Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 689. Diệt Khẩu

Chương 689. Diệt Khẩu


Người dịch: Whistle

Lời này vừa ra, trong tràng liền trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Gương mặt xinh đẹp của Phùng Cô Nhạn trắng bệch, hai vị đạo nhân một vàng, một hắc ánh mắt chớp động, ngay cả nữ nhân tên Trương Yến kia cũng lộ ra ánh mắt sợ hãi, thân thể hơi co lại.

"Tốt, cực kỳ tốt!"

Đạo nhân áo vàng co rúm gương mặt, chậm rãi gật đầu:

"Xem ra, các hạ đang định giết người diệt khẩu?"

"Khẩu khí cũng không nhỏ, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh này." Đạo nhân áo đen thì cười lạnh, điều khiển Phi kiếm đáp xuống phụ cận:

"Vừa vặn."

"Chúng ta chăm sóc công tử bất lợi, khó tránh khỏi sẽ bị Vân Long tiền bối trách phạt, bắt được người này cũng xem như là lấy công chuộc tội!"

"Không sai" Đạo nhân áo vàng đột nhiên hét lớn:

"Động thủ!"

Một đao một kiếm đồng thời lướt trong không trung.

Còn có một tấm lưới lớn che khuất bầu trời bao phủ ập tới.

Bọn hắn đã được chứng kiến độn tốc của Mạc Cầu, cho nên hiểu rất rõ, nếu như muốn thoát khỏi đối phương là chuyện không có khả năng.

Chẳng qua hai người cũng không sợ.

Đều là Kim Đan, há lại có kẻ yếu?

Lưới lớn không ngừng giang rộng, mắt lưới cũng khuếch trương theo, nhưng bên trong nó lại có huyền diệu khác, làm cho người ta không thể từ bên trong đào thoát ra ngoài.

Trương Yến chính là hậu nhân của Nguyên Anh Chân nhân, mặc dù tu vi hơi yếu, nhưng thủ đoạn lại cực kỳ cao minh.

Đừng nói là Kim Đan trung kỳ, cho dù là đối mặt với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, dựa vào vật trong tay, nàng cũng có thể tiến thối tùy tâm thành thạo điêu luyện.

Nhưng lại bị lưới này bao vây, còn không thể trốn thoát.

Mạc Cầu híp mắt, lách mình lui lại.

Lưới lớn chụp vào khoảng không liền xoay chuyển giữa không trung rồi tiếp tục lao tới, đồng thời còn nghiêm phòng tử thủ phía sau, càng có một đao một kiếm giáp công từ hai bên trái phải.

"Ngô. . ."

Luận thủ đoạn, Mạc Cầu cũng không ít.

Có thể ứng phó được tình huống cũng có rất nhiều, nhưng đều phí sức và tốn thời gian, vả lại chưa chắc đối phương sẽ không có biện pháp ứng biến, dù sao hai người ở đối diện đều là cao thủ.

Ý niệm chuyển động, mi tâm của hắn liền nứt ra.

"Ông!"

Một con mắt dọc quỷ dị lặng lẽ xuất hiện trên trán hắn.

Đại La Pháp Phãn!

Vầng sáng yếu ớt chớp động, dưới pháp nhãn chiếu rọi, dường như tất cả bí mật trong thiên địa đều hiển lộ ra hết, Âm dương, Ngũ hành biến hóa đều xuất hiện trong thức hải.

Niệm động, thiên địa tùy theo biến hóa.

Phùng Cô Nhạn ở bên cạnh thấy vậy liền trừng to mắt, vội vàng quát:

"Cẩn thận!"

Ả ta là người đã được tận mắt chứng kiến uy năng của con mắt này, ngay cả tu sĩ Kim Đan Viên mãn như Tán Hoa lão tổ đều bị nó phong ấn trong nháy mắt, quả thực là kinh khủng.

"Cái gì?"

Hai vị đạo nhân một vàng, một đen lại không cảm nhận được có gì không đúng, chỉ khẽ sững sờ, liền thấy Mạc Cầu đang chậm rãi vươn tay ra trước rồi ấn xuống.

Ngũ Chỉ Sơn!

Đại thủ khẽ vuốt, dường như ngay cả không gian yên lặng yên cũng bị vuốt ra nếp nhắn, ở một vùng không gian khác, vị đạo nhân áo vàng kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị phong cấm vào trong hư không.

Khí tức của hai người tương hợp, kết thành trận thế, lúc này đột nhiên thiếu đi một người, khí tức lập tức trì trệ.

Vầng sáng của đao kiếm tán loạn, tấm lưới lớn kia cũng đột nhiên run rẩy giữa không trung.

"Không tốt!"

Đạo nhân áo đen biến sắc, thầm kêu một tiếng không tốt, mười ngón tay bóp ấn quyết, tầng tầng Linh quang hộ thể đã bao phủ lấy cơ thể gã, đồng thời liền nhanh chóng lùi lại.

Nhưng mà.

"Bạch!"

Phật quang nở rộ trong cơ thể, mảnh lá cây khẽ run lên.

Dương như ngay cả thời gian cũng chậm lại, Mạc Cầu gia trì thêm Vô Gian Độn rồi hóa thành một luồng lưu quang đột ngột xuất hiện ở trước người đạo nhân áo đen.

Liêm đao màu đen lướt đến, chỉ nhẹ nhàng vạch một cái, đã phá vỡ tầng tầng phòng ngự.

Lập tức nhẹ nhàng vươn tay trái ra, năm ngón tay mở rộng, Thập Phương Sát Đạo ---- Chưởng Nhiếp Thiên Địa và Toái Tinh Thủ được gia trì trên đó, đánh vào ngực của đối phương.

"Bành!"

Một chưởng này, ngay cả Pháp bảo đều có thể đánh nát, nhục thể phàm thai thì càng không thể ngăn cản.

Chỉ trong nháy mắt.

Nhục thân băng diệt, Kim Đan toái liệt.

Ở trước mặt Mạc Cầu, một vị tu sĩ Kim Đan đã hóa thành tro bụi một cách dễ dàng.

Một bên khác.

Ngũ Chỉ Sơn cũng không thể vây khốn Kim Đan được bao lâu, đạo nhân áo vàng kia rống giận thoát khốn, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị liệt diễm đón đầu đánh tới.

Hỏa diễm giống như giòi trong xương, một khi nhiễm phải liền khó mà loại bỏ.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết cũng không kéo dài được bao lâu liền im bặt.

Hai vị Kim Đan đã mất mạng như vậy đấy, chỉ còn lưu lại một chút Túi Trữ vật và Pháp bảo.

Mạc Cầu thu hồi đồ vật, nghiêng đầu nhìn sang Trương Yến đang bị một tấm vải rách bao quanh, sắc mặt nàng ta lập tức tái nhợt, vội vàng nói:

"Ta sẽ không nói ra!"

Thấy Mạc Cầu mặt không đổi sắc, dường như là vì để tăng cường sức thuyết phục, nàng lại nói:

"Ta vốn đã có thù với bọn hắn, người của Cửu Giang minh còn muốn giết ta cho thống khoái, sao ta lại đi tố giác ngươi chứ, như vậy chẳng phải là vô duyên vô cớ có thêm một đối thủ sao?"

"Vả lại. . ."

Đôi mắt nàng đỏ bừng, âm thanh nghẹn ngào:

"Gia gia của ta cũng bị bọn hắn hại chết."

"Nha!"

Mạc Cầu mở miệng:

"Trương tiền bối đã qua đời?"

"Ừm."

Trương Yến chậm rãi gật đầu, nhưng lại không hề buông lỏng cảnh giác, trong tay cầm tấm vải bày quầy bán hàng lúc trước, nói:

"Gia gia của ta bị Tiếu Di Lặc tập kích, thụ trọng thương, sau đó vì bảo vệ ta thoát đi mà dẫn hết những người đó tới chỗ sâu trong ẩn địa."

"Ta có thể cảm giác được, khí tức của gia gia đã không còn."

Nói xong, nước mắt lưng tròng.

Mạc Cầu cũng không cảm thấy kỳ quái với tình cảnh của Tam Dương Kiếm Trương Miễn.

Dù sao nghe nói vị này đã bị trọng thương từ trước, thọ nguyên lại không nhiều, lần này đến đây tìm kiếm Tổ miếu bí địa cũng đã mang theo tử chí.

"Ta biết một nơi!"

Thấy Mạc Cầu bất vi sở động, Trương Yến đột nhiên cắn răng:

"Nơi này có đồ tốt, nghe nói là do nhân vật thần bí xây dựng Tổ miếu lập ra, nếu như ngươi đáp ứng không giết ta, ta. . ."

"Ta có thể mang ngươi tới đó!"

"Đồ tốt?" Mạc Cầu từ chối cho ý kiến, không tiếp tục nhìn chằm chằm nàng ta nữa, chậm rãi gật đầu:

"Tha cho ngươi một mạng cũng không thành vấn đề."

"Bất quá, ngươi phải giúp ta một chuyện trước."

"Chuyện gì?" Trương Yến sững sờ.

Mạc Cầu chỉ một ngón tay vào tấm vải rách trên tay nàng: "Món Pháp bảo trong tay ngươi không chỉ có thể hộ thân, hẳn là cũng có thể vây khốn giết người đúng không?"

"Không sai." Trương Yến gật đầu:

"Tấm Hướng Thi Bố này là do gia gia của ta lấy được từ trong tay người khác, nghe nói là lột từ trên người một cỗ thi thể, thi thể đó đang ở nơi mà ta nói."

"Phòng có thể hóa thành thiên sơn, khốn có thể tỏa nã thiên địa, diệu dụng vô tận, chỉ là tu vi của ta quá thấp, muốn điều khiển sẽ rất tốn sức, cũng tiêu hao quá nhiều Pháp lực."

Cô nàng này rất thành thật, hoặc nói là không có tâm cơ, nàng ta đã nói rõ ràng rành mạch về lai lịch và công dụng của món bảo vật này cho Mạc Cầu biết.

Thậm chí còn nói luôn cả những tiếc nuối ra.

Loại người này. . .

Làm sao có thể thành tựu Kim Đan được vậy?

Chẳng nhẽ chưa từng bị người khác gạt sao?

Mạc Cầu hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái, im lặng lắc đầu, nói:

"Cũng không cần phải nói kỹ càng như vậy."

"Cái kia. . ." Trương Yến mím môi một cái, đưa tay chỉ về phía xa, thận trọng nói:

"Ngươi mà lúc đầu người muốn bắt đã trốn đi xa."

"Không sao." Mạc Cầu quay đầu, nở nụ cười lạnh:

"Để cho ả trốn!"

. . .

"Giáo chủ của Ma Y Thần giáo Lại Thiên Y?"

"Tán Hoa lão tổ của phái Tán Hoa?"

Trong một mảnh thủy vực, hai luồng khí tức va chạm giữa không trung, dòng nước ở phía dưới hai người đột nhiên lõm xuống, mặt nước không gió cũng xuất hiện sóng to.

Khí tức của Lại Thiên Y rất âm trầm, như cự thú đến từ Cửu Uyên, mênh mông vô biên, đồng thời lộn xộn vô tự, điên cuồng như ma, làm cho người nhìn sinh ra sợ hãi.

Mà Tán Hoa lão tổ thì ngược lại.

Khí tức của gã sáng trong như minh nguyệt, công chính bình thản, thân hình cũng phiêu dật như tiên, chỉ bằng vào vẻ bề ngoài đã hơn đối phương một bậc.

"Thật là khéo."

Quét mắt nhìn đám người đang run lẩy bẩy ở cách đó không xa, trên mặt Tán Hoa lão tổ nở một nụ cười nhạt:

"Nghe qua danh hào của Lại huynh, hôm nay gặp mặt, thật sự là tam sinh hữu hạnh, chỉ bất quá, xem ra chúng ta gặp không phải lúc."

"Đúng vậy."

Lại Thiên Y khàn giọng nói, chậm rãi gật đầu:

"Đồ vật, ta muốn bảy thành!"

"Bảy thành?" Tán Hoa lão tổ nhíu mày:

"Đạo hữu đối với bản thân mình tự tin như vậy sao?"

". . ." Lại Thiên Y hờ hững, dừng một chút mới nói:

"Ta có thể liều mạng với ngươi, nhưng ngươi thì không!"

"Thật sao?" Tán Hoa lão tổ híp híp mắt, Ngũ hành Linh quang chập trùng ở bên cạnh, dường như có một vật đó ngo ngoe muốn động, đồng thời chậm rãi mở miệng:

"Ta lại có chút không tin."

"Ngươi muốn thử xem?" Lại Thiên Y ngẩng đầu, lộ ra gương mặt cứng ngắc như người chết, khóe miệng còn hiện ra ý cười quỷ dị:

"Lại mỗ vui lòng phụng bồi!"

"Hừ!"

Tán Hoa lão tổ hừ lạnh, đang muốn có hành động thì lại bỗng nhiên nhướng mày, sát cơ trong mắt đột ngột biến mất không thấy gì nữa.

"Tốt!"

Nghĩ nghĩ, gã ta mở miệng nói:

"Ba thành liền ba thành, nhưng phải nhanh!"

"Ồ?" Lại Thiên Y nhìn chằm chằm gã ta, dường như đã phát hiện ra chuyện gì đó, bèn nhếch miệng cười một tiếng:

"Ba thành là giá vừa rồi, bây giờ thì là hai thành!"

"Ngươi. . ." Tiếng nói của Tán Hoa lão tổ trì trệ, dường như đang rất tức giận:

"Họ Lại, ta nhớ kỹ ngươi!"

Nói xong liền vung mạnh tay áo, mang theo một chút Linh vật, thậm chí còn không hề kiểm kê số lượng mà đã lao về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận