Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 349. Truyền Nghệ

Chương 349. Truyền Nghệ


Người dịch: Whistle

"Giá!"

"Giá!"

Trên quan đạo có ba con ngựa đang phi nhanh.

Tề Giáp giục ngựa chạy ở đằng trước, bỗng nhiên kéo dây cương một phát, ngẩng đầu nhìn con diều hâu đang bồi hồi ở chân trời.

Tề Giáp lập tức hừ lạnh một tiếng rồi nói với hai người khác:

"Hai vị đi trước đi, ta đi giải quyết mấy con côn trùng theo sau đã."

"Vâng." Ô Liên Thành xác nhận:

"Tiền bối cẩn thận!"

"Hắc hắc. . ." Tề Giáp nhìn y một cái rồi cười nói:

"Đa tạ Ô công tử quan tâm, nhưng mà không có gì đáng ngại."

Nói xong liền thúc vào bụng ngựa, quay đầu ngựa lại, vọt về phía sau.

"Ô đại ca." Ngọc Phượng Dung ở bên cạnh mở miệng:

"Chúng ta đi thôi, Tề thần y sẽ không có việc gì đâu, đừng để vị Mạc tiền bối kia đợi lâu."

"Ừm."

Ô Liên Thành vội vàng xác nhận, hai người giục ngựa mà đi, không bao lâu sau liền tới được một cái sơn cốc yê lặng.

Trong cốc có mây mù trôi nổi, chướng khí nồng đậm, đưa tay không thấy được năm ngón.

Đang lúc hai người không biết làm sao thì sương mù ở trước mặt bỗng nhiên tản ra, lộ ra một con đường mòn.

Hai người liếc nhau, nhảy xuống ngựa, cẩn thận từng li từng tí dọc theo đường đá đi vào trong cốc.

Liễu ám hoa minh.

Ngoặt qua con đường vòng ở trước mặt, một tòa tiểu viện đơn sơ nhưng lại đầy đủ mọi thứ hiển lộ ra trước mắt, bốn phía trăm hoa đua nở.

Trong một góc của viện lạc, có một người đang đứng dưới một tòa trúc đình, chính là vị đã thay đổi vận mệnh của Ô Liên Thành.

Mạc Cầu!

Hai người hô hấp trì trệ, vô thức cúi đầu.

Nhất là Ô Liên Thành, tim đập nhanh hơn, toàn thân khô nóng, trong đầu miên man bất định.

Mấy ngày nay, cuộc sống của y phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ô gia xuống dốc trước đây nhưng hiện giờ lại đông như trẩy hội.

Tộc trưởng của gia tộc đã cự tuyệt hôn ước trước đó còn mang theo nữ nhi tự mình đăng môn xin lỗi.

Ngay cả thiên chi kiều nữ đã từng cao không thể chạm của Trường Hà bang cũng trở thành vị hôn thê của mình.

Những chuyện này đều là vì một câu nói của người trước mặt này!

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Ô Liên Thành quỳ một chân trên đất, mở miệng nói:

"Ô Liên Thành, gặp qua tiền bối!"

Ngọc Phượng Dung ở bên cạnh muốn nhìn kỹ Mạc Cầu một chút nhưng lại có chút không dám.

Chỉ đành khuất thân thi lễ theo Ô Liên Thành.

"Đứng lên đi."

Mạc Cầu xoay người lại, khẽ vung tay áo, một lực lượng vô hình lập tức nâng hai người lên.

"Tiền bối." Ô Liên Thành đứng thẳng lên, nhỏ giọng mở miệng:

"Phượng Dung là vị hôn thê của vãn bối, hôm nay nàng muốn cùng đến đây để thấy phong thái của tiền bối."

"Có chỗ thất lễ, mong ngài rộng lòng tha thứ."

Ô Liên Thành có phần thấp thỏm, rõ ràng tiền bối chỉ nói là cho một mình y đến, nhiều một người, lại không thông báo trước sẽ làm cho vị tiền bối này cảm thấy buồn bực.

Bất quá, mặc dù chỉ mới tiếp xúc có mấy ngày ngắn ngủi nhưng Ô Liên Thành xem Ngọc Phượng Dung là thê tử tương lai của mình.

Cũng là bởi vì vậy nên sau khi đối phương mở miệng, mặc dù trong lòng có chút chần chờ, nhưng cuối cùng y vẫn đáp ứng.

"Vị hôn thê?"

Mạc Cầu nhìn sang Ngọc Phượng Dung không nói tiếng nào, trong mắt có linh quang chớp động, nhẹ nhàng gật đầu:

"Vừa xinh đẹp lại thông minh, giảo hoạt lại không mất bản tính, nếu như có thể một lòng với nhau cũng có thể là lương phối."

"Tới cũng tới rồi, vậy thì qua đây đi đi."

Nói xong liền cất bước đi tới giữa đình viện.

Hai người trẻ tuổi thấy không trách cứ liền không khỏi lộ vẻ vui mừng, vội vàng nhẹ nhàng theo sau.

"Ô Liên Thành."

"Tại!" Ô Liên Thành nghiêm mặt trả lời.

"Không cần khẩn trương như vậy." Mạc Cầu lắc đầu:

"Thi triển toàn bộ võ công mà ngươi học được cho ta xem một lần."

"Vâng."

Ô Liên Thành đáp lời, lấy lại bình tĩnh, bước đến chỗ trống trải, hoạt động gân cốt một chút liền bắt đầu bày thế.

"Tiền bối, Thanh Điểu quyền mà vãn bối tu hành chính là gia truyền của Ô gia, chiêu thức linh xảo khó lường."

Nói xong liền đạp chân xuống, toàn bộ cơ thể liền nhảy lên thật cao, hai tay giang rộng giống như mỏ chim mổ xuống.

"Li!"

Tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy quyền ảnh bay múa, chợt đông chợt tây, thỉnh thoảng sẽ có kèm thêm kình khí phun trào.

Thanh Điểu quyền linh động khó lường, chiêu thức tinh diệu, nhưng ở trong tay Ô Liên Thành thì. . .

Vô cùng thê thảm!

Ngọc Phượng Dung ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng nâng trán, không đành lòng nhìn nhiều, chắc chắc là lát nữa sẽ bị tiền bối răn dạy.

Cho dù là lấy nhãn lực của nàng thì cũng có thể nhìn ra quyền pháp mà Ô Liên Thành thi triển có rất nhiều sơ hở.

Nếu như hai người đối địch, nàng có bảy thành nắm chắc phá vỡ phòng ngự đối phương trong vòng mười chiêu.

Trong vòng ba mươi chiêu sẽ phân ra thắng bại.

Chỉ mất một lát thì Ô Liên Thành đã đánh xong bốn mươi chín đường quyền pháp, khí tức thô trọng, mặt lộ vẻ xấu hổ, trầm trầm nói:

"Vãn bối không đủ tư chất, gia phụ vẫn luôn nói vãn bối ngu dốt, đầu óc chậm chạp, không tu hành quyền pháp được."

"Không sai." Mạc Cầu nhàn nhạt mở miệng.

"A!"

Hai người sững sờ.

Ngọc Phượng Dung còn trừng to đôi mắt đẹp, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Cái này cũng gọi không sai?

Chẳng lẽ, mặc dù vị 'Tiền bối' này là nhân vật đó, nhưng thật ra lại không thông hiểu võ nghệ?

Nếu vậy thì cũng có thể giải thích được.

"Lấy niên kỷ của ngươi, lại không có bối cảnh, có thể tu thành Hậu Thiên chân khí đã là không sai, sao lại nói là không đủ tư chất." Mạc Cầu nói:

"Đến nỗi quyền pháp, chẳng qua là không thích hợp với tính cách của ngươi thôi, mặc dù khuyết thiếu linh động, nhưng căn cơ lại vững chắc, đã tính không sai."

"Cái này. . ." Ô Liên Thành không hiểu, chắp tay nói:

"Còn xin tiền bối giải hoặc."

Ngọc Phượng Dung cũng nghiêm mặt nhìn sang.

"Võ kỹ công pháp có rất nhiều chỗ bất đồng, có môn trọng điểm là chiêu thức linh xảo, có môn chú trọng vận kình chi diệu, có môn thì coi trọng khí thế." Mạc Cầu chắp hai tay sau lưng, dậm chân bước đi, chậm rãi nói:

"Trong ba cái này chỉ cần một cái đạt được đỉnh cao thì đều thuộc về tuyệt học đỉnh tiêm."

"Ngươi bất thiện thân pháp biến hóa, đây là thiên tính, lại vừa lúc tương xung với Thanh Điểu quyền của Ô gia."

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu:

"Không học cũng được!"

"Tiền bối." Đôi mắt đẹp của Ngọc Phượng Dung chuyển động, nói:

"Không biết tiền bối có thể truyền thụ cho Liên Thành mấy chiêu được không, như thế cũng không uổng công lần tiên duyên này."

"A. . ." Mạc Cầu quay đầu nhìn lại, nói:

"Tính tình của nha đầu ngươi lại vô cùng thích hợp với Thanh Điểu quyền của Ô gia, có lẽ là ý trời đã định là các ngươi nên trở thành người một nhà."

Nghe vậy, trên mặt hai người đều đỏ thẳm.

"Thôi."

Mạc Cầu phất tay áo:

"Lần này ta bảo ngươi đến cũng là mộn tràng duyên phận, truyền thụ võ kỹ cũng là chuyện đương nhiên."

Nói xong, hắn chớp chớp mắt, vươn một tay lên, một lực lượng vô hình đan xen trước người.

Lập tức rơi xuống.

Tiếp đất im ắng, nhưng lại có một cái chưởng ấn lớn gần một trượng đang khắc sâu dưới mặt đất.

"Đây là Đại Ngã Bi thủ, chiêu thức thường thường, toàn do vận kình chi diệu, chí cương chí dương lại không thiếu chí nhu biến hóa."

"Hết thảy có cửu thức, tu tới Tiên Thiên cũng không thành vấn đề."

"A!"

Ô Liên Thành kinh ngạc nhìn đại thủ ấn nằm trên đất, biểu lộ ngốc trệ, vẻ mặt mờ mịt.

Ngọc Phượng Dung ở bên cạnh lại phản ứng khá nhanh, vội vàng kéo áo Ô Liên Thành mới làm cho y hoàn hồn.

"Phù phù!"

Hai đầu gối mềm nhũn, Ô Liên Thành đã quỳ rạp xuống đất:

"Đa tạ tiền bối!"

"Trừ cái đó ra, Nội công mà ngươi tu luyện cũng rất bình thường, chỗ ta. . ." Mạc Cầu hơi chút trầm tư, trong đầu liền xuất hiện một môn Công pháp thích hợp y:

"Có một môn Nội công, cũng đồng thời truyền lại cho ngươi."

"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối!" Ô Liên Thành vui mừng quá đỗi, quỳ xuống đất liên tục dập đầu.

Mà Ngọc Phượng Dung ở bên cạnh thì lại lộ ra vẻ nghi ngờ.

Dù sao thì nàng cũng là con gái Bang chủ của Trường Hà bang, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng đã thấy nhiều ngươi lừa ta gạt.

Bánh từ trên trời rớt xuống, sợ là có trá.

"Tiền bối." Lúc này, Ô Liên Thành cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu:

"Không biết tiền bối có thể chỉ điểm cho Phượng Dung một chút được không?"

". . ."

Ngọc Phượng Dung tinh thần chấn động, nỗi nghi hoặc vừa mới dâng lên trong đầu lập tức bị nàng quên sạch sành sanh.

Họ Ô, xem như người còn có chút lương tâm, lão nương cũng không có nhìn lầm người.

"Ngươi cũng có tâm." Mạc Cầu cười nhạt nhìn lại, ra hiệu với Ngọc Phượng Dung:

"Ra tay với ta đi."

"Cái này. . ." Ngọc Phượng Dung chần chờ một chút, lập tức nói:

"Vậy vãn bối thất lễ."

Lấy thực lực của đối phương thì cũng không cần lo lắng đến chuyện bị mình đánh bị thương, cho nên nàng cũng không khách khí.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng nhấc tay lên, trường kiếm bên hông ra khỏi võ, Trường Hà Dẫn Lộ đâm tới ngực của Mạc Cầu.

So với Ô Liên Thành thì kiếm pháp của Ngọc Phượng Dung đã được chân truyền của phụ thân nàng, đã có vài phần phong độ uyên đình nhạc trì của Tông sư.

Kiếm đến nửa đường, dưới cảm ứng của khí tức, dường như nghĩ rằng đối phương sẽ nghiêng người, Ngọc Phượng Dung vội vàng biến đổi chiêu thức.

"Bạch!"

Một kiếm đâm ra, nhưng lại đâm vào khoảng không.

Thu kiếm, lại đâm, kiếm đến nửa đường lại thay đổi, đâm sang bên cạnh.

Kiếm quang nhấp nháy, bao phủ phạm vi hơn một trượng, nhưng quỷ dị là không có một chiêu nào trúng người Mạc Cầu cả.

Ô Liên Thành ở bên cạnh nhìn xem với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Rõ ràng là Ngọc Phượng Dung đang nghiến chặt hàm răng, nhìn qua đã toàn lực ứng phó, vì sao hết lần này tới lần khác lại tránh đi chỗ yếu hại.

Tiền bối không nhúc nhích, chỉ đứng yên ở đó, nhưng lại không trúng kiếm quang nào.

Muốn nói là Ngọc Phượng Dung sợ làm bị thương tiền bối thì cũng không cần thiết, hơn nữa nhìn biểu lộ của Ngọc Phượng Dung thì không giống như là đang nhường.

Nhiều lần vô công, Ngọc Phượng Dung không nhịn được nữa liền quyết tâm trong lòng, không thèm quan tâm, một kiếm đâm nhanh.

Lần này nàng đã hạ quyết tâm, mặc kệ đối phương có ứng đối ra sao thì mình cũng không đổi hướng kiếm pháp.

Kiếm ra, đột nhiên trước mặt tuồn trào khí tức.

Không được!

Ngọc Phượng Dung giật mình một cái, đột nhiên hồi khí cất kiếm, chỉ cảm thấy hai mắt tối đen, kém chút nữa là tắt thở.

"Phượng Dung!"

Ô Liên Thành kinh hãi, vội vàng đỡ lấy đối phương.

"Ta. . . Ta không sao." Ngọc Phượng Dung lấy lại bình tĩnh, cầm kiếm chống đỡ thân thể, vẻ mặt xấu hổ:

"Võ nghệ của tiền bối. . . Xuất thần nhập hóa, vãn bối bội phục!"

Tay không động, chân không nhấc, vẻn vẹn chỉ là khí tức biến hóa đã làm cho mình rơi vào kết cục như vậy.

Võ học tạo nghệ của người này. . .

Đơn giản là kinh khủng!

"Tâm tư linh xảo, lại có quyết đoán, không sai."

Mạc Cầu xem kỹ cô nàng này, gật đầu nói:

"Kiếm pháp còn có thể, chẳng qua lại mạnh mẽ thoải mái, chân khí cũng vô cùng tốt, không thích hợp với tâm tính của người."

"Chỗ của ta có một bộ Phân Ảnh kiếm , chờ sau đó sẽ truyền cho ngươi vậy."

Phân Ảnh kiếm này không phải Phân Ảnh kiếm khi trước.

Lấy võ học tạo nghệ hiện giờ của hắn, chỉ cần hơi sửa đổi một chút thì Phân Ảnh kiếm cũng đã viễn siêu tuyệt học bình thường rồi.

"Đa tạ tiền bối!"

Ngọc Phượng Dung đại hỉ.

"Ừm."

Mạc Cầu phất tay áo, vài bình đan dược liền lơ lửng trước người:

"Trong này có đan dược gia tăng tu vi, có thể tùy ý phục dụng."

"Các ngươi có thể ở nơi này nghỉ ngơi bảy ngày, trong vòng bảy ngày, các ngươi có việc có thể tới chỗ này tìm ta."

Nói xong liền chỉ vào trong cốc, hờ hững nói:

"Sau bảy ngày, duyên phận của chúng ta đã hết, ngày khác nếu như có thể thành tựu Tiên Thiên thì lại nói tiếp."

"A!"

Hai người sững sờ, vội vã mở miệng:

"Tiền bối. . ."

"Không cần nhiều lời." Mạc Cầu nhấc tay, cắt ngang lời nói của bọn hắn:

"Không vào được Tiên Thiên thì chung quy chỉ là nhục thể phàm thai, nói nhiều cũng chỉ vô dụng, chúng ta cũng duyên tận tại đây."

". . ."

Hai người đối mặt, trong lòng đều ngưng tụ.

. . .

Bảy ngày sau.

Dưới trời chiều, một nam một nữ quỳ trước cửa cốc, dập đầu mấy lần rồi mới chậm rãi đứng dậy, lưu luyến không rời dắt ngựa đi về hướng nội thành.

Bảy ngày thời gian, nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn.

Đối với Ô Liên Thành và Ngọc Phượng Dung mà nói, đây chính là bước ngoặt trong cuộc đời của hai người họ.

Trong bảy ngày này, bọn họ không rảnh một giây phút nào cả, toàn bộ tâm tư đều dùng để tu hành.

Ngoài tu hành Hỗn Nguyên công và Đại Ngã Bi thủ ra thì Ô Liên Thành lại được Mạc Cầu truyền lại một môn Hàng Long chưởng.

Ba môn Công pháp đều đã sơ khuy môn kính.

Uy lực cũng rất không tệ.

Mà Ngọc Phượng Dung thì lại không toàn tâm toàn ý như Ô Liên Thành, không chỉ tu hành kiếm pháp, còn học được một đống quyền pháp, chưởng pháp, khinh công, thậm chí là những loại bí pháp như Âm Ba công, Mê Hồn thuật.

Mặc dù mỗi một loại đều chỉ hiểu sơ, nhưng trí nhớ của nàng rất tốt, ngộ tính cũng cao, cho nên đều đã nhớ hết vào trong đầu, thu hoạch cũng tương đối khá, chỉ đợi sau này chậm rãi tiêu hóa.

Đối với Ngọc Phượng Dung thì vị Mạc tiền bối này đơn giản chính là một đại bảo tàng vô cùng vô tận.

Thuận miệng nói ra một câu đều ẩn chứa võ học chi lực, tùy tiện lấy ra một môn Công pháp thì đều là võ công tuyệt học cao cấp nhất đương thời.

Thậm chí còn tinh thông y bặc tinh tượng, cầm kỳ thư họa.

Nàng cũng không biết là đối phương còn có cái gì không thông? Không tinh nữa?

Hiện nay.

Một thân sở học của nàng sớm đã nghiền ép phụ thân mình.

Mấy môn Chân truyền của Trường Hà bang, sợ là chỉ có Tiên Thiên Bí pháp tinh diệu nhất mới có thể so với một môn Công pháp trên tay nàng.

Về phần tu vi. . .

Nhờ vào rất nhiều linh đan diệu dược phụ trợ, hai người đã là trở thành cao thủ Nhị lưu.

Lại thêm một thân tuyệt học đỉnh tiêm, liền xem như cao thủ Nhất lưu của thế hệ trước cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận