Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 55. Tạ Ơn

Chương 55. Tạ Ơn


Tề sư huynh nổi giận đùng đùng chống quải trượng đi ra nhà kho, xem bộ dạng thì nhất định là đi hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng mà Mạc Cầu lại không xem trọng chuyến đi này.

Giống như Lôi Động đã nói, tình hình hiện giờ của hiệu thuốc Thanh Nang không tốt lắm.

Hứa lão trọng thương hôn mê, có thể tỉnh lại hay không còn là một ẩn số, tình trạng của Tần sư phụ cũng không khá hơn là bao.

Sau khi đạo phỉ rời đi, hiệu thuốc cũng đã bị tàn phá bừa bãi, nhất định phải có người bước ra chủ trì cục diện.

Lôi gia ở ngoài thành có quan hệ, có thể thu mua dược tài, còn có đội ngũ hộ viện, về tình về lý đều là người thích hợp nhất.

Mạc Cầu nhìn Tề sư huynh khập khiễng rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu, quay người trở về phòng thu dọn đồ đạc.

"Mấy người các ngươi." Lôi Động chỉ về phía mấy người ở đằng sau rồi nói:

"Giúp Mạc sư đệ thu dọn, đều cẩn thận một chút, đừng có chân tay lóng ngóng đó."

"Vâng." Mấy người trẻ tuổi lập tức xác nhận.

"Không cần, không cần." Mạc Cầu vội vàng dừng lại rồi khoát tay:

"Không có bao nhiêu đồ đâu, một mình đệ tự làm được rồi!"

"A." Lôi Động cất bước đi tới, vẻ mặt hào sảng nói:

"Đều là sư huynh đệ trong nhà, khách khí cái gì, thật ra căn phòng đó cũng không nhỏ, Mạc sư đệ không cần người ở chung sao."

"Thôi được rồi." Mạc Cầu lắc đầu cự tuyệt:

"Đệ quen ở một mình rồi."

Hắn có quá nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ở cùng với người khác thì khó tránh khỏi bất tiện, vẫn là ở một mình thì yên tĩnh hơn.

"Tùy đệ thôi." Lôi Động tỏ vẻ không quan trọng, lại nói:

"Ta nghe nói, Mạc sư đệ còn chưa chính thức bái nhập sư thúc môn hạ?"

"Đúng vậy." Mạc Cầu gật đầu:

"Tần sư phụ thụ đồ rất nghiêm khắc, để cho đệ tới nơi này để làm quen với hoàn cảnh trước nên không vội truyền nghề."

"Chậc chậc. . ." Lôi Động lắc đầu sách nhẹ một tiếng:

"Mạc sư đệ, người khác không biết y thuật của đệ nhưng ta là nhất thanh nhị sở, đừng nói là bái nhập sư môn, dù là trực tiếp xuất sư cũng được rồi."

Nói xong lại lộ vẻ cảm khái:

"Sư đệ người mang đại tài, lại khuất ở trong cái nhà kho nhỏ này, ta đều muốn kêu oan dùm đệ a."

Mạc Cầu nhìn gã ta một cái rồi chắp tay cười:

"Thật ra cũng rất tốt, nơi này thanh tĩnh, không có việc vặt quấn thân, lại càng dễ ổn định tâm thần học nghệ."

"Thật ra đệ rất hài lòng."

"Thật sao?" Lôi Động hiển nhiên là không tin những lời này rồi, gã tiến lên vỗ nhẹ đầu vai Mạc Cầu rồi thở dài:

"Mạc sư đệ, thật sự là ủy khuất cho đệ rồi."

Rồi bèn nhỏ giọng mở miệng:

"Không biết sư đệ có hứng thú đến Lôi gia ta hay không, cha ta đã nhiều lần tán thưởng thiên phú y đạo của đệ."

"Nếu như đệ nguyện ý, từ ta mở miệng, có thể lập tức bái nhập môn hạ của cha ta, như vậy chúng ta sẽ là người mình."

"Yên tâm, hiện giờ đệ chỉ là học đồ của hiệu thuốc, còn chưa chính thức bái sư, nên cũng không tính là phản bội Tần sư thúc."

"Cái này. . ." Mạc Cầu hiểu ý của đối phương, nhưng trước mắt thì hắn không ý định này.

Vả lại từ thái độ của Tề sư huynh cũng có thể nhìn ra, mối quan hệ giữa Lôi sư phụ và Tần sư phụ không tốt đến vậy.

Ngược lại còn có thể đã xảy ra hiềm khích không nhỏ, nếu như lúc này hắn đáp ứng thì tương đương với việc phản bội chạy trốn.

Hắn lập tức lắc đầu cự tuyệt:

"Xin lỗi, hảo ý của Lôi sư huynh tại hạ tâm lĩnh."

"Ngươi. . ." Lôi Động nhíu mày, còn định mở miệng thì nhìn thấy đã có người thu dọn xong đồ vật trong phòng và đang ôm đi ra.

"Mạc đại phu, đây đều là của ngài sao?"

"Đúng, đúng." Mạc Cầu vội vàng nghênh đón:

"Làm phiền, những chuyện này ta làm là được, các ngươi. . . Cầm giùm ta đệm chăn, bao khỏa liền tốt."

"Mạc đại phu không cần khách khí, thứ này rất nặng, chúng ta tới là được." Người trẻ tuổi khoát tay.

Hai người hơi tranh đoạt một chút, cái hộp gỗ trong ngực người trẻ tuổi rớt ầm một tiếng xuống đất, có một vật từ trong gỗ trượt xuống.

Một thanh đao!

Là thanh Quái đao đã được cải tạo đơn giản, lưỡi đao vẫn sắc bén như cũ, nhưng tạo hình đã được thay đổi sơ qua.

"Đao?" Người trẻ tuổi sững sờ, Lôi sư huynh thì kinh ngạc nhìn xem:

"Mạc sư đệ, đệ cũng biết đao pháp sao?"

Với ánh mắt của gã thì đương nhiên có thể nhìn ra được chuôi này đao rất tốt, chẳng qua tốt bao nhiêu thì gã lại không nói được.

Đao kiếm là vật phẩm bị quản chế, chẳng qua là không ai đặt cái lệnh quản chế đó vào mắt.

Nhưng mà từ trong phòng của một học đồ ở hiệu thuốc lật ra được thứ này thì luôn khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.

"Không phải." Mạc Cầu nhặt lên đao, cười khan một tiếng nói:

"Lôi sư huynh cũng biết, khoảng thời gian trước có đạo phỉ vào thành, để tự vệ cho nên đệ liền lén giấu một thanh đao."

"Còn về phần thanh đao này, là do ngày đó đệ nhặt được trên đường, chuyện này rất hợp tình hợp lý mà, đúng không?"

"Ừm." Lôi Động chậm rãi gật đầu:

"Sư đệ nói không. . ."

"Leng keng!"

Gã còn chưa dứt lời, lại có một vật từ trong hộp trượt xuống.

Lần này thì là một thanh kiếm, kiếm quang lấp lóe, phản xạ hàn quang, vừa nhìn liền biết không phải là phàm phẩm.

"Ây. . ." Biểu tình trên mặt Lôi Động cứng đờ:

"Đây là?"

"Sư huynh cũng biết, thật ra ta không hiểu Đao pháp, nhưng lại học được một đường Phân Ảnh kiếm từ Tần sư tỷ." Mạc Cầu lại nhặt thanh trường kiếm lên, mặt không đổi sắc nói:

"Nếu như ta biết kiếm pháp, vậy cất giữ một thanh kiếm để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào cũng rất bình thường, đúng không?"

"Ây. . ." Lôi Động mờ mịt:

"Giống như có chút đạo lý, nhưng mà Phân Ảnh kiếm hình như phải dùng đoản kiếm a?"

"Đoản kiếm dù sao cũng không an toàn bằng trường kiếm." Mạc Cầu mở miệng, đoạt lấy cái hộp gỗ trong tay người trẻ tuổi:

"Thứ này ta cầm là được, ngươi giúp ta cầm đệm chăn, còn có cái rương kia. . . Ta tự chuyển!"

Nói xong liền vội vã đi vào trong phòng, ngăn lại hành động của một người khác.

Nếu như cái rương tràn đầy vàng bạc này mà cũng bị rơi vãi ra trên mặt đất thì hắn thật sự là hết đường chối cãi.

"Ngươi qua đây." Lôi Động nhìn bóng lưng Mạc Cầu, ngoắc tay với người trẻ tuổi đang đứng ngơ ngác ở đó:

"Sau này nhớ để ý hắn thêm một chút."

"Thiếu gia, ta hiểu rồi." Người trẻ tuổi nghiêm túc gật đầu:

"Người này lại dám giấu đao giấu kiếm ở trong phòng mình, chắc chắn là có gì đó cổ quái, ta nhất định nhìn chằm chằm hắn!"

"Nói cái gì vậy?" Lôi Động quất y một cái:

"Cho dù hắn có ẩn đao giấu kiếm thì cũng chỉ là một tên đại phu tay trói gà không chặt, có thể làm được gì chứ."

"Mấu chốt là y thuật của hắn rất mạnh, vả lại còn có thể lôi kéo, sau này tôn trọng một chút!"

"Vâng." Người trẻ tuổi vội vàng xác nhận.

Thẳng đến lúc chạng vạng tối, Tề sư huynh mới từ hiệu thuốc trở về với vẻ mặt cô đơn, y không thèm để ý đến Mạc Cầu, cắm đầu đi vào căn phòng của mình.

Rất hiển nhiên.

Kết quả cũng không gì thay đổi.

Trong căn phòng mới chật hẹp, Mạc Cầu đóng cửa phòng, tay cầm Dưỡng Nguyên Đan, khoanh chân đả tọa trên giường.

"Lộc cộc. . ."

Đan dược vào bụng, dòng nước ấm phun trào.

Long Xà kình!

Hắn không có hứng thú với chuyện của hiệu thuốc.

Chỉ có tu hành cường đại bản thân mới là chuyện mà hắn quan tâm nhất.

. . .

"Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . ."

Những tiếng bánh xe ngựa theo tiết tấu truyền đến.

Mạc Cầu ngồi ngay ngắn trong toa xe, hai mắt nhắm lại, thân thể chập trùng lên xuống theo xe ngựa di chuyển.

Nhìn kỹ lại, thật ra hắn cũng không phải là ngồi xuống, mà phần mông còn cách tấm ván ước chừng một tấc nữa.

Trung bình tấn!

Hắn đang đứng trung bình tấn, Khí huyết phun trào trong cơ thể, chậm rãi tiêu hóa dược lực, thật lâu sau mới mở mắt ra.

"Hô. . ."

Mạc Cầu khẽ nhả một ngụm trọc khí, từ từ hoạt động gân cốt.

"Rắc rắc!"

Những âm thanh bẽ các khớp xương truyền đến, nói rõ hắn đã bắt đầu nếm thử Đoán Đốt, chí ít là đã hoàn thành Luyện Da.

"Khách quan, đến rồi."

"Ừm." Mạc Cầu xác nhận, cất bước xuống xe ngựa.

Trả tiền, theo ước định đi lên tửu lâu, trong một căn nhã gian trên lầu, hắn nhìn thấy hai nàng.

"Mạc đại phu." Hơn một tháng không thấy, mặc dù thương thế của Liễu Cẩn Tịch đã tốt, nhưng thần sắc vẫn rã rời như cũ:

"Khoảng thời gian này trong nhà có quá nhiều chuyện cần xử lý, cho nên không thể đáp tạ ân cứu mạng của ngài, thật sự rất xin lỗi."

"Liễu tiểu thư khách khí." Mạc Cầu lạnh nhạt nói:

"Chúng ta là bằng hữu, vốn nên trợ giúp lẫn nhau, không cần phải để chút chuyện này trong lòng."

"Đây chính là ân cứu mạng." Liễu Cẩn Tịch thở dài, sau đó từ bên cạnh lấy ra hai món đồ rồi nói:

"Xin lỗi, Trương tuần viện đã bị đạo phỉ hạ độc thủ, bất hạnh bỏ mình, hắn đáp ứng truyền thụ phi đao chi pháp, chỉ đành phải nuốt lời."

"Nhưng mà ta đã có được một phần đao phổ và phi đao của hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận