Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 124. Thế Lực

Chương 124. Thế Lực


Người dịch: Whistle

Hậu viện.

"Môn phái, học võ?" Tả Văn Bác nhíu mày, nhìn về phía Mạc Cầu đang ngồi ở đối diện, sắc mặt ngưng trọng:

"Mạc sư đệ, nếu y thuật của đã có thành tựu rồi thì tại sao lại còn muốn học võ, vả lại với niên kỷ của đệ, giờ này mới học võ thì cũng đã chậm rồi."

"Lại nói, thế đạo hiện giờ cũng không thái bình, tập võ sẽ khó tránh khỏi việc chém giết với người khác, sư muội cũng sẽ lo lắng an toàn của đệ."

Y vốn định để cho Mạc Cầu ở hiệu thuốc hỗ trợ mình, y thuật không tinh thì cũng có thể trở thành học đồ làm thuê.

Tinh thông y thuật thì càng tốt, một tháng ba, bốn lượng bạc, cũng không tính là cho người ngoài.

Nhưng mà y lại không ngờ rằng là Mạc Cầu vốn không có ý định này.

"Tả sư huynh." Mạc Cầu chắp tay:

"Y thuật cũng tốt, học võ cũng được, chỉ cần có thể học, đệ đều nguyện ý nếm thử, chỉ là không muốn tiếp tục đồi phế như vậy."

Đối với Mạc Cầu thì việc đưa Tần Thanh Dung đến Đông An phủ đã xem như là hoàn thành nhiệm vụ, không phụ ủy thác của Tần sư phụ.

Thái độ của người nhà họ Tả cũng làm cho hắn an tâm.

Sau đó, Mạc Cầu phải nghĩ đến chuyện tương lai của mình.

Thế gian này có võ công, có cương thi, có lẽ còn có những vị tiên nhân trong truyền thuyết, có rất nhiều chuyện đặc sắc mà hắn chưa thấy, sao hắn sẽ đồng ý trở thành một vị đại phu bình thường trên phố được.

Mà khi gia nhập vào thế lực lớn, thực lực của mình tăng lên thì mới có khả năng tiếp xúc với những nhân vật đó.

"Ừm." Tả Văn Bác chậm rãi gật đầu:

"Lời này của sư đệ không sai, con người sợ nhất chính là không có lòng cầu tiến, là do ta thiếu suy nghĩ rồi."

"Tả sư huynh." Mạc Cầu hỏi:

"Không biết trong Đông An phủ này có những thế lực nào? Nếu như Mạc mỗ muốn gia nhập thì không biết sư huynh có biện pháp nào không?"

"Thế lực lớn nhất ở Đông An phủ thì tất nhiên là gia tộc Lục thị của Phủ chủ rồi." Tả Văn Bác đứng dậy bước đi, nói:

"Trăm năm Lục phủ, tọa trấn một phương, hiện giờ hai châu Thanh Dự đang đại loạn, chỉ có Đông An phủ mới có thể độc chiếm an bình, cũng là vì có Lục phủ chủ."

"Lục phủ nằm trong khu hạch tâm ở nội thành, diện tích rộng lớn đến mức có thể vây quanh toàn bộ Quỳnh Nguyệt hồ."

Nói đến Lục phủ, trên mặt của y cũng hiện lên vẻ kích động:

"Trước đó ta từng theo phụ thân qua đó một lần, cảnh sắc trong đó không phải là phàm nhân có khả năng tưởng tượng được!"

"Lục phủ có hộ viện văn võ, đều có phẩm cấp, bổng lộc cũng rất tốt, nhưng mà trong này đa phần đều là những người được Lục phủ bồi dưỡng từ nhỏ, nếu như không có bản lĩnh đặc thù thì rất khó đi vào."

"Như vậy à. . ." Mặc dù khi nói đến Lục phủ thì vẻ mặt của Tả Văn Bác rất khoa trương, nhưng Mạc Cầu lại không có ấn tượng cụ thể gì về nó, chỉ có thể xem như một thế lực khống chế được quân đội địa phương:

"Ngoại trừ Lục phủ ra thì Đông An phủ còn thế lực nào nữa không?"

"Tử Dương môn, Trích Tinh lâu, còn có Huyền Âm bí các, tam đại thế lực này chỉ đứng sau Lục phủ." Tả Văn Bác mở miệng:

"Nhưng mà những tồn tại này đều cao cao tại thượng, chúng ta không với cao nổi, nhất là Huyền Âm bí các, ngay cả trụ sở của nó ở đâu thì cũng có rất ít người biết, ít nhất là ta không biết."

Trích Tinh lâu?

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, trước đây trên đường đi đến Đông An phủ, hình như vị Hầu gia yêu cầu lộ phí kia có quen biết với người của Trích Tinh lâu.

"Phái Linh Tố thì sao?" Hắn hiếu kì mở miệng:

"Thực lực như thế nào?"

"Phái Linh Tố." Tả Văn Bác mím môi một cái, mới nói:

"Trong mắt của ta, thế lực duy nhất mà sư đệ có hi vọng gia nhập chính là Phái Linh Tố."

"Đương nhiên là nó không thể nào sánh được với những thế lực trước, nhưng bởi vì Dược cốc có nhiều thần y, cho nên địa vị cũng không thấp."

Mạc Cầu gật đầu, đây là đương nhiên.

"Nói đến, thật ra Phái Linh Tố cũng là môn phái phụ thuộc của Tử Dương môn, nghe nói Dược cốc đều là mượn của Tử Dương môn." Tả Văn Bác nghĩ ngĩ, tiếp tục nói:

"Thanh Nang Dược kinh mà sư đệ học được là nhất mạch tương thừa với Phái Linh Tố, tìm một chút đường thì hẳn là có hi vọng."

"Không được!" Đột nhiên, một tiếng hét vang lên.

Hai người nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Ngô thị được Tần Thanh Dung dìu dắt, đang đi từng bước về phía này.

Thân thể Ngô thị lay động, sắc mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói:

"Mạc Cầu hộ tống Thanh Dung xa xôi ngàn dặm đi tới Đông An phủ, đường đi gian khổ, bây giờ chỉ là muốn vào Phái Linh Tố mà thôi, sao có thể nói là chỉ có hi vọng?"

"Chuyện này, con nhất định phải hoàn thành cho ta!"

Nói xong liền dậm chân mạnh xuống đất.

"Vâng, vâng, mẹ đừng tức giận, chuyện của sư đệ chính là chuyện của con, chắc chắn con làm hết sức mình." Tả Văn Bác vội vàng tiến lên nâng đỡ, trả lời:

"Nhưng mà mẹ cũng biết rồi đó, năm đó bởi vì chuyện của sư tổ mà chúng ta đã đắc tội với một ít người trong Phái Linh Tố."

"Đường đi không dễ tìm nha."

"Có cái gì mà dễ với không dễ?" Ngô thị nhíu mày:

"Đường của chúng ta đi không thông, chẳng lẽ bên phía mẫu thân của Nguyệt nhi cũng không được sao, chẳng qua chỉ là nhét một người vào mà thôi."

"Lại nói, đều đã trôi qua mấy chục năm rồi, mối hận khi xưa, hiện giờ còn có ai nhớ nữa?"

Nguyệt nhi trong miệng Ngô thị chính là vợ của con trai út của bà ta, hôm nay không ở nơi này, nghe nói tính tình rất nhu thuận.

"Chuyện này. . ." Tả Văn Bác lộ vẻ chần chờ, dường như có chút khó làm:

"Được thì cũng được thôi, chẳng qua vị có quyền lên tiếng ở bên kia cũng không phải là người dễ đối phó."

"Thế huynh, nói như thế nào?" Tần Thanh Dung vội vàng mở miệng:

"Nếu có chuyện gì không tiện, cứ mở miệng là được."

"Là như thế này." Tả Văn Bác thở dài, nói:

"Bá mẫu có tính tình lương thiện, có thể giúp được thì giúp, nhưng nếu như muốn nhập Phái Linh Tố thì còn cần anh trai của bá mẫu mở miệng mới được."

"Mà người đó, có hơi tham tiền."

"Tham tiền?"

Nghe vậy, Mạc Cầu lại nhẹ nhàng thở ra.

Có tin tốt là được, chỉ sợ vô dục vô cầu chỉ nói quy củ, như vậy mới thật sự là không cách nào.

. . .

Đêm.

Trăng sao lưa thưa.

Trong khách phòng ở tiền viện của Tả trạch, ánh nến lắc lư.

Hôm nay Mạc Cầu đã gặp được hết người nhà Tả gia, ngoài người tên Văn Viễn có thiên tính lãnh đạm ra thì những người khác đều đối xử rất nhiệt tình.

Ngô thị còn lôi Tần Thanh Dung đi nói chuyện suốt một đêm, thậm chí còn chuẩn bị thêm một chiếc giường êm ở trong phòng mình.

Hiển nhiên là không định sắp xếp một gian phòng khác cho Tần Thanh Dung.

Mà Tần Thanh Dung cũng giống tìm về được người nhà của mình, sau một hồi lạ lẫm thì nàng đã nhận Ngô thị làm mẹ nuôi, mẫu nữ tình thâm.

Lúc này, những người khác sớm đã nghỉ ngơi, chỉ có nơi ở của Mạc Cầu là còn ánh nến, hắn đang múa bút thành văn.

Không biết đã qua bao lâu.

"Cộc!"

Hắn đặt bút lông trên tay xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.

Trên chiếc bàn trước mặt hắn có trải một trang giấy, trên giấy tràn đầy văn tự, chừng mấy trăm từ.

Tỏa Thân Quyết!

Đây là pháp môn mà được Cốc Tu viết vào hai trang cuối cùng của Kim Cương pháp, vốn đã bị xáo trộn thứ tự, bây giờ đã được hắn sắp lại.

Sau khi bình tĩnh lại, Mạc Cầu liền nhắm hai, màn sáng hiện lên trong thức hải, lúc này các văn tự đang được phục khắc lên đó.

Sau một khắc.

"Bạch!"

Tinh thần trong thức hải lấp lóe, chừng hai trăm ngôi sao mất đi vầng sáng, nhanh chóng ảm đạm.

Đồng thời một cảm ngộ không biết từ đâu ra đang quanh quẩn trong não của Mạc Cầu.

Tỏa Thân quyết: Nội tỏa tinh nguyên, tàng mà không lộ.

Sơ thành, có thể che giấu khí tức; đại thành, có thể cố tỏa tinh khí; viên mãn, trở thành Vô Lậu chi thể.

Giống như lúc bình thường, Mạc Cầu đã cảm ngộ Tỏa Thân quyết tới viên mãn chỉ trong nháy mắt, nhưng mà vẫn phải tu luyện từng bước một.

Chẳng qua đã có cảm ngộ rồi thì hắn chỉ cần thử mấy lần là công pháp đã sơ thành rồi, có thể che giấu khí tức ở một trình độ nhất định, sẽ không bị ngườ tuỳ tiện nhìn ra tu vi.

Môn công pháp này cực kỳ đặc thù, không thể tăng cường tu vi, cũng không phải là kỹ xảo đối địch giết người.

Tác dụng duy nhất của nó với người tu hành chính là che giấu khí tức, dùng để đào mệnh.

Đồng thời trong lúc hoạt động thì nó khóa lại tinh khí, cho nên có thể lãng phí ít sức lực hơn, gặp phải tình huống nguy hiểm thì có thể dựa vào.

Đương nhiên, nếu như có thể tu đến cảnh giới viên mãn thì cũng có thể thi triển ra một môn kỹ xảo tương đối đặc biệt.

Nhiên Huyết!

Khí huyết tích súc trong ngày thường có thể bộc phát trong thời gian ngắn, có thể gia tăng thực lực ở một mức độ nhất định, ngoài có hạn chế về thời gian ra cơ hồ không có tác dụng phụ.

Chẳng qua muốn tu luyện một môn công pháp tới cảnh giới viên mãn thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Ngay cả Mạc Cầu, không có một năm nửa năm thì sợ là cũng không thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận