Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 184. Hồi Cốc, Thu Hoạch Lớn

Chương 184. Hồi Cốc, Thu Hoạch Lớn


Người dịch: Whistle

Dược cốc.

Dãy núi thanh thúy, sắc màu rực rỡ.

Nơi này một năm bốn mùa đều như mùa xuân, lại có nhiều hoa cỏ, dược liệu quý hiếm, đối với những người lần đầu tới đây như Tần Thanh Dung mà nói thì thật sự là mở rộng tầm mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nhìn về phía bên nào.

Mạc Cầu thì cũng hơi thất thần.

Hắn đang nghĩ về vị Vạn đại phu gặp được đêm hôm qua.

Nếu như hắn không đoán sai, Võ kỹ mà đối phương thi triển hẳn là Vạn Độc trảo được nhắc tới mấy lần trong Hắc Sát Bảo Lục, là võ công của Vạn Độc Tôn Giả, nhất mạch của Hắc Sát giáo.

Từ trong lời nói có thể nghe ra, nhất mạch của Vạn Độc Tôn Giả đã thoát ly Hắc Sát giáo trở thành một chi khác.

Vả lại bọn hắn cũng biết được chuyện ở Phượng Đầu sơn, thậm chí vô cùng có khả năng đã giở trò gì trong đó.

Ví như. . .

Bán đứng vị đã từng là giáo chủ kia!

Người trong quân phủ phát hiện Phượng Đầu sơn có dư nghiệt Hắc Sát giáo đang ẩn giấu, lại đúng lúc gặp phải Tề Bỉnh đang luyện hóa dị bảo, đây thật sự là quá trùng hợp.

Như vậy ngược lại có thể giải thích vì sao Vạn đại phu thấy được Đại Hắc Thiên Quyền pháp liền sắc mặt đại biến.

Có lẽ ông ta cho rằng những chuyện mà bọn họ làm đã bị người ta phát hiện, nên bị đối thủ tìm tới cửa.

"Sư đệ!"

Giọng nói của Đổng Tiểu Uyển vang lên bên tai:

"Nghĩ cái gì vậy, mất hồn như thế?"

"Nha!" Mạc Cầu nghe tiếng hoàn hồn, nói:

"Ta đang nghĩ lát nữa khi nhìn thấy Đổng trưởng lão thì nên nói cái gì, miễn cho vô lễ đắc tội tiền bối."

"Không cần phải khẩn trương như vậy." Đổng Tiểu Uyển lắc đầu:

"Ở trong Dược cốc, thanh danh hiện giờ của ngươi đã không hề thấp hơn ta, tiền đồ vô lượng, không cần lo nghĩ đến chuyện khác."

"Huống hồ, tuy rằng cha ta rất ít gặp người ngoài, nhưng tính tình vẫn khá tốt, không có gì phải kiêng kị."

"Ngươi đi vào đi." Nàng đưa tay chỉ về phía trước rồi nói:

"Ta mang Tần tỷ tỷ đi dạo ở phía sau, chuyện Dưỡng Nhan đan năm đó, ta còn chưa đi cám ơn."

"Đổng cô nương khách khí." Tần Thanh Dung ôn nhu mở miệng:

"Nếu không nhờ Đổng cô nương mở miệng, lúc trước tiền bối chưa hẳn sẽ đáp ứng Luyện đan, huống hồ ta còn muốn cám ơn cô về chuyện của Phương gia."

"Khách khí." Đổng Tiểu Uyển khoát tay:

"Nói đến, hôm nay ta nghe nói, đêm qua có ác tặc mạnh mẽ xông vào Phương gia, tên Phương Quân Động kia đã chết rồi."

"A!" Sắc mặt Tần Thanh Dung sinh biến, không biết là sợ hay là vui:

"Sao lại như vậy?"

"Là thật đó." Đổng Tiểu Uyển nhún vai:

"Chỉ có thể nói là thiện ác cuối cùng cũng có báo, họ Phương làm nhiều chuyện xấu, rốt cục đã gặp phải báo ứng."

"Tỷ tỷ không cần lo lắng, có ta ở đây, đảm bảo người của Phương gia không dám giận chó đánh mèo!"

Đôi mắt đẹp của Tần Thanh Dung thiểm động, lặng lẽ nhìn về phía Mạc Cầu.

Không có người sẽ nghĩ rằng chuyện Phương Quân Động ngộ hại đêm qua lại có quan hệ với Mạc Cầu, cho dù biệt viện Phương gia có đề phòng lơi lỏng đến đâu đi nữa thì cũng không phải một vị võ giả vừa mới Nhập lưu có thể tùy ý ra vào.

Huống chi, nghe đồn người xuất thủ là dư nghiệt Hắc Sát giáo, có thực lực Nhị lưu cao thủ.

Nhưng Tần Thanh Dung không giống.

Nàng biết rất rõ tác phong của vị sư đệ mình, nhìn như bất động thanh sắc, kì thực cao thâm mạt trắc.

Không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì chắc chắn sẽ gọn gàng.

Còn về phần thực lực.

Lúc ở Giác Tinh thành, Mạc Cầu chẳng qua chỉ là Đoán Cốt mà đã có thể phản sát võ giả Nhập lưu, hiện giờ đột nhập Phương gia thì có làm sao?

Vả lại đêm qua hắn đã đề nghị mình từ bỏ Phương gia để đến Dược cốc, hẳn là đã là biết sẽ gặp được liên luỵ.

Trong lòng thì có vô vàn ý nghĩ, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ là tùy ý phụ họa vài tiếng về câu chuyện của Đổng Tiểu Uyển.

Sau khi tách ra, Mạc Cầu một mình đi vào trong một phòng luyện đan.

Trong phòng, trên mặt đất lượn lờ khói trắng, bên dưới đan lô lửa than hừng hực, mùi thảo dược nồng đậm xông vào mũi.

Nhân uân chi khí ngưng kết dưới chân, giống như đang bước đi trong mây mù, cực kỳ giống với Tiên gia thịnh địa trong truyền thuyết.

Trước lò luyện đan có một người đang ngồi xếp bằng, tuy tóc mai đã bạc trắng, mặt mũi tang thương, nhưng có thể lờ mờ thấy được bộ dạng tuấn lãng lúc còn trẻ của người này.

"Đổng sư phụ!"

Mạc Cầu dừng bước, chắp tay thi lễ.

"Đổng sư phụ." Khóe miệng Đổng Tịch Chu hơi vểnh.

Bất quá dù sao danh phận sư đồ này cũng là dùng tiền mua được, Đổng Tịch Chu cũng không có ý kiến gì với chức vị này.

"Ta đã xem qua Thông Tê tán của ngươi, dùng dược tinh diệu, phối hợp rất tốt, đúng là Thượng phẩm kim sang cầm máu."

Nói đến chỗ này, ông ta nhìn về phía Mạc Cầu, ánh mắt không khỏi hiện lên một chút ngạc nhiên.

Kim sang dược được xem như một loại thuốc trị thương cơ bản, trước giờ gặp nhiều, có thể ở trên cơ sở này mở ra một lối đi riêng thì ít càng thêm ít.

Chuyện này cần căn cơ y học vững chắc, phải hiểu biết sâu sắc về dược vật và thương tích thì mới có một chút cơ hội.

Mà nó chỉ dựa vào hiệu quả cầm máu liền có thể sánh ngang với lục đại bảo đan của phái Linh Tố, có thể thấy được dược hiệu của Thông Tê tán như thế nào.

Thậm chí. . .

Có thể đoán được, không lâu sau đó, sừng tê mà Thông Tê tán cần sẽ bởi vì vậy mà tăng giá trên phạm vi lớn.

Dược cốc dự trữ một số liền có thể kiếm được mấy vạn lượng bạc!

Đương nhiên, sở dĩ Mạc Cầu dâng ra đan phương đương nhiên là vì có thể đạt được không ít chỗ tốt.

"Tiền bối quá khen!" Mạc Cầu mặt không đổi sắc, biểu lộ lạnh nhạt.

"Ta đang nói thật." Giọng nói của Đổng Tịch Chu hoàn toàn lạnh lùng như trước đây:

"Hiện giờ tên của ngươi đều đã truyền khắp toàn bộ Dược cốc, ngay cả một chút lão tiền bối đều tự mình hỏi thăm."

"Ngươi, tiền đồ bất khả hạn lượng, nói là trụ cột hai mươi năm sau của phái Linh Tố cũng không đủ!"

"Cái này. . ." Mạc Cầu ngẩng đầu:

"Vãn bối không dám nhận danh dự này, Đổng sư tỷ danh liệt Tiềm Long Sồ Phượng bảng mới thật sự là kinh tài tuyệt diễm."

"Có gì không dám." Đổng Tịch Chu lắc đầu:

"Mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy thiên phú y đạo của ngươi, tương lai trở thành y đạo thánh thủ, phái Linh Tố cũng muốn lấy ngươi làm ngạo."

"Còn về phần Tiểu Uyển, mặc dù thiên phú học võ của nó không tệ, nhưng đối với Dược cốc lại không quá quan trọng."

Càng quan trọng hơn là, cao tầng trong Dược cốc đều biết rất rõ sớm muộn gì Đổng Tiểu Uyển cũng sẽ rời khỏi phái Linh Tố.

Nước cạn khó nuôi Giao long!

"Bất quá, dù sao ngươi cũng không phải bái sư Dược cốc từ thuở nhỏ, một thân sở học đều là tự mình tìm tòi." Đổng Tịch Chu chậm rãi nói:

"Thiếu đi 1 tầng quan hệ với phái Linh Tố, cũng bởi vì nguyên nhân này nên mấy người bọn họ mới có chút làm khó."

Rồi lại lập tức hỏi:

"Sau này ngươi có tính toán gì không?"

"Hồi tiền bối." Mạc Cầu chắp tay:

"Vãn bối dự định lấy y đạo làm cơ sở, phụ là võ nghệ, nếu như có thể ở lại Dược cốc một lòng tu hành thì tất nhiên là tốt nhất."

"Y đạo làm cơ sở, phụ là võ nghệ." Đổng Tịch Chu cúi đầu, đột nhiên giọng nói phát sinh ra một loại biến hóa nào đó.

Giống như khinh thường, giống như cười lạnh.

Dừng một chút, ông ta ngẩng đầu nhìn, biểu lộ cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng:

"Nếu như vậy thì ngươi cũng không cần ở nơi này, ta không có gì có thể giúp được ngươi, đi thôi!"

Nói xong bèn vung tay lên, ném cho Mạc Cầu một tấm lệnh bài rồi trực tiếp đuổi người.

Ách. . .

Mạc Cầu yên lặng.

Mình đã rất cẩn thận rồi, chẳng lẽ lại nói sai câu nào rồi, tính tình của vị này cũng quá cổ quái.

Mạc Cầu lắc đầu, thu hồi lệnh bài liền quay người cáo từ.

Vừa ra cửa, chỉ thấy Đổng Tiểu Uyển, Tần Thanh Dung đang dắt tay đi tới, hai người quen biết không lâu nhưng lại giống như có giao tình rất sâu đậm.

"Sư đệ."

Đổng Tiểu Uyển kinh ngạc:

"Tại sao ngươi lại đi ra nhanh như vậy?"

"Ta cũng không hiểu." Mạc Cầu thở dài, thuận miệng liền thuật lại cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người.

"Y đạo làm cơ sở, phụ là võ nghệ?" Đổng Tiểu Uyển nghe vậy liền ra vẻ hiểu rõ:

"Khó trách cha ta sẽ đuổi ngươi ra."

"Làm sao?" Trên mặt Tần Thanh Dung tỏ vẻ không hiểu:

"Lời này có chỗ nào không đúng sao?"

"Hai người không hiểu." Đổng Tiểu Uyển lắc đầu:

"Lúc cha tuổi còn trẻ được người xưng là Tam Thu cư sĩ, chính là y, dược, tiêu tam tuyệt."

"Ở trong mắt người khác thì chuyện này là có thiên phú dị bẩm, nhưng ở trong mắt cha ta, cũng vì năm đó phân tâm quá nhiều nên mới rơi vào kết cục của ngày hôm nay."

"Liền ngay cả mẹ ta. . ."

Nàng há to miệng, cúi đầu thở dài.

Mạc Cầu nhíu mày.

Chuyện này cũng làm cho hắn nhớ tới một lời đồn có liền quan tới Đổng Tịch Chu, hình như ông ta bị phế võ công cũng bởi vì thê tử của mình.

Có truyền ngôn, lúc Đổng phu nhân còn tuổi còn trẻ mỹ mạo vô song, hai người nhất thời phu thê, không nghĩ lại làm cho người khác đố kỵ, cuối cùng Đổng Tịch Chu không địch lại một nhân vật cường lực, bị đối phương phế bỏ võ công, liền ngay cả phu nhân của mình cũng đều bị người đó cướp đoạt trắng trợn mang đi, chỉ để lại Đổng Tiểu Uyển.

Chuyện này thật giả ra sao thì không biết, nhưng Đổng Tịch Chu nhất định là vì một nguyên nhân giống như vậy mà phẫn hận mình không chuyên tâm Võ đạo.

Khó trách nghe được mình y, võ song tu thì lập tức trở mặt, sợ là ở trong mắt đối phương, mình chỉ có toàn tâm toàn ý nghiên cứu y thuật mới là chính đạo.

Việc này cũng không trách được người khác.

Đổng Tiểu Uyển, Tần Thanh Dung mới quen đã thân, trò chuyện vui vẻ, muốn ngủ lại nơi đây, Mạc Cầu thì đi thẳng đến Bách Thảo viên.

Bách Thảo viên chính là trọng địa của Dược cốc, có một vị Trưởng lão tọa trấn.

"Cát trưởng lão!"

Mạc Cầu tiến lên chào hỏi.

Cát Nguyên tổ phụ, một trong ba vị Trưởng lão của Dược cốc, Nhất lưu cao thủ, chẳng qua tuổi tác đã cao.

Mặt mũi của người này này tràn đầy nếp nhăn, ông lão mỉm cười đặt quyển sách trong tay xuống rồi nhìn về phía Mạc Cầu:

"Mỗi lần Nguyên nhi đến đây đều sẽ nhắc tới ngươi, trong lời nói đều mang theo sự khâm phục, ta cũng đã xem qua Thông Tê tán của ngươi, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên a!"

"Tiền bối quá khen." Mạc Cầu chắp tay:

"Lần này vãn bối đến đây là để lấy vật đã được thương lượng từ trước."

"Ừm." Cát lão gật đầu:

"Thất Tâm quả, Thiên Lý hương, Huyết Phách Hàn tủy. . . , thứ ngươi muốn đều là thứ không đơn giản."

"Trước đó đã nói rồi, tuy rằng Chưởng môn đáp ứng ngươi lấy phương thuốc đổi dược vật, nhưng có một ít dược liệu quá mức hiếm thấy, số lượng cũng không ít, cho nên không thể thu thập đủ trong lúc nhất thời, có lẽ phải cần một khoảng thời gian."

"Không sao." Mạc Cầu kích động trong lòng:

"Có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu trước."

Những dược liệu này dùng để luyện chế những dược phẩm thiết yếu như Kim Cương Tô Du, Tu La đan, nên hắn mới cực kì bức thiết.

Hiện nay, trên người hắn đã không còn đan dược phụ trợ tu hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận