi hỏi thăm một chút tin tức, xem thử có thể tìm được Thánh Chủ hay không, sau khi tìm được thì sẽ đóng cho gã một đinh.

Nơi này là một thế giới động thiên có đầy đủ quy tắc, không phân âm dương, có mấy phần giống với động thiên Thượng Thanh Huyền U.

Chẳng qua Linh khí ở nơi này càng nồng đậm hơn.

Tu vi của dân cư cũng cao hơn, thậm chí còn có thể ngang hàng với những tu sĩ đến từ bên ngoài.

Mạc Cầu bay đến giữa không trung, tiện tay từ trong túi Càn Khôn lấy ra một thanh Phi kiếm Pháp bảo Hạ phẩm, cong tay búng ra, Kiếm Quang Phân Hóa bao phủ toàn thân rồi lướt về phía trước.

Những ngôi làng rải rác trong núi rừng không phải là mục tiêu của hắn, những tòa đại thành tiếng người huyên náo ở phía xa mới có thể nghe ngóng được một chút tin tức.

Kiếm quang màu đỏ trắng không nhanh không chậm tiến lên, đợi khi lướt qua một tòa núi lớn, bên dưới đột nhiên xuất hiện một làn khói xanh ngăn cản đường đi. .

"Đạo hữu!"

Khói xanh tán đi, một vị nam tử áo xanh tướng mạo anh tuấn xuất hiện, nam tử chắp tay thi lễ, mặt nở nụ cười, khách khí nói:

"Tiểu yêu Thương Cung, gặp qua đạo hữu."

"Thương đạo hữu." Mạc Cầu dừng lại, đáp lễ hỏi:

"Không biết có gì thỉnh giáo?"

Trong khi nói chuyện, mắt hắn hiện lên Linh quang quan sát kỹ đối phương.

Lang yêu!

Yêu khí ngưng nhiên, khí tức hùng hồn, trong cơ thể có một tôn Nguyên thai đang ngồi thẳng, rõ ràng là một con đại yêu có thể so với tu sĩ Nguyên Anh.

Đây là lần đầu tiên mà hắn gặp được đại yêu loại này.

"Không dám." Thương Cung rất hòa khí, không có lệ khí giống như yêu vật trong truyền thuyết:

"Tiểu yêu đang cùng vài vị đạo hữu đàm luận đạo pháp ở bên dưới thì đạo hữu kiếm ý siêu nhiên, kiếm quang bất phàm, cho nên liền chạy tới."

"Có chỗ thất lễ, mong rằng đạo hữu rộng lòng tha thứ."

Nói xong liền giang tay ra, biểu thị bản thân không có ác ý.

Đến cảnh giới như Thương Cung thì đã có thể tùy tâm thu phát khí tức của bản thân, hiện giờ chủ động hiển lộ tu vi là đã thể hiện thành ý rồi.

"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:

"Mạc mỗ và chư vị vốn không quen biết, tùy tiện bái phỏng, sợ là không ổn?"

"Nơi này là phương nào?" Thương Cung ra vẻ hào sảng:

"Đạo hữu nhìn không quen mặt, hẳn là mới tới, chúng ta vào đây cũng là vì tiến về Ngoại vực, bất quá đơn thương độc mã vượt quan là chuyện khó khăn nhường nào, kết giao hảo hữu cùng nhau thử nghiệm mới là chính pháp."

"Vả lại. . ."

Y cười nhạt một tiếng, nói:

"Ngoại vực cũng không phải nơi an ổn, một người tới đó, không có bạn bè, gặp được nguy hiểm cũng không có người giúp đỡ, có đồng bạn thì sẽ dễ dừng chân hơn."

"Ừm. . ." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:

"Đạo hữu nói đúng lắm."

Vừa vặn, hắn mới đến, hầu như hoàn toàn không biết gì về tình huống nơi này, hỏi đồng đạo cũng có thể hiểu hơn về Cửu Trọng Thiên.

"Ha ha. . ." Thương Cung cười to, đưa tay dẫn xuống bên dưới:

"Đạo hữu, mời!"

"Đúng rồi!"

Thương Cung nhẹ nhàng vỗ trán, nói:

"Thất lễ, còn chưa thỉnh giáo tôn hiệu của đạo hữu?"

"Mạc Cầu." Mạc Cầu chắp tay.

Ở nơi này thì hắn cũng không cần phải giấu diếm làm gì.

"Thì ra là Mạc đạo hữu." Thương Cung gật đầu:

"Mời!"

"Mời!"

Bên dưới là một sơn cốc, trong cốc chim hót hoa nở, hoàn cảnh ưu mỹ, bên trên có một tầng Trận pháp huyền diệu che đậy cảm giác từ bên ngoài.

Trong cốc có ba bóng người, hai nam một nữ, đều có khí thế bất phàm.

"Ba vị."

Thương Cung nhìn về phía ba người thăm hỏi:

"Mạc đạo hữu đã được ta mời tới, tuy rằng Mạc đạo hữu là người mới, nhưng lại là cao thủ kiếm đạo, ba vị đạo hữu đừng có lãnh đạm đấy."

"Không dám, không dám."

Ba người liên tục chắp tay, ý cười chân thành.

Trong mắt Mạc Cầu hiện Linh quang, nhìn về phía ba người, hai yêu, một quỷ, trong đó một nam một nữ là hồ yêu, chẳng qua huyết mạch cũng không phải hạng hời hợt.

Hồn thể của con Quỷ vật trông như thật, làn da màu vàng ố, tạo cho người nhìn một loại cảm giác không thể phá vỡ.

"Ngô. . ."

Hắn nhìn kỹ ba người, lại nhìn về phía Thương Cung rồi cau mày nói:

"Thế nào, các ngươi muốn ăn cướp sao?"

"Cái gì?"

Thương Cung sững sờ, lập tức hoàn hồn:

"Có phải đạo hữu đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi không?"

"Hiểu lầm?" Mạc Cầu lắc đầu:

"Nếu như là hiểu lầm, vậy thì tại hạ nên rời khỏi nơi này như thế nào?"

"Cái này. . ." Thương Cung yên lặng.

"Phí lời làm gì?" Ả nữ tử duy nhất ở đây lên tiếng, ả mặc một cái váy màu xanh lục, gương mặt mạnh mẽ:

"Chừng mấy chục đến hàng trăm năm mới có một nhóm người mới tới, trên người chắc chắn sẽ có không ít đồ tốt, há có thể để vuột mất?"

"Không sai!" Thanh đồng Quỷ vật lặng lẽ mở miệng:

"Nếu đã tới đây rồi thì cũng đừng rời đi."

". . ."

Thương Cung há to miệng, gã ta vô thức cảm thấy không thích hợp, thật sự là thái độ của Mạc Cầu quá hời hợt, không hề giống như người đang lâm hiểm cảnh.

Những tu sĩ mới tới đều không có nhiều thủ đoạn, lại bị dại đạo ở bên dưới áp chế, cảnh giới của đa số người đều không cao.

Mà bốn người bọn hắn đều là đại yêu, Quỷ vương hậu kỳ, cho dù kém hơn những người nổi bật ở đây, nhưng cũng rất bất phàm.

Chỉ là một người mới đến, muốn bắt được cũng là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.

"Cố làm ra vẻ." Nữ tử gầm nhẹ một tiếng:

"Chết!"

Chữ chết vừa ra khỏi miệng thì xung quanh đột nhiên xuất hiện hàn phong.

Hàn phong lăng lệ đến mức xé rách cả hư không, bên trong ẩn giấu hàn ý đông kết cả lực lượng Âm Dương Ngũ Hành, bao dung bốn phương tám hướng.

"Ngô. . ."

Mạc Cầu híp mắt, vẻ mặt ngưng trọng.

Quỷ, yêu ở đây đều rất mạnh, thực lực không để khinh thường, thần thông của tên Yêu vật không biết tên này cũng cực kỳ bất phàm.

"Xoạt!"

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng động tác của hắn cũng không chậm, Cực Âm Chân Hỏa Nhị chuyển đột nhiên nở rộ, tựa như một đóa hồng liên mở rộng ra xung quanh.

Lá sen màu đỏ sậm lặng lẽ lan rộng, những nơi đi qua, hàn ý tan rã, vạn vật tịch diệt, cũng làm cho tam yêu một quỷ ở bên cạnh sắc đại biến.

"Cẩn thận!"

Thương Cung gầm nhẹ, thân hình nhanh chóng lùi lại, đồng thời nhấc tay lên, một cây trường thương màu trắng đã rời khỏi tay, giống như một tia chớp bắn thẳng đến chỗ Mạc Cầu.

Thương mang như tuyến, sắc bén kinh người, mũi thương còn ở xa liền đã làm cho Mạc Cầu gồng cứng cả người.

May mà Thiên Binh Hộ Thể Phù văn và Minh Vương giáp tự động xuất hiện nên cảm giác nguy cơ cũng giảm theo, Thần thông trên đạo bào cũng tự động được kích phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận